Tôn Vĩnh Sinh một lúc niệm kinh cảm thấy mình dục hỏa nguội đi mới thôi. Hắn trong lòng cảm thán, vị này tuyệt thế gai nhân lại thêm hồn nhiên như vậy khí chất còn không phải là nam nhân chí mạng dụ hoặc.
Hắn nhìn nàng lúc này chơi đùa quả thật cùng vừa nãy như thần lãnh đạm mạnh mẽ thể hiện như là hai người khác nhau. Nếu mà có thể tán đổ tiểu cô nương này sau này sống còn không phải mỗi nở đều cười nở hoa.
Hắn trong lòng nghĩ lại vị muội tử này nhưng là thật không phải giả thiện lương. Khi nãy hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được nàng đối với Dương Minh thật động sát ý, nhưng là cuối cùng cũng không ra tay, chỉ là làm trọng thương hắn.
Lại thêm khi nãy hắn cướp đoạt tàng giới của mấy tên kia nàng lại bảo ăn cắp. Cái này thật làm hắn không biết nói gì, công việc này không phải rất bình thường sao, chẳng lẽ còn để lại giúp bọn hắn có một cái thật tốt hạ tràng.
Cô nương này nếu không phải vũ lực trị số sao, còn không biết ra đường sẽ gặp phải việc gì bất trắc, lại nói nàng tính cách như vậy, người nhà lại để cho ra ngoài như thế ung dung. Bất quá, cái này đối với hắn không quan trọng, hắn còn muốn dụ dỗ nàng đưa thêm vài cây linh thảo không đây.
Tiểu Ly nhìn thấy hắn quay lại liền đứng dậy, bên người vẫn còn ôm theo một cái trắng muốt lông con thỏ, chạy đến vừa cười vừa nói
" Tôn công tử, ngươi nhìn cái này con thỏ thật xinh đẹp, rừng này nhiều như thế yêu thú vậy mà nó vẫn có thể sống được, thật là kì tích a "
" Ân, quả thực rất đẹp, nhưng là cũng không bằng..." Hắn định nói tiếp nhưng cảm thấy thôi, dạng này như tiểu nhi ngây thơ vô tà, tán gái chi pháp đều phế, muốn bồi dưỡng cảm tình cũng chỉ nhiều lần tiếp xúc, đi chiều chuộng mới được.
" Bỏ đi, Tiểu Ly cô nương, chúng ta nhanh mau rời khỏi đây, cái này buổi tối rừng thật rất nguy hiểm " Tôn Vĩnh Sinh nhìn thấy sắc trời tối đàn liền lên tiếng rời khỏi, hắn nghe nói buổi tối U sương rừng sở dĩ gọi như vậy đều là do một loại trùng gây ra, không chỉ nhân loại còn cả yêu thú nếu không may gặp được trùng này đều hầu như tử.
Nhung là, loại trùng này một tháng cũng chỉ một ngày hoạt động, lại đúng vào ngày hôm nay, vì vậy hắn thật muốn trước khi trời tối hắn rời khỏi đây nhanh một chút.
" Ưm " Tiểu Ly vui vẻ đồng ý đuổi theo sau.
Ngay khi bọn hắn đi sau, tại Dương Minh cái xác bị một kiếm xuyên qua cổ bỗng nhiên xuất hiện một quầng sáng, đang trợn tròn hai con mắt bỗng nhiên động, Dương Minh quằn quại hai tay đưa vào mình túi quần lấy ra một viên bích ngọc rồi bóp nát, trong miệng vẫn còn thều thào, ánh mắt tràn đầy thù hận
" Phụ thân, ngươi nhất định phải báo thù cho ta "
Xong sinh cơ hắn hoàn toàn tan biến, nhưng là hắn vừa chết xung quanh liền xuát hiện một đám sương mù, trong đám sương mù mà trắng còn ẩn ẩn hiện hiện một vài chấm đen.
Những chấm đen này bao quanh thi thể Dương Minh mấy người, làm cho người ta sợ hãi vô cùng cảnh tượng, chỉ trong một khắc đồng hồ, thi thể dần dần tan biến chỉ còn trơ lại một bộ xương khô.
Tất cả điều này xảy ra Tôn Vĩnh Sinh hai người đều không biết.
....
Tôn Vĩnh Sinh hai người bây giờ chính là đang cùng một cái man thú chiến đấu, không có gì đặc biệt, đầu man thú này liền bị hắn một cước đá gãy cổ, chết ngay tai chỗ. Hắn nghe nói thịt man thú dưỡng chất vô cùng tốt, người luyện võ chính là cũng chỉ ăn thịt man thú, bình thường thịt dinh dưỡng còn không đủ nhét kẽ răng. Vì vậy hắn không khách sáo, trực tiếp ném luôn vào không gian giới chỉ.
Hai người đi được một lúc, hắn liền cất tiếng hỏi " TIểu Ly công nương, ngươi hiện tại là đi đâu?"
Tiểu Ly ngón tay để cằm suy nghĩ một lúc liền nói " Hay là đi nhà công tử đi "
Tôn Vĩnh Sinh vừa uống một hớp nước trong mồm nghe xong liền phun ra, hắn có nghe nhầm, vị này muội tử vậy mà chủ động đến nhà hắn, không phải nha, chẳng lẽ thời đại này nữ nhân đều như thế dễ dãi, hợp ý liền về nhà luôn.
Mỹ nữ, ta cùng ngươi quen biết đều chưa đến một tiếng, ngươi dạng này việc làm là thật muốn dẫn dê vào miệng cọp. Ân, không phải, nàng dạng này cao thủ mỹ nữ, dê này hổ không nuốt nổi.
" Ta nhà? " Tôn Vĩnh Sinh gian nan hỏi lại " Không phải ngươi gia rất giàu, ta nhà nhưng là vô cùng nát, chỉ sợ nuôi ngươi ở không nổi a "
Tiểu Ly nhìn hắn biểu lộ, khuôn mặt hơi đỏ cúi xuống, vội vàng giải thích " Ta gia kì thực không có giàu, cũng chỉ có ta cùng gia gia sinh sống, ta từ nhỏ liền ở nhà tu luyện, được ra ngoài ít vô cùng, vì vậy tại lúc gia gia đang bế quan, ta liền lẻn ra ngoài một chút. Vì vậy hiện tại cũng không có nới nào để đi.
Với lại, từ lúc ra ngoài ta đều bị người khác ngươi khác nhìn rất chăm chú làm ta rất khó chịu, chỉ có từ ngươi ta cảm nhân được cảm giác vô cùng thân thuộc từ huyết mạch, cái này từ trong thâm tâm làm ta đối với ngươi tin tưởng, thế nên..."
Tôn Vĩnh Sinh nghe xong một dạng bừng tỉnh biểu lộ, thì ra cô nương này chính là thiếu nữ từ nhỏ trong nhà, cảm thấy thật tịch mịch trốn ra ngoài cốt truyện, thế nên nàng mới như vậy hài tử ngây thơ. Còn nàng đối với hắn có cảm giác từ huyết mạch thân thiết là ý gì, chẳng lẽ có quan hệ huyết mạch gì với mình, đến đây làm hắn tự nhiên nảy ra một cái to gan suy nghĩ.
Xong, cmn không phải lão cha hắn lúc trước hai tay hai cá, ngoài mẫu thân hắn ra còn có người khác, còn vị này mĩ nữ chính là hắn muội muội. Nghĩ đến đây hắn liền trực tiếp loại bỏ suy nghĩ này, lão cha hắn đối với mẹ hắn vô cùng yêu thương, cái này hắn cũng cảm nhận được, làm sao lại co người ngoài. Có lẽ là quan hệ gần xa hoặc nguyên nhân nào khác.
Nếu thật thế thì thật tốt, theeo nàng nói cùng gia gia sống. Có thể nuôi dưỡng một vị nhãn sư thành như vậy cao thủ, nhà lại trồng trích tinh thảo nhiều như cỏ, nói gia gia nàng chỉ là cái bình thường người, đập chết hắn cũng không tin. Trăm phần trăm là lão quái vật ẩn thế, hắn nếu có thể đối với lão giả này tốt quan hệ sau này còn sợ không có chỗ dựa lưng, gây chuyện còn sợ không có người chùi cho.
Nghĩ đến đây hắn liền thở dài, chính mình xuyên qua lại không có kim chỉ thủ, thực lực không có, tài nguyên không có, gia thế như phân, kẻ thù cần giải quyết lại nhiều như vậy, cũng chỉ có thể từ từ mà bước.
Tiểu Ly thấy hắn do dự liền ủ rũ " Nếu ta phiền phức với ngươi cũng không sao, ta đi tìm chỗ khác "
Nói xong nàng liền quay người đi hướng khác
"Phi, cái gì phiền phức, ta muốn ngươi đến còn không kịp, sao có thể không đồng ý, chỉ là nhà ta rất hẹp, bất quá, ngươi nhất định phải dẫn ta đến gặp gia gia ngươi. "
Thấy nàng định rời đim hắn liền nhanh chóng ngăn cản, nói đùa, không kể gia gia nàng, chính nàng cũng là một cái cao thủ, hắn còn muốn hải thêm nàng về nhãn sư đây.
Tiểu Ly được hắn đồng ý liền vui mừng " Được, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi xem nhà ta, nhưng là gia gia ta không thích người ngoài, ngươi phả cẩn thận nha! "
Hai người lại một đường đi, lại nói chuyện thân thiết hơn một chút, đi được nửa đường hắn lại nói "
Phải rồi, ngươi làm sao lại biết của ngươi vòng cổ lại do tay cầm, chẳng lẽ do cảm nhận được "
" Không phải, ta cảm nhận cũng chỉ ở trong một khoảng cách gần, thực ra trước khi gặp công tử một lúc, bỗng nhiên chân trời xuất hiện một đạo màu bạc kình lôi đánh xuống chỗ công tử vị trí. Màu bạc lôi này vô cùng khủng khiếp, lúc nó đánh xuống làm ta từ linh hồn sợ hãi phát run, chỉ dám quỳ xuống đất, xung quanh yêu thú cũng như vậy. Sau khi hồi phục, ta liền tò mò đến xem thử, lại thấy công tử ở đó cảm nhận được chiếc vòng. "
Nghe nàng nói xong, hắn liền xoa cằm suy nghĩ, một đạo màu bạc lôi đình rót xuống gần chỗ hắn, xem xét vị trí hắn nằm chính là giữa một cái rộng lớn đất lõm xuống trung tâm, chẳng lẽ đạo kình lôi này đánh vào là...
Đúng lúc này, một cái kinh dị tiếng kêu khiến hắn tỉnh táo lại, chỉ thấy xung quanh từ lúc nào bị sương mù bao phủ dần, tiếng kêu gi gi phi thường kinh dị làm hắn không nhìn mà rét run.
Tiểu Ly cũng nhíu mày, tự nhiên quay người lại đằng sau, khuôn mặt ngưng trọng " Phí kia có cái gì đó "
Nhìn thấy xung quanh sương mù dày dặc dần, cùng với tiếng kêu khiến Tôn Vĩnh Sinh tròng mắt co rút lại, nghĩ đến một câu nói, U sương rừng sở dĩ gọi U sương rừng là do nó có một cái kì dị đám sương, đám sương này chính là do một loại yêu trùng nhả ra, lại nghe thấy kì lạ tiếng kêu, lúc đó tử thần đã kề đao gần cổ ngươi rồi.
Cái này trùng chính là cái lúc trước hắn nói không muốn đụng vào nhất, U sương rừng ác mộng Phệ u trùng.
Loài này khi đi săn vô cùng tàn nhẫn, mỗi lần đi săn khắp nơi đều còn xương cốt, tất cả huyết nhực đều bị hàng vạn phệ u trùng ăn hết. Nếu có con chúa đi theo thì càng làm con mồi tuyệt vọng, nếu bị con chúa đốt đều sẽ trúng độc, độc này chỉ làm con mồi trong phút chốc mất hết khí lực, còn lại chính là bị ăn sống số phận.
Bất quá, loài này cũng chỉ ban đêm săn giết, mỗi lần cũng chỉ một tiếng liền rời đi, nhưng là một tiếng này đồi với con mồi chính là ác mộng, bới vì gần như không thể chạy, lúc ngươi bị sương mù bao phủ chính là ngươi đã bị chúng bao vây.
Làm hắn không thể tưởng tượng được, hiện tại trời còn chưa tối, từ đâu ra Phệ u trùng, nếu có nhiều võ giả đi cùng dùng lửa tấn công thì không sao nhưng là hiện tại chỉ có hai người bọn hắn, có thể ứng phó sao.
Tiểu Ly cũng cảm nhận được tình thế nghiêm trọng, con mắt cũng dần chuyền xang màu hồng, lâm vào chiến đấu trạng thái.
Không đợi bọn họ chờ đợi nhiều, sương mù xung quanh dần dần hiện ra những đốm đen, nhìn kĩ đều như sóng biến tiến đến phệ u trùng.
-----