Lúc đó, Thần Nam đã lướt ra cự ly trăm trượng, nắm rất đúng thời gian, vừa hay trong khoảng thời gian nữ tử trong ngọc như ý đưa ra mà đến chỗ an toàn.
"Tiểu xú trùng, ta phải xé ngươi làm vạn mảnh…" Thần bí bố cục giả sắc mặt xanh lét, ngẩng lên trời hét vang.
Âm ba cuồn cuộn chấn động khiến mây trắng cuối trời tan tác bay về bốn phương tám hướng, mấy ngọn núi dưới đất sụp đổ, loạn thạch tứ tung, khói bụi mịt mờ, từng vạt rừng đổ rạp, lá rơi tơi tả, phía xa, mấy con sông tràn bờ, đổi dòng.
Một tiếng gầm của bố cục giả đã khiến phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc, tất cả cơ hồ đổ nát.
Nếu là trước kia, tu vi của Thần Nam đương nhiên bị thanh âm xuyên não mà chết, không chống nổi cái thế ma uy, nhưng hiện tại có nữ tử trong ngọc như ý trên mình, không thể để hắn xảy ra chuyện gì. Hào quang thánh khiết tỏa ra như sóng nước phủ kín mình hắn, như một tầng thánh giáp mờ mờ khiến cái thế ma khiếu theo gió bay mất.
Thần bí bố cục giả nhìn hắn hung tàn như ác lang, cách cả trăm trượng mà vẫn tung ra một quyền bá tuyệt thiên địa đánh tới. Thiên địa rúng động, núi non rung rinh, núi rừng tràn lên như sóng biển.
Trong mình Thần Nam tràn trề sức mạnh thánh khiết, mạnh hơn trước mấy chục lần, thân thể để lại trên mặt đất một đạo tàn ảnh, nhanh nhẹn lách đi ba trăm trượng.
"Ầm."
Đỉnh núi cao nhất sau lưng vươn tới mây xanh sập xuống, quyền kình cương mãnh khiến tất cả sụp đổ, thanh thế hãi nhân.
Thần bí bố cục giả cười lạnh liên tục, y nhận ra Thần Nam có sức mạnh thánh khiết bảo vệ nhưng không thèm để ý, trong vùng thiên địa này y là chúa tể tuyệt đối, mỗi gốc cây ngọn cỏ, mỗi khu rừng, đỉnh núi, vạn vật đều tùy thuộc cho y huy động.
"Lên."
Bố cục giả quát lớn, hai tòa núi thấp đột nhiên lao vút lên, tiền hậu giáp công Thần Nam, trên không tức thì ảm đạm hẳn, hai ngọn núi đã che khuất ánh sao, tạo thành một vùng âm ảnh.
"Tiểu cẩu, ta xem ngươi chạy đâu?"
Về mặt võ lực, "lực bạt sơn khí cái thế" không đủ để hình dung sức mạnh của bố cục giả, y quả có khả năng hủy thiên diệt địa, chỉ phất tay mà hai ngọn núi đã bay tới.
Thần Nam cơ hồ không dám tin, nhưng tình huống không cho phép nghĩ nhiều, nhanh chóng triệu hoán tử vong ma đao ra đoạn nhân đao hợp nhất, vận dụng sức mạnh thánh khiết vô biên trong thân thể, khiến ma đao hóa thành cầu vồng vắt ngang trời, bay vút lên.
Hai tòa núi trên không hình như tùy ý niệm của bố cục giả mà động, gần như có thể xuyên qua hư không, lắc lư trên không, đã chặn đường Thần Nam lại, đoạn độc địa đập xuống theo thế Thái Sơn áp đỉnh.
"Ầm, ầm, ầm."
Trời xoay đất chuyển.
Thần Nam nghiến răng, quát lớn: "Lão quỷ đáng chết, muốn giết ta hả, không dễ thế đâu, hôm nay ta không chết, sau này nhất định sẽ lại tát ta, đá đít ngươi."
Hắn cảm giác được áp lực cực lớn, ma đao và thân thể hợp nhất lao thẳng về một đỉnh núi, tầng tầng đao quang chiếu sáng lưng chừng không, quanh hắn là đao khí xung thiên, nơi nào đao mang đi qua, loạn thạch văng tứ tán, đỉnh núi chặn trước mặt bị hắn chẻ đôi, đoạn hắn cưỡi ma đao bay ngược lại, đỉnh núi sau lưng quả nhiên nổ tung.
Hiện tại hắn đã dùng tới sức mạnh của nữ tử trong ngọc như ý, phát ra thánh khiết quang huy, thân thể tỏa rạng hào quang nóng rãy, từ trong tòa núi bị chẻ nát lao ra, hắn như hỏa phượng hoàng sống mãi trong liệt hỏa, chiến ý cao ngất.
Nữ tử trong ngọc như ý tựa hồ có ý để hắn tham chiến mà không can thiệp.
Mái tóc màu máu của thần bí bố cục giả dựng đứng, tấm thân da bọc xương càng tỏ ra khô gầy, ngửa mặt lên trời rống vang: "A… tiểu cẩu, ngươi chết đi."
Tiếng rống khiến tòa núi còn lại trên không chưa bị chẻ chợt bị âm ba chấn nát, loạn thạch ngập trời, nhưng không rớt xuống mà tạo thành một trận bão quét qua chỗ Thần Nam.
Luồng lốc khiến thiên địa thất sắc này nhanh chóng quay tít, hình thành một vùng xoáy đáng sợ, mấy ngọn núi quanh đó bị nó quét tan rồi cuốn vào, rồi tất cả đổ vào Thần Nam.
Hắn cả sinh thất sắc, cơ lốc này thật khiến tâm thần người ta kinh hãi, hắn cầm ma đao lượn vòng, liên tục tránh né.
"Tiểu cẩu ngươi tránh sao nổi, đừng quên đây là thiên địa của ta, ta là chúa tể! Ta muốn ngươi sống hay chết đều được." Thần bí bố cục giả tỏ ra cuồng bá như vậy không phải huênh hoang, y có năng lực đó, nêu không có ngọc như ý, e là Thần Nam không sống nổi đến giờ.
"Chết thì chế, Thần Nam ta xưa nay chưa bao giờ sợ tử vong, cần mệnh ta cứ đến đây, bằng không thế nào cũng có ngày ta giết ngươi." Thần Nam lạnh lùng bật lại.
Trong lúc sống chết mong manh, hắn không hề sợ, ngược lại thấy hưng phấn hơn, toàn thân rơi run lên, huyết dịch hiếu chiến sống lại, sôi trào lên, đó là chiến ý cốt tử, là niềm bất khuất từ linh hồn sâu thẳm, sa vào tuyệt cảnh, chiến ý của hắn lại lên cao.
"A…."
Hắn ngửa mặt gầm vang, mái tóc tung bay, trông còn điên cuồng hơn cả bố cục giả, chém thẳng một đao với khí thế băng băng lao tới, tâm thái đã siêu thoát khỏi sinh tử.
Đao mang khổng lồ phá không lao tới chém vào luồng lốc điên cuồng, một phần đao mang tràn vào phong nhãn, khiến cơn lốc cuồng mãnh thoáng chốc đã ngừng lại, một phần đao mang khác hung hãn chém xuống mặt đất, vết nứt dài xuất hiện, uốn lượn như đại hiệp cốc.
Lúc đó, ngọc như ý đột nhiên lóe sáng, thanh âm nữ tử vang lên: "Hay lắm, hay lắm! Ta rất hân thưởng chiến ý xuất phát từ cốt tử này, cứ thế này kịch chiến với hắn, hiện tại sức mạnh của ta tạm thời giao hết cho ngươi, ngươi nên nhớ khi nổi cơn cuồng bạo ngươi là vô địch, kể cả chúa tể cũng không chống nổi, tâm lý ngươi nên miệt thị hắn."
Nàng ta liên tục đem sức mạnh của minh truyền cho hắn, dao động truyền ra từ thể nội hắn càng lúc càng mạnh, thấy lốc quét tới nhưng hắn không buồn tránh.
Trong lúc đó, toàn bộ sức mạnh của nữ tử đã truyền sang cho hắn, cảm giác tịch mịch vô địch lan tràn, thoáng chốc hắn lộ ra tư thái bao trùm thiên hạ.
Hắn đưa tử vong ma đao ngang trước ngực, đoạn đẩy tới cực chậm, một luồng đại lực hùng hồn như biển lớn xô ra, cả vùng thiên địa lay động, đại hà gầm gào, núi cao run rẩy, tất cả như muốn nát vụn.
Tử vong ma đao quét ra từ chậm thành nhanh, sau cùng hóa thàn một đạo điện quang, xé toang một góc cơn lốc, cơ hồ chẻ làm đôi vũng xoáy lao về hai hướng, để lại trước mặt hắn một khoảng bình lặng.
Tiến đó, ma đạo lại cắt đứt một mảnh hư không, toàn bộ cơn lốc quay tít bị chuyển vào đó, biến mất hoàn toàn trong hư vô, ma đao vung lên, không gian đóng lại.
Thần bí bố cục giả kinh nộ cùng cực, không ngờ nữ tử trong ngọc như ý lại tín nhiệm Thần Nam như vậy, đem hết sức mạnh cho hắn dùng, mà hắn lại dựa vào đó để phá tan nội thiên địa của y khiến y kinh hãi.
Nếu nàng ta tự động thủ sẽ ra sao? Chắc chắn, hậu quả còn đáng sợ hơn Thần Nam nhiều.
"Ngươi…quả nhiên là thái cổ cường giả?" Bố cục giả không nén được quát lên.
"Ha ha…" Tiếng cười như chuông bạc vang lên khắp vùng thiên địa nghe cực kỳ vui tai, khác nào tiếng tiên nhạc: "Cuối cùng ta cùng xác định được một việc, bố cục giả ngươi chẳng qua là một tên tiểu tốt, ha ha…"
"Nói nhăng, thế gian nay ta là chúa tể, ta là tiểu tốt, ai là bá vương?" thần bí bố cục giả cười lạnh liên tục.
"Thần Nam thịt hắn cho ta, hiện tại ngươi có toàn bộ sức mạnh của ta, dẫu nội thiên địa của hắn kiên cố thế nào, sức mạnh của ta cuối cùng vẫn phá được." Thanh âm nữ tử trong ngọc như ý lại vang lên trong lòng Thần Nam.
Có sức mạnh hùng hậu như thế, sao Thần Nam lại không dùng, rất muốn chế trụ bố cục giả, để hỏi y từ cổ đến nay đã xảy ra đại biến cố trọng yếu gì.
"Hừ, là tiện nhân ngươi ép ta! Để ta xem ngươi là thần thánh phương nào, ta không tin ngươi chế trụ được Bái Tướng đài của ta." Thần bí bố cục giả quát vang.
Bái Tướng đài đứng ngoài xa chợt chầm chậm bay lại, khí tức hùng hậu tỏa ra, tức thì tạo thành áp lực khủng khiếp với Thần Nam.
Nữ tử trong ngọc như ý cười lạnh: "Hừ, ta hiểu rồi, Bái Tướng đài không phải là vật của ngươi, tận lúc cuối mới dùng đến nó, bằng không với ngươi…hừ hừ, làm gì được ta?"
Thần Nam nghe rõ, tâm tư xoay chuyển, ẩn ước hiểu rõ không ít việc.
Cùng lúc, ngực hắn nóng rực, hào quang sáng lòa chiếu rọi hư không, ngọc khí trong suốt xuất hiện, ngọc như ý biến mất đã lâu cuối cùng lại xuất hiện.
Đồng thời từ tận đầu nội thiên địa, ma khí lan tràn, huyết quang xung thiên, một chiếc bia khổng lồ từ chân trời lao tới, là Trấn Ma thạch tà dị…