Lúc này, Huỳnh Vân đang nhìn chằm chằm phía trước, phát hiện ở trung tâm khu vực bị hơi thở lạnh lẽo bao trùm, loáng thoáng nhìn thấy một viên ngọc đen như mực, nó cũng đang tỏa ra lực lượng nhàn nhạt, không ngừng hấp thụ chân khí thiên địa bên ngoài cơ thể Huỳnh Vân.
Huỳnh Vân nhìn chằm chằm viên ngọc đen như mực đó, kinh ngạc phát hiện, viên ngọc này không phải là một trong hai viên ngọc đã chui vào cơ thể nàng ngày đó sao? Nàng nhớ rõ lúc đó viên ngọc màu đỏ chính là nằm trong đan điền của nàng, cho dù nàng muốn khống chế nó thế nào cũng không được.
Nhìn viên ngọc đen như mực đang không ngừng hút chân khí của thiên địa, Huỳnh Vân cũng lộ ra vẻ nghi hoặc. Thầm nghĩ: "Mình nhớ lúc đó có hai viên cùng chui vào cơ thể mình, nhưng mình chỉ tìm thấy viên màu đỏ, còn viên màu đen thì không tìm thấy. Mà nơi này lại hư vô mù mịt, chẳng lẽ đây là chỗ ý thức ở trong đầu như đại bá đã nói sao? Vậy là bây giờ mình đang ở trong đầu của chính mình à?"
Nghĩ đến đây, nàng cũng đã biết vì sao tìm không thấy viên ngọc đen rồi, hóa ra là nó trốn ở trong đầu nàng.
Bây giờ Huỳnh Vân cũng bình thường trở lại, ý thức được viên ngọc đen đã ở trong đầu của mình, nàng lại nhìn chằm chằm vào viên ngọc đen như mực bị khí đen lạnh lẽo bao quanh, cũng tự hỏi rốt cuộc đây là cái thứ gì, thật không biết là phúc hay họa!
Viên ngọc đen toát ra một làn sóng dao động mờ ảo, ý thức thể của Huỳnh Vân vẫn nhìn chằm chằm vào nó, nhưng dần dần lại bị mê hoặc.
Lúc này, khí đen bao quanh viên ngọc đen từ từ tiếp cận ý thức thể của Huỳnh Vân, từ từ bao phủ lấy ý thức thể của nàng, mà Huỳnh Vân ngược lại cũng không phát hiện vấn đề này, chỉ mê muội nhìn chằm chằm vào viên ngọc đen.
Theo thời gian trôi qua, chỉ thấy khí đen dần dần bao phủ ý thức thể của Huỳnh Vân, chậm rãi bao trùm toàn bộ.
Cũng theo ý thức thể của Huỳnh Vân bị bao trùm, thân thể bên ngoài của Huỳnh Vân giờ phút này cũng đang không ngừng run rẩy, cả người lăn lộn trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, giống như là bị cái gì tra tấn.
- A….. hu hu….
Huỳnh Vân ngã xuống đất khóc lóc kêu la.
- Vân đệ, đệ làm sao vậy?
Cảnh tượng này cũng được Lương Thành đang canh gác bên cạnh chú ý tới, nhìn Huỳnh Vân đột nhiên lăn lộn trên mặt đất cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cau mày lo lắng nhìn, không dám tới gần. Sở dĩ hắn không dám tới gần, là bởi vì trên mặt Huỳnh Vân đột nhiên toát ra một luồng hơi thở cực kỳ lạnh lẽo đáng sợ, luồng hơi thở này đã khiến cho thực vật sinh trưởng xung quanh Huỳnh Vân đều khô héo. Thậm chí những sinh vật nhỏ bé đang bò trên mặt đất lúc này cũng bị hơi thở cực lạnh quét qua, lần lượt chết hết.
Cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo phát ra từ cơ thể Huỳnh Vân, cơ thể hắn cũng đột nhiên phát ra ngọn lửa đỏ rực, sắc mặt Lương Thành lập tức thay đổi, hắn cảm nhận được luồng khí lạnh đáng sợ đó, nếu không phải là Dị Năng Giả hệ Hỏa, thì chỉ cần dính một chút, có thể cũng sẽ bị đóng băng.
- A….a…a…
Huỳnh Vân vẫn tiếp tục kêu la đau đớn.
- Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Lương Thành nhìn Huỳnh Vân còn đang khóc lóc rên rỉ trên mặt đất, trên mặt cũng có chút nôn nóng, muốn đi qua giúp Huỳnh Vân, nhưng lại không dám xuống tay, vì vậy hắn chỉ có thể nghiến răng, nắm chặt nắm tay nhìn Huỳnh Vân đang đau đớn kêu la.
- Vân đệ cố lên. - Lương Thành thầm cầu nguyện trong lòng.
Lúc này, bên ngoài hang động cũng có một số ma thú bình thường đang tụ tập, những ma thú đó cũng nghe thấy tiếng kêu la thống khổ trong thác nước, vốn dĩ đều muốn xông vào xem thử, nhưng đột nhiên cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo phát ra đã đánh tan ý định của chúng.
Vầng trăng sáng hiện tại vẫn bị mây đen dày đặc bao phủ, tia sáng vốn phát ra yếu ớt lúc này cũng bị che khuất hoàn toàn, đại địa trông có vẻ thật tối tăm.
……..
Ba ngày sau.
Lúc này, Huỳnh Vân ở hang động trong thác nước đã không còn nằm trên mặt đất thống khổ kêu la giống như trước nữa, mà là ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt đảo tròn dưới mi mắt, mày nhăn lại, trên mặt lộ ra biểu cảm nặng nề.
Lương Thành ở trước mặt Huỳnh Vân cũng không ngừng theo dõi nhất cử nhất động của nàng, hy vọng tìm được biện pháp giải quyết.
Ba ngày trước, hắn nhìn thấy Huỳnh Vân thống khổ kêu la cũng bất lực, chỉ có thể đứng ở cửa động quan sát biến hóa của Huỳnh Vân, không hề thả lỏng căng thẳng và lo lắng. Mà nhìn thấy Huỳnh Vân lúc này khoanh chân ngồi xếp bằng, trong lòng Lương Thành cũng tạm thời yên tâm một chút.
Giờ phút này, chung quanh Huỳnh Vân, loáng thoáng có thể nhìn thấy một ít sinh vật nhỏ, giống như bị rút cạn máu, đều lộ ra một loại cảm giác mệt mỏi, màu vàng đất xung quanh cũng trở nên đen kịt.
Nhìn vào bên trong đầu của Huỳnh Vân, sẽ ngạc nhiên khi phát hiện, ý thức thể của nàng vốn đang được bao quanh bởi các cụm khí đen lúc này cũng xuất hiện một màu đen tối, ở xung quanh ý thức thể chỉ thấy từng luồng lực lượng hư vô mờ ảo đang không ngừng lăn lộn.
Thời gian dần trôi qua.
Khi thời gian ở đây trôi vào màn đêm, cuối cùng cũng có một chút biến động.
Ý thức thể trong đầu của Huỳnh Vân, lúc này khí đen xung quanh lại đang dần dần dán vào nó, rồi hoàn toàn đi vào bên trong.
Mà đôi mắt của ý thức thể cũng đột nhiên mở ra, trong con ngươi đen kịt lóe lên một tia sáng, khí đen bao quanh cũng lập tức bị ý thức thể hút vào hầu như không còn.
Theo sự biến hóa trong đầu này, thân thể bên ngoài của Huỳnh Vân cũng đột nhiên bị khí đen bao phủ, đất đá và các xác chết của sinh vật nhỏ bé trên mặt đất lúc này cũng trôi nổi lên một cách kỳ diệu, trong không khí tỏa ra một dao động năng lượng mờ ảo.
Lương Thành cũng phát hiện ra sự biến hóa của Huỳnh Vân.
- Đây là…
Lương Thành đang nhìn chầm chầm vào Huỳnh Vân thấy nàng đột nhiên thay đổi, vẻ mặt trở nên khó hiểu, đôi mắt hắn vẫn không rời khỏi Huỳnh Vân, một lúc sau, chợt trong mắt hắn có một tia sáng lóe lên. Lập tức, hắn khóe miệng co giật, lẩm bẩm nói:
- Năng lượng này, chẳng lẽ là tinh thần lực?
Lúc này, đá và xác chết sinh vật nhỏ xung quanh Huỳnh Vân cũng đang chậm rãi tan rã, trên bề mặt dính vào hơi thở màu đen nhàn nhạt.
Huỳnh Vân vốn nhắm chặt hai mắt cũng đột nhiên mở ra, một tia sáng đen đột nhiên từ trong con ngươi đen kịt của nàng phóng ra, chỉ thấy những vật thể vốn đang lơ lửng lúc này và toàn bộ vật thể nằm trên mặt đất cũng bị tia sáng đen kịt kia tác động, tất cả đều biến thành cát bụi.
Khi Huỳnh Vân hoàn toàn mở mắt ra, chỉ thấy xung quanh mình khí đen đang chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể, hơi thở cực kỳ lạnh lẽo do khí đen phát ra cũng đang dần dần tiêu tán.
Huỳnh Vân ngơ ngác nhìn phía trước, giống như nàng đã nằm mơ.
- Vân đệ, đệ không sao chứ?
Lương Thành đang đứng ở cửa hang, nhìn thấy Huỳnh Vân đã tỉnh lại, khí lạnh cực độ đã tan biến, hắn mới bước nhanh đến bên cạnh nàng, lo lắng hỏi.
Mà Huỳnh Vân vốn đang ngơ ngác cũng vì câu hỏi của Lương Thành mà quay đầu lại. Nhìn Lương Thành với ánh mắt không có tiêu cự, thắc mắc hỏi:
- Kinh ca, ta bị sao vậy?