Thần Ma Thiên Tôn

Chương 564: Về lại Hoàng thành



Ninh Hinh Nhi nói:

- Gia gia, Hinh nhi theo người cùng trở về Hoàng thành, cho dù chết thì người của Ninh gia chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không lùi bước.

- Haizz…

Lão Hầu gia thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Bên ngoài đại đường, chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Ninh Thiên Thành từ bên ngoài đi vào, trên mặt lộ vẻ vui mừng, sải bước tới trước mặt lão Hầu gia, nói:

- Phụ thân, có tin tức tốt.

- Tin tức tốt gì?

Lão Hầu gia hỏi.

Ninh Thiên Thành lấy một phong thư được niêm kín đưa cho lão Hầu gia, nói:

- Đây là bức thư được gửi tới từ một cửa hàng của Ninh gia, người mau xem đi!

Lão Hầu gia mở phong thư ra, xem gần nửa ngày, trên mặt mới lộ vẻ mừng rỡ, nói:

- Tốt lắm, bây giờ lập tức trở về Hoàng thành, lão phu sẽ đi Hoàng thành nhận tội.

- Gia gia, rốt cuộc là thư của ai vậy?

Ninh Hinh Nhi hiếu kỳ hỏi.

Lão Hầu gia cười nói:

- Ca ca của ngươi trở về rồi, trên thư hắn có nói, hắn đã biết rõ tình huống của Ngọc Lam Đế quốc, chẳng qua bây giờ không tiện trở về Kiếm Các Hầu Phủ, cho nên đã đi Hoàng thành trước, hắn còn nói là hắn có biện pháp xử lý Ngọc Lam Đại Đế, bảo chúng ta không cần lo lắng, tất cả cứ giao cho hắn.

- Ca ca thật sự trở về rồi?

Ninh Hinh Nhi tiếp nhận bức thư trong tay lão Hầu gia, nhìn chữ viết trên đó, liền xác định là chữ viết của ca ca.

Nàng cũng kích động không gì sánh nổi, tâm tình khó có thể bình tĩnh lại, lập tức nói:

- Cuối cùng ca ca cũng trở về rồi, Hinh nhi sẽ theo người cùng trở về Hoàng thành.

- Đương nhiên rồi.

Lão Hầu gia nói.

Ninh Thiên Thành có chút kiêng kỵ, nói:

- Ngọc Lam Đại Đế dù sao cũng đã trở thành Thiên Nhân, mặc dù thiên phú của Ninh Tiểu Xuyên rất cao, thế nhưng vẫn còn quá trẻ, làm sao có thể đối phó được Thiên Nhân?

- Ngọc Lam Đại Đế quả thật cường đại, thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên từ trước tới nay làm việc chưa từng mạo hiểm, nếu như hắn đã nói là bản thân có biện pháp đối phó với Ngọc Lam Đại Đế, vậy thì nhất định hắn có thể đối phó với Ngọc Lam Đại Đế.

Lão Hầu gia rất tin tưởng vào Ninh Tiểu Xuyên.

Không lâu sau, liền có một chiếc xe ngựa do ba đầu Long Tượng kéo đi, từ phía nam Ngọc Lam Đế quốc, dọc theo quan đạo, phóng như bay về phía Hoàng thành.

Lúc này, Ninh Tiểu Xuyên và Thanh Tước Vương đều đã vào trong Hoàng thành.

Thanh Tước Vương nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, thân phận của ta không tiện bại lộ ra ngoài, mọi chuyện sẽ do ngươi tự tay giải quyết, phải dùng tốc độ nhanh nhất khống chế Ngọc Lam Đế quốc, sau đó, điều động tất cả mọi người của Ngọc Lam Đế quốc, bắt đầu tìm kiếm Phong Thần động phủ. Mục đích chủ yếu của chúng ta, vẫn là tìm kiếm Phong Thần động phủ, những chuyện khác tốt nhất là ít xen vào thì hơn.

Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên gật đầu đồng ý, nói:

- Nếu gặp cường giả Thiên Nhân cảnh thì phải làm sao bây giờ?

- Ngươi cứ nói với hắn “sinh linh trong thiên hạ đều là người một nhà”. Nếu như hắn chịu ngoan ngoãn nghe lời thì tha cho cái mạng của hắn. Còn nếu hắn không phối hợp, bổn Vương sẽ cho hắn biết chữ “khóc” phải viết như thế nào!

Thanh Tước Vương xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay ngọc trắng tuyết, vung vẩy bàn tay nhỏ nhắn trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, siết lại thành nắm đấm.

- Đại Vương uy vũ.

Ninh Tiểu Xuyên liền nịnh bợ.

Hai người bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, không lâu sau, Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên dừng bước, đưa mắt nhìn sang tòa phủ đệ bên cạnh, trong mắt lộ ra vài phần thần sắc phức tạp.

Tòa phủ đệ này thập phần rộng rãi khí thế, trước cửa có hai đầu sư tử đá cực lớn, trên biển viết bốn chữ “Kiếm Các Hầu Phủ” cứng cáp hữu lực.

Thế nhưng, bên ngoài cửa lớn lại dán giấy niêm phong, trước cửa đầy lá rụng, giống như rất lâu chưa từng có người quét dọn.

Thanh Tước Vương nhìn theo ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên, hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi đang nhìn cái gì vậy?

- Không có gì.

Ninh Tiểu Xuyên thu hồi ánh mắt, nói:

- Đại Vương, ngươi biết uống rượu không?

- Uống rượu? Rượu là cái gì?

Thanh Tước Vương thoáng sửng sốt trong giây lát, đôi mắt mở to, hiếu kỳ nhìn Ninh Tiểu Xuyên.

- Trong nền văn minh của nhân loại, phàm những người làm Đại Vương, đều là người có thể uống được nhiều rượu nhất. Đại Vương, ngay cả rượu mà ngươi cũng chưa từng uống ư?

Ninh Tiểu Xuyên có chút chán nản, đưa mắt nhìn Thanh Tước Vương.

- Tất nhiên là không phải, vừa rồi ngươi phát âm không chuẩn nên ta nghe không rõ. Ở đâu có rượu? Còn không mau đưa bổn Đại Vương đi uống hai hồ.

Thanh Tước Vương tức giận nói.

Ninh Tiểu Xuyên ho hai tiếng, thấp giọng nói:

- Đại Vương, rượu không phải là nước, không có cách gọi là hồ. Rượu chỉ có thể tính bằng ly, cũng có thể dùng chén, vò, vạc,…

- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, chẳng lẽ bổn Vương lại không biết ư? Còn không mau đi mua rượu! Hôm nay, bổn Vương nhất định sẽ cho ngươi mở mang kiến thức, để xem kẻ nào mới là người uống được nhiều nhất, kẻ nào mới xứng làm Đại Vương.

Thanh Tước Vương có chút sốt ruột, nhất định muốn Ninh Tiểu Xuyên dẫn nàng đi uống rượu, để chứng minh với hắn rằng, nàng mới là Đại Vương có thể uống được nhiều nhất.

Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên chỉ có thể dẫn nàng vào Hoàng thành, chọn tửu phường lớn nhất, gọi cả bàn đồ ăn, đồng thời còn gọi hơn mười loại rượu ngon bất đồng.

Thanh Tước Vương đứng bên cạnh một cái bình rượu còn cao hơn cả mình, hàng lông mi khẽ nhíu lại, có chút không vui nói:

- Đây là vạc rượu lớn nhất rồi ư?

Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:

- Lớn nhất rồi, đủ cho 30 người uống mười ngày mười đêm.

- Haizz, nhân loại các ngươi thật quá yếu ớt, bổn Vương không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng, ngay cả một con sông cũng không đủ uống a.

Thanh Tước Vương nói.

Lão bản tửu phường đứng cách đó không xa, không nhịn được cười thầm, tiểu cô nương này quả thật khoác lác, từ lúc tiến vào tửu điếm cho đến bây giờ, đều không ngừng bốc phét nào là trong chốc lát có thể nuốt chửng cả ngọn núi lớn, trong nháy mắt uống hết một cái hồ nước. Bây giờ thì hay rồi, chỉ một hơi là uống cạn cả một con sông.

Đương nhiên, hắn cũng không dám bật cười thành tiếng, bởi vì Ninh Tiểu Xuyên đã đưa tiền cho hắn, bao trọn cả cái tửu phường này.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Đại Vương, rượu không phải là nước, không thể uống loạn, nếu uống nhiều quá…

Ninh Tiểu Xuyên còn chưa nói hết thì Thanh Tước Vương đã duỗi tay ra, ôm lấy bình rượu, bắt đầu rót vào trong miệng.

Miệng của nàng cũng không lớn, ngược lại còn nhỏ nhắn đáng yêu, thế nhưng tốc độ uống của nàng lại nhanh đến kinh người, dọa cho lão bản tửu phường cách đó không xa cũng phải giật mình trợn mắt há hốc mồm, toàn thân như hóa đá.

Còn có người uống rượu như vậy ư?

Nửa ngày sau, bình rượu càng lúc càng nghiêng, trong bình đã trống hơn một nửa.

Lão bản tửu phường đã bị dọa cho ngây người, thiếu nữ áo xanh kia người nhỏ như vậy, làm sao có thể uống nhiều như thế? Chứa rượu ở đâu a?

Đây cũng không phải là rượu bình thường, mà là dùng Huyền dược nấu thành, cho dù là Võ Tôn cũng không thể uống nhiều như vậy được.

- Công tử, rượu này rất mạnh. Nàng ta uống nhiều như vậy, liệu có xảy ra vấn đề gì không?

Lão bản tửu phường tất nhiên biết rõ thân phận của Ninh Tiểu Xuyên, bởi vì lão bản tửu phường này chính là cao tầng của U Linh sơn trang, phụ trách thu thập tình báo tại Hoàng thành.

- Không cần lo lắng cho nàng ta.

Ninh Tiểu Xuyên dùng tâm thần truyền âm, nói:

- Ngươi nhanh đi an bài đi!

- Được, thuộc hạ sẽ đi an bài ngay!

Lão bản tửu phường liếc nhìn thiếu nữ áo xanh một cái thật sâu, lập tức lui xuống.

Phành...

Thanh Tước Vương thả bình rượu trong tay xuống đất, đã uống xong, thập phần sảng khoái, hưng phấn nói:

- Ta nói này, cái bình này quá nhỏ rồi, không đủ uống a. Ninh Tiểu Xuyên, không bằng ngươi cũng uống một vò đi?

- Không, không, ta không uống được.

Ninh Tiểu Xuyên ngồi bên cạnh bàn ăn, dùng chiếc đũa gắp thức ăn, nói:

- Đại Vương, không bằng ngươi cũng ăn một chức thức ăn đi.

Thanh Tước Vương vừa bước đi hai bước, thân hình liền chếnh choáng, cảm giác như muốn ngất đi, trên mặt nổi lên hai rặng mây hồng.

Thế nhưng tu vi của nàng cao thâm, rất nhanh đã điều chỉnh lại thân thể, sau đó đi tới bên cạnh bàn, nhìn thức ăn trên bàn, nhíu mày nói:

- Tại sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy? Không ngờ lại ăn những sinh linh khác.

- Ta tàn nhẫn?

Ninh Tiểu Xuyên ngạc nhiên nói:

- Được rồi, ta tàn nhẫn, vậy ngươi có ăn không?

- Ta ăn chay, không ăn mặn, ngươi ăn một mình đi, ta uống rượu thôi, mùi vị của rượu này cũng không tệ lắm.

Ánh mắt của Thanh Tước Vương sáng lên.

Thanh Tước Vương đã từng nói nàng ăn chay, nhưng Ninh Tiểu Xuyên cũng không tin.

Dù sao thì nàng cũng là Huyền thú, có Huyền thú nào lại ăn chay?

Bây giờ, Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng tin.

- Từ sau khi Ngọc Lam Đại Đế đạt tới Thiên Nhân cảnh, đã trở thành chúa tể vô thượng tại Ngọc Lam Đế quốc, phàm là kẻ nào dám trái lời hắn, đều chỉ có một con đường chết.

- Không có biện pháp, ai bảo người ta là Thiên Nhân, trong thiên hạ hiện nay, cũng không có người nào có thể địch lại hắn a.

Bên ngoài, một đám khách vừa uống rượu vừa bàn luận.

Một người trong đó lên tiếng:

- Đúng vậy, giới Võ Đạo là thế, nắm tay của người nào lớn, thì kẻ đó luôn đúng.

- Các ngươi đã nghe nói gì chưa? Hoàng huynh của Ngọc Lam Đại Đế đã bị chính tay Ngọc Lam Đại Đế giết chết. Thi cốt Hoàng huynh của hắn còn chưa kịp lạnh thì hắn đã có chủ ý với Hoàng tẩu rồi.

- Còn có chuyện như vậy?

- Đúng thế. Hơn nữa, ngay trong linh đường Hoàng huynh của hắn, trước mặt bao nhiêu người, hắn còn muốn Hoàng tẩu tiến cung thị tẩm hắn.

Lời nói bên ngoài, tất nhiên cũng thu hút sự chú ý của Thanh Tước Vương.

Ninh Tiểu Xuyên âm thầm quan sát thần sắc của Thanh Tước Vương, quả nhiên cảm thấy nàng có chút quái dị, trong mắt lộ ra vài phần hàn ý.

Phành...

Bên ngoài chợt vang lên một tiếng đập bàn.

- Quả thực điên cuồng, giết huynh trưởng, còn muốn dâm nhục chị dâu. Ngọc Lam Đại Đế quả thật không đáng làm Thiên Nhân, phẩm hạnh của loại người này rất có vấn đề, còn không bằng cả cầm thú.

- Haizz, nói ra thật không phải, thế nhưng còn có biện pháp nào đây? Ai dám đối địch với Thiên Nhân chứ? Tại Ngọc Lam Đế quốc, Ngọc Lam Đại Đế chính là chân mệnh thiên tử, kẻ dám đối địch với hắn, còn chưa ra đời…

Ầm ầm ầm...

Thanh Tước Vương trực tiếp lật tung cái bàn trước mặt, thức ăn đổ lên người Ninh Tiểu Xuyên, tất cả chén đĩa, đều rơi xuống đất, biến thành mảnh vụn.

- Cái gì mà chân mệnh thiên tử? Không phải chỉ là một tên Thiên Nhân thôi ư? Thật đúng là coi trời bằng vung, chẳng lẽ hắn cho rằng bản thân đã vô địch thiên hạ, không người nào thu thập được hắn?

Thanh Tước Vương trầm giọng nói.

Bên ngoài, khách uống rượu lập tức trầm mặc đi giây lát.

Nửa ngày sau, một vị khách uống rượu lên tiếng:

- Tiểu cô nương, ngươi còn quá trẻ nên không biết gì rồi. Ngọc Lam Đại Đế là nhân vật bậc nào? Trong thiên hạ hiện nay, còn người nào có thể địch lại một chiêu của hắn chứ?

- Đúng vậy, Ngọc Lam Đại Đế chính là Thiên Nhân, là người đứng trên trời, chúng ta chỉ dám lén lút nghị luận mà thôi, nào dám chính thức đọ sức với Thiên Nhân? Tiểu cô nương, ngươi ngàn vạn lần đừng kích động, Ngọc Lam Đại Đế thích loại nữ hài tử xinh đẹp như ngươi nhất, nếu ngươi đi tìm hắn, vậy thì quả thực chẳng khác gì dê rơi vào miệng cọp.

Thanh Tước Vương tức giận đến nghiến răng, siết chặt cánh tay Ninh Tiểu Xuyên, giống như muốn vặn gãy cánh tay của hắn vậy.

Tình huống lúc này tất nhiên đều là do Ninh Tiểu Xuyên cố ý an bài, muốn mượn tay Thanh Tước Vương để diệt trừ Ngọc Lam Đại Đế.

Lúc trước, Ninh Tiểu Xuyên chỉ vì nói vài câu với Tử Hàm Yên mà Thanh Tước Vương đã chỉ trích phẩm hạnh của hắn có vấn đề, nói rằng nếu hắn đã có thê tử thì không nên đi trêu đùa nữ hài tử khác.

Điều này chứng tỏ Thanh Tước Vương rất xem trọng phẩm hạnh của nam nhân, chán ghét loại nam nhân lăng nhăng với nhiều nữ tử.

Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên phải hốt thuốc đúng bệnh, miêu tả Ngọc Lam Đại Đế trở thành loại người mà Thanh Tước Vương rất chướng mắt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv