Thần Ma Thiên Tôn

Chương 192: Màn kiều diễm trong miếu đạo sĩ



- Tục nhân? Ninh Tiểu Xuyên, ngươi vốn là một tục nhân từ đầu tới chân, cũng không phải là Thần Tiên, lại càng không phải là Thánh nhân. Trước kia là một bác sĩ, bây giờ là một Dưỡng Tâm Sư, trông mặt bắt hình dong chẳng phải là chuyện quá bình thường sao?

Ninh Tiểu Xuyên đứng trên đống lá khô rụng đầy đất, hít sâu một hơi, chợt ngửi thấy một chút mùi vị mục nát của lá cây.

Cố gắng áp chế cảm giác kiều diễm trong lòng, hắn lại lần nữa quay trở về trong miếu đạo sĩ.

Thế nhưng, hắn vừa mới đi tới trước cửa miếu đạo sĩ, đã nhìn thấy Ngọc Ngưng Sanh đứng sau cánh cửa dõi mắt nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên vốn đã không bình tĩnh, giờ phút này tất nhiên bị dọa kinh ngạc đến nhảy dựng, vội vàng bày ra một nụ cười, nói:

- Ngọc cô nương, ngươi tỉnh rồi?

- Tại sao ta lại ngất?

Thanh âm của Ngọc Ngưng Sanh rất mềm mại, thanh thúy dễ nghe, đôi mắt như làn thu thủy nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên.

Ánh mắt của nàng giống như có thể chảy ra nước.

Ninh Tiểu Xuyên sớm đã nghĩ ra lý do, liền nói:

- Ngươi còn nhớ lão già đánh xe không?

Ngọc Ngưng Sanh khẽ gật đầu.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Lão giả kia chính là người trong Ma Môn. Hắn dòm ngó sắc đẹp của ngươi, nhân lúc ngươi không đề phòng, liền dùng Thần Thông Võ Đạo đánh ngất ngươi. Ta phải phí hết sức chín trâu hai hổ mới cứu được ngươi từ trong tay hắn, bây giờ chúng ta đã chạy ra khỏi Bạch Long thành rồi.

Thân phận của Thiên Thần Tử, tất nhiên không thể nói ra được, như vậy thì chỉ có thể lừa gạt Ngọc Ngưng Sanh mà thôi.

Thiên Thần Tử làm Ngọc Ngưng Sanh hôn mê, cũng chính là vì không muốn để Ngọc Ngưng Sanh nghe được nội dung mà hắn nói chuyện với Ninh Tiểu Xuyên.

Ngọc Ngưng Sanh nói:

- Chỉ vì lão già kia dòm ngó sắc đẹp của ta?

Ninh Tiểu Xuyên cũng không giỏi nói dối lắm, liền ho khan hai tiếng, nói:

- Đương nhiên là vậy rồi, ngoài lý do đó thì không còn lý do gì khác, chẳng lẽ Ngọc cô nương còn không tin ta?

- Nhân phẩm của Ninh thiếu gia, Ngưng Sanh hiểu rất rõ. Chẳng qua, tại sao Ninh Tiểu Xuyên lại muốn khinh bạc Ngưng Sanh?

- A… Có sao?

- Nếu đã không khinh bạc, tại sao lại cởi bỏ khăn che mặt của Ngưng Sanh?

Ngọc Ngưng Sanh thở dài một hơi.

Tâm tư của nữ nhân, chẳng lẽ đều tinh tế như vậy sao?

Khăn trên mặt nàng, chính là Ninh Tiểu Xuyên giúp nàng mang lên, trên đó khẳng định đã dính không ít mồ hôi.

Nàng chỉ cần khẽ ngửi là có thể biết được.

Chỉ là không ngờ nàng lại nghĩ Ninh Tiểu Xuyên như vậy. Nói không chừng, trong lòng nàng còn cho rằng Ninh Tiểu Xuyên đã khinh bạc nàng “nhiều hơn” như vậy.

- Hình tượng của ta…

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy chưa bao giờ mất mặt như hôm nay, đang định kể hết toàn bộ chi tiết cho Ngọc Ngưng Sanh.

Không ngờ Ngọc Ngưng Sanh lại chủ động cởi bỏ khăn che mặt, lộ ra dung nhan thanh nhã tuyệt lệ, đôi mắt xinh đẹp như hai viên minh châu, khiến người ta có một loại cảm giác thanh nhã u tĩnh.

Phía chân trời, ánh dương vừa ló dạng, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên gương mặt của nàng, khiến cho da thịt của nàng như được bao phủ một tầng ngọc quang nhàn nhạt.

Ninh Tiểu Xuyên lại lần nữa ngừng thở, trái tim đột nhiên đập mạnh.

- Tặng cho ngươi.

Ngọc Ngưng Sanh đưa chiếc khăn che mặt thêu hình một đóa U Lan cho Ninh Tiểu Xuyên, khẽ mím môi, sau đó cứ đứng nhìn hắn suốt.

Ninh Tiểu Xuyên có chút xấu hổ, cười nói:

- Thực ra, chuyện này…

- Ta tin tưởng ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên liền không nói gì thêm, lập tức nhận lấy chiếc khăn che mặt, nói:

- Cảm ơn, ta vẫn luôn hiếu kỳ một chuyện, một thân tu vi Võ Đạo của Ngọc cô nương, làm sao có thể luyện thành?

Lần đầu tiên Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy Ngọc Ngưng Sanh, đã giật nảy mình, tưởng rằng nàng là Kiếm Tiên lâm thế. Trải qua vài lần tiếp xúc thì hắn lại càng hiếu kỳ hơn, thân là một nữ tử thanh lâu, tại sao nàng lại có tu vi Võ Đạo cao thâm như thế?

Ngọc Ngưng Sanh nói:

- Sư tôn của ta chính là Lâu chủ của Quan Ngọc Lâu, về phần nàng là ai thì ta không thể nói cho ngươi biết.

Chẳng lẽ Lâu chủ của Quan Ngọc Lâu còn có thân phận khác?

Về chuyện của nàng, Ninh Tiểu Xuyên cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói:

- Nếu như sư tôn của ngươi đã là Lâu chủ của Quan Ngọc Lâu, có lẽ ở Quan Ngọc Lâu cũng không có người nào dám ức hiếp ngươi, tại sao ngươi lại chán ghét Quan Ngọc Lâu như vậy? Hơn nữa còn nhất định muốn tiến vào Thiên Đế học cung?

Ngọc Ngưng Sanh khẽ nhếch môi, nói:

- Một nữ nhân nếu cam tâm ở lại trong một thanh lâu, như vậy thật sự sẽ biến thành kỹ nữ bán đứng thân thể chính mình rồi. Những lời này là do sư tôn nói với ta, ta vẫn luôn nhớ kỹ.

- Thực ra, cho tới này, ta đều chưa từng xem nhẹ ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Ngọc Ngưng Sanh lắc đầu, cười nói:

- Lúc nữ nhân còn thanh xuân, luôn được người khác theo đuổi, được ái mộ, nhưng nữ nhân rồi cũng sẽ có lúc già. Cửu cô nương của Thiên Diệt Đạo mà ngươi từng gặp, lúc còn trẻ cũng là mỹ nữ nổi danh khắp thiên hạ, nếu không phải tu vi của nàng cường đại, e rằng đã bị những nam nhân khác phỉ nhổ và cười nhạo rồi. Nếu như ta không rời khỏi Quan Ngọc Lâu, 50 năm sau, 100 năm sau, ta cũng sẽ biến thành một nữ nhân vừa già vừa xấu, cuối cùng vẫn sẽ bị người khác cười nhạo. Ngươi có dám nói là đến lúc đó ngươi sẽ không trông mặt mà bắt hình dong?

- Khục khục… chuyện này…

Ninh Tiểu Xuyên vừa rồi quả thật đã nghĩ đến vấn đề này, bây giờ bị nàng nỏi như vậy, nhất thời cũng không biết phải trả lời thế nào, liền nói:

- Ít nhất là ta sẽ không cười nhạo người có bộ dạng xấu xí.

- Phì…

Ngọc Ngưng Sanh đột nhiên bật cười, sau đó trở nên nghiêm túc, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, nếu như thân phận của ta không chênh lệch nhiều như vậy, ngươi có… lấy ta không?

Nếu là trước kia, Ninh Tiểu Xuyên nhất định sẽ trực tiếp trả lời: “Giữa chúng ta không có cảm tình”, nhưng bây giờ… cô nương người ta đã nói trắng như vậy, hiển nhiên là thật sự có hảo cảm với hắn.

Một nữ tử xinh đẹp như tiên, nếu như bỏ lỡ, nói không chừng tương lai nàng sẽ trở thành nữ nhân của nam tử khác.

Vượt qua thôn này thì không còn nhà khác (*). Ninh Tiểu Xuyên có thể cự tuyệt được không?

(*) Bỏ lỡ cơ hội thì sẽ không gặp lại

Không biết tại sao, ngay chính lúc này, trong đầu Ninh Tiểu Xuyên lại hiện lên thân ảnh của Ngự Thiến Thiến.

Hôm nay là lần đầu tiên Ninh Tiểu Xuyên phát hiện nhược điểm trong tính cách của mình – Thì ra tại phương diện tình cảm, mình lại ngốc nghếch đến như vậy.

- Câu hỏi này rất khó trả lời sao?

Ánh mắt của Ngọc Ngưng Sanh có chút sầu thảm, cười tự giễu nói:

- Ta hiểu rồi, ngươi vẫn cảm thấy thân phận của ta quá ti tiện.

Dứt lời, nàng liền hóa thành một đạo bóng trắng, bay ra khỏi miếu đạo sĩ.

- Ngọc cô nương, ngươi hãy nghe ta nói.

Ninh Tiểu Xuyên vội vàng thi triển Thất Thải Na Di, nhảy lên tường vây của miếu đạo sĩ, sau đó mở ra Nộ Phong Chi Dực, muốn đuổi theo.

Ngọc Ngưng Sanh chân đạp lá cây, bay xuống giữa sườn núi, thân ảnh biến mất trong rừng cây.

Ầm...

Một đạo nhân ảnh lục sắc từ phía sau gốc đại thụ của miếu đạo sĩ nhảy ra, một chưởng bổ đến Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên cảm ứng được nguy hiểm, lập tức dừng bước, ngạnh kháng một chưởng của nàng, lập tức cảm thấy có một luồng lực lượng khổng lồ truyền vào cánh tay, chấn hắn thối lui, lại lần nữa rơi xuống miếu đạo sĩ.

- Ha ha, Ninh Tiểu Xuyên, không nhìn ra ngươi còn là một tên cầm thú.

Nữ tử mặc sam y lục sắc hạ xuống trên tường vây, dáng người gợi cảm, lộ ra nét cười châm biếm.

Vừa rồi, Ninh Tiểu Xuyên uốn đuổi theo Ngọc Ngưng Sanh, chính nàng đã ra tay chặn Ninh Tiểu Xuyên lại.

Một con chim ba đầu màu xanh đáp xuống trên vai nàng, ba con mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Tiểu Xuyên, trong miệng phát ra thanh âm khó nghe như quạ.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ta không phải cầm thú.

- Không phải cầm thú, tại sao tiên nữ xinh đẹp như Ngưng Sanh cô nương lại bị ngươi dọa chạy? Ha ha, nhất định là ngươi đã làm chuyện gì đó còn không bằng cả cầm thú.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Vô Tình quỷ sứ, ngươi làm sao tìm được đến đây?

Nữ tử gợi cảm mặc sam y lục sắc này, chính là Vô Tình quỷ sứ mà hắn đã gặp ở Bạch Long thành.

- Là Tiểu Tam dẫn ta đi tìm ngươi.

Ngón tay của Vô Tình quỷ sứ nhẹ nhàng vuốt lên bộ lông của Thanh Điểu ba đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ma mị.

- Ta khuyên ngươi tốt nhất nên tránh ra, không nên cản đường.

Ninh Tiểu Xuyên vận chuyển Huyền Khí xuống hai chân, xương đùi lập tức phát ra hào quang bảy màu rực rỡ, thi triển thân pháp, đuổi theo hướng Ngọc Ngưng Sanh rời đi.

Vô Tình quỷ sứ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, đánh ra một trận gợn sóng, tạo nên một mảnh sóng nước, sóng nước điên cuồng ập về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Vô Tình quỷ sứ có tu vi Thoát Tục cảnh, chính là thủ hạ đắc lực dưới trướng của Thánh Nữ Ma Môn, tu vi tất nhiên không tầm thường, liền đẩy cho Ninh Tiểu Xuyên không ngừng lùi về sau.

- Phá cho ta!

Ninh Tiểu Xuyên ngưng tụ ra một thanh chiến kiếm cực lớn, một kiếm trảm phá sóng nước, thân hình phóng ra ngoài.

Vụt...

Vô Tình quỷ sứ lại giống như dòi trong xương, một lần nữa cản trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể hoàn toàn bộc phát, tạo thành một mảnh đại dương vô tận, bao trùm lấy hắn.

Đây mới thực sự là đại dương, là Thần Thông Võ Đạo của nàng ngưng tụ mà thành.

- Ninh Tiểu Xuyên, không nên phản kháng. Mặc dù thiên tư của ngươi rất cao, nhưng dù sao cũng chỉ là thiên tài mới nổi, ngươi không thắng được ta đâu.

Khóe miệng Vô Tình quỷ sứ khẽ nhếch lên, bàn tay đánh tới trước ngực Ninh Tiểu Xuyên, năm ngón tay được Huyền Khí bao trùm, còn sắc bén hơn năm thanh lợi khí.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn nàng trong khoảng cách gần, cũng không sợ nàng động thủ giết mình, cười lạnh rồi nói:

- Ta vẫn là câu nói đó, Thánh Nữ Ma Môn muốn gặp ta, thì hãy nói cô ta tự mình đến cầu kiến… Ngươi… Ngươi muốn làm gì?

Ngón tay của Vô Tình quỷ sứ đột nhiên trở nên mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve ngực của Ninh Tiểu Xuyên, thân thể gợi cảm ép tới Ninh Tiểu Xuyên.

Cả người nàng ép tới trước ngực Ninh Tiểu Xuyên, ôn nhu cười nói:

- Công tử ca tuấn tú như ngươi, ta làm sao nỡ lòng giao ngươi cho Thánh Nữ điện hạ.

Bờ môi hồng nhuận phơn phớt của nàng ghé sát bên tai Ninh Tiểu Xuyên, phun ra hương khí mơ hồ, y sam lục sắc trên người rơi xuống, lộ ra xuân quang tuyết trắng, thân thể mềm mại không chút tỳ vết cứ như vậy mà đè lên người Ninh Tiểu Xuyên.

Vòng eo thon nhỏ mềm mại không ngừng uốn éo, tựa như một xà mỹ nữ.

Không thể phủ nhận, Vô Tình quỷ sứ quả thật là một nữ tử xinh đẹp, hơn nữa còn là vưu vật trong hàng mỹ nữ, hai ngọn ngọc phong trước ngực lay động trước mắt Ninh Tiểu Xuyên, cực kỳ dụ hoặc.

Ninh Tiểu Xuyên nằm ngang trên mặt đất, cố gắng khống chế bản thân, nói:

- Nếu ngươi muốn đạt được Bắc Minh Thần Công từ trong tay ta, ta khuyên ngươi nên dẹp bỏ tâm tư này đi thì hơn.

Nụ cười quyến rũ trên mặt Vô Tình quỷ sứ thoáng cứng lại, sau đó hoàn toàn ép sát lên người Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Thật sao? Ngươi bỏ được không?

Nàng cởi bỏ đai lưng của Ninh Tiểu Xuyên, bàn tay như ngọc trắng mát lạnh luồn vào trong trường bào, vuốt ve ngực, eo Ninh Tiểu Xuyên, sau đó tiếp tục lần xuống dưới, bắt lấy hạ thân kiện tráng của hắn.

- Ha ha, nam nhân đều là khẩu thị tâm phi, tự cho mình là Thánh Nhân, kết quả là thân thể sớm đã biến thành cầm thú.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không phản bác, đây là phản ứng nên có của thân thể, cũng là chuyện rất bình thường.

Nếu nàng liên tục khiêu khích như vậy, mà mình lại không có chút phản ứng nào, e rằng hắn nhất định phải tìm đọc thêm nhiều Dưỡng Tâm bảo điển, để sớm luyện chế ra “Hổ Tiên Tráng Dương đan”, trước tiên chữa trị thật tốt bệnh trên người mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv