Phí Nam nhìn Nhạc Trọng sắc mặt đại biến bật lui ra sau mấy bước:
- Thần chiến sĩ! Không đúng, ngươi không có ấn ký, ngươi không phải Thần chiến sĩ!
Phí Nam cùng bốn nam tử kia đều là Thần chiến sĩ nhất giai, trong người thường dù không dùng súng cũng là vô địch thủ, nhưng hiện tại Nhạc Trọng chỉ xuất ra hai kích liền thủ tiêu hai người làm hắn kiêng kỵ cùng sợ hãi.
Phí Nam nhìn Nhạc Trọng ác ngôn ác ngữ hét lớn:
- Ta là tiểu đội trưởng vệ đội trực hệ của thành chủ Hồng Nham thành Phí Nam, nếu ngươi dám động ta mảy may, Hồng Nham thành tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Phí Nam tự biết mình không phải đối thủ của Nhạc Trọng nên lập tức dùng Hồng Nham thành áp bức hắn.
Ánh mắt Nhạc Trọng băng sương rút một khẩu súng hai nòng chỉ lên đầu Phí Nam lạnh lùng quát:
- Quỳ xuống!
Phí Nam bị khẩu súng hai nòng chỉ vào đầu hoảng sợ mồ hôi lạnh chảy ròng quỳ sụp xuống đất. Hắn hiểu thật rõ uy lực loại vũ khí này, chỉ cần một phát là đầu của hắn sẽ bị oanh vỡ rụng.
Nhạc Trọng nhìn Phí Nam quỳ trước mặt mới quát lạnh:
- Cút!
Sắc mặt Phí Nam biến đổi cuối cùng cắn răng bỏ lại đồng bạn chật vật chạy trốn.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn vào Hồng Nham thành quay đầu đi ra ngoài thành:
- Chúng ta đi!
Nếu không phải cố kỵ mấy người Phù Lan Na, Nhạc Trọng đã sớm một phát súng nổ đầu Phí Nam.
Nhóm người Phù Lan Na đi theo Nhạc Trọng ra khỏi thành.
Khoảng nửa giờ sau, một đội chiến sĩ mặc chế phục đen nhân số hơn ba mươi từ trong thành đi tới.
Cầm đầu là một gã tóc vàng mắt xanh, cắt tóc ngắn, nhìn qua khá anh tuấn, cổ tay đeo hai ngôi sao vàng nhìn bốn nam tử áo đen nằm trên mặt đất sắc mặt âm trầm:
- Người kia đâu?
Một gã nam tử áo đen nhịn đau nói:
- Đội trưởng Phúc Lan Đặc, bọn hắn đã ra khỏi thành!
Khuôn mặt Phúc Lan Đặc âm trầm nói:
- Xem như bọn hắn may mắn. Dám đánh người của phủ thành chủ, thật sự là liều lĩnh. Lần sau để ta gặp hắn, nhất định phải khảm rụng hai chân hắn, đem hắn ném vào chảo dầu!
Phúc Lan Đặc hỏi tiếp:
- Người kia có lai lịch gì?
Toàn bộ đám người áo đen nhìn lẫn nhau.
Đúng ngay lúc này nhóm người Trương Lưu Nhất đi tới bên cạnh mỉm cười nói:
- Xin hỏi, các vị có phải đang tìm người mới đánh người vừa rồi không? Tôi biết lai lịch bọn hắn!
Phúc Lan Đặc nhìn lướt qua đám người Trương Lưu Nhất, trong mắt hiện vẻ chế nhạo, khuôn mặt lại mỉm cười nói:
- Tốt! Ta là Phúc Lan Đặc. Đi theo ta, chỉ cần ngươi đem lai lịch người vừa rồi nói cho ta biết, ta sẽ ban thưởng cho ngươi!
Trương Lưu Nhất mừng rỡ đi theo sau Phúc Lan Đặc vào trong thành.
Nhạc Trọng dẫn mấy người Phù Lan Na rời khỏi Hồng Nham thành đi vào một ngọn núi nhỏ ở ngoại thành, lưu lại Bạch Cốt cùng lương thực với nước, lúc này hắn mới quay trở lại thành.
Bên trong thành hắn cần thu thập vật tư cùng tin tình báo, hắn phải quay vào thêm một chuyến.
Hắn từng học qua thuật dịch dung, kiểm tra nơi cửa thành cũng không nghiêm mật, chỉ hơi hóa trang đã có thể tiếp tục lẫn vào trong thành.
Ngay trung tâm Hồng Nham thành, tám gã nam tử ngồi trên một bàn dài dùng cơm, trên bàn cơm đặt một lồng sắt nhỏ, bên trong là một thiếu nữ tóc đen trần truồng thập phần xinh đẹp chừng mười lăm mười sáu tuổi đang co quắp trên trong.
Cô gái tóc đen nhìn tám gã nam tử ngồi quanh bàn ăn, trong đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi điên cuồng, không ngừng run rẩy vùng vẫy, nước mắt tuôn tràn vô cùng đáng thương.
Một gã nam tử tướng mạo anh tuấn yêu mị có mái tóc dài màu vàng, đôi mắt xanh mặc bộ đồ tây đang ngồi trên chủ vị bưng một ly thạch anh đựng đầy máu tươi hướng những người còn lại mỉm cười nói:
- Mời mọi người dùng thử xem. Đây là hoa hậu giảng đường xinh đẹp nhất trong trường trung học Sắc Vi Nữ khóa học này. Tôi hoàn toàn dựa theo phương thức bồi dưỡng tiểu thư khuê các mà tiến hành nuôi dưỡng. Nàng tài giỏi văn nhã, nghi thái đoan trang, chưa từng tiếp xúc qua nam nhân, uống nguồn nước tinh khiết nhất, ăn thực vật cũng không có chút tia phóng xạ nào, là mỹ vị thượng đẳng nhất!
Một gã da đen dáng người khôi ngô đi tới gần ngửi ngửi cô gái nằm trong lồng sắt ánh mắt lộ ra tia vui mừng nói:
- Quả nhiên là mỹ vị thượng đẳng. Không có chút mùi hôi thối biến dị, cũng không có chút hương vị phóng xạ. Tốt! Tốt! Tốt! An Nại Đặc, tôi muốn ăn tim của nàng, mỹ vị thượng đẳng kia ăn vào là ngon nhất!
Nghe được lời nói của tên da đen, thân thể cô gái bị nhốt trong lồng sắt run rẩy lên, hai mắt lộ ra tia tuyệt vọng, nước mắt tuôn tràn.
Một gã da vàng tóc đen trên mặt mang theo một vết sẹo không nhịn được nói:
- Khôn Nại Đặc, còn không mau giết nàng! Nếu để cho cô ta quá sợ mà đại tiểu tiện mất khống chế thì thật mất hứng! Mau giết nàng, tôi muốn cặp ngực của con tiện nhân kia, nơi đó ăn ngon nhất!
Khôn Nại Đặc mỉm cười lắc lắc đầu nói:
- Lỗ Đặc, anh vẫn nóng vội như vậy, khi nàng sợ hãi tới cực điểm thì giết nàng mới ăn được ngon miệng hơn, bỏ đi, hiện tại thỏa mãn cho anh là được!
Dứt lời, trong mắt Khôn Nại Đặc lóe lên vẻ hung ác, tay phải duỗi ra biến thành một móng vuốt sắc nhọn như lưỡi đao, đâm mạnh vào ngực cô gái bị nhốt trong lồng sắt, dùng sức khoét lấy trái tim cô gái kia.
Cô gái bị khoét mất trái tim, thân thể giãy dụa một thoáng, hai mắt mất đi thần thái, biến thành một khối thi thể.
Khôn Nại Đặc nhìn trái tim nhiễm máu cười hung ác, há miệng cắn nuốt, đem trái tim cô gái cắn vỡ máu tươi văng tung tóe nhuộm đỏ cả khuôn mặt của hắn.
An Nại Đặc nhìn Khôn Nại Đặc ăn tim cô gái, vung tay chỉ ra, một mũi không khí nhận sắc bén chớp động, thi thể cô gái bị cắt thành tám phần phân ra bay tới rơi xuống cái khay trước mặt tám người.
Khôn Nại Đặc ăn xong tim cô gái lại hỏi:
- An Nại Đặc, anh không tiếc hao phí nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng nhất triệu tập chúng tôi lại đây có chuyện gì?
Khuôn mặt An Nại Đặc nghiêm túc nói:
- Địa Ngục Môn đã xuất hiện, nguy cơ của Thánh tộc chúng ta đã đến, thánh chiến sắp mở màn. Cuộc chiến này từ ngàn năm trước đã được định ra. Một khi Địa Ngục Môn mở cửa, Hồng Tinh chúng ta sẽ liên thông với một tinh cầu có tên là địa cầu. Thánh tộc chúng ta nhất định trong vòng hai mươi năm đánh bại nhân loại của địa cầu, đoạt lấy Thần Ma hệ thống mà bọn hắn nắm giữ. Nếu không gien liên của chúng ta sẽ sụp đổ, toàn bộ Thánh tộc đều sẽ diệt vong!
Nghe được lời nói của An Nại Đặc, bảy người khác sắc mặt trầm xuống, gien liên sụp đổ, toàn bộ Thánh tộc đều sẽ bị diệt vong, bọn hắn cũng chỉ còn con đường chết. Con kiến còn muốn sống huống chi là sinh vật trí tuệ cao cấp như bọn chúng.
Lỗ Đặc trầm giọng nói:
- An Nại Đặc, chuyện anh nói chúng tôi cũng biết. Nhưng mặc dù Địa Ngục Môn xuất hiện, nhưng muốn chân chính xuyên qua hai tinh cầu còn cần một năm thời gian. Đại chiến sẽ diễn ra sau một năm, chuyện này có quan hệ gì tới việc anh gọi chúng tôi tới đây?