Bị Nhạc Trọng mang danh “Thần chiến sĩ” uy áp, đội ngũ dân lưu lạc đem thực vật hỗn hợp kia phân cho mỗi cường hóa giả một chén.
Đại bộ phận cường hóa giả đều cự tuyệt chén thực vật nọ, chỉ tìm nồi đem mạch đen lấy được từ thôn xóm quái vật nấu lên ăn.
Lúc này đã là ban đêm, dưới bóng đêm che giấu, từng con quái vật trong mắt chớp động hồng quang hung tàn quỳ rạp trên mặt đất nhanh chóng bò về hướng bên này, một cỗ sát ý đáng sợ lan tỏa trong không trung.
Hai dân lưu lạc đang tuần tra bên ngoài bộ lạc, đột nhiên một con quái vật trên đầu mọc hai cái miệng lớn trong đó có một cái giống miệng nhân loại, một cái miệng khác lại mọc đầy răng nhọn, hai tay biến thành móng vuốt, bên dưới là thân người, vừa đen vừa gầy, toàn thân đều là bọc mủ đột nhiên bổ nhào lên người một gã dân lưu lạc mở to miệng cắn lấy cổ họng của hắn, đem cổ họng người kia cắn đến dập nát.
Gã chiến sĩ còn lại còn chưa kịp phản ứng đã bị một móng vuốt bén nhọn đâm thẳng vào trong tim của hắn, cứng rắn đào ra trái tim kia.
Hai tên chiến sĩ vừa chết, đàn quái vật ẩn trong bóng tối điên cuồng bò vào trong doanh trại.
Doanh trại dân lưu lạc nhìn qua giống như chỉ phòng bị đơn giản, nhưng lại bày ra thật nhiều cạm bẫy nho nhỏ, quái vật vừa bò vào không cẩn thận chạm trúng cạm bẫy, nhất thời toàn bộ doanh trại đều phát ra tiếng vang báo động.
Sắc mặt Ai Văn đại biến lớn tiếng rít gào:
- Địch tập! Có địch nhân tập kích! Chuẩn bị chiến đấu!
Nghe được tiếng rít gào của Ai Văn sắc mặt toàn bộ dân lưu lạc đại biến, liền chụp lên vũ khí thập phần cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
Bên trong đám dân lưu lạc cho dù người già yếu thương tàn đều cầm lên gậy gộc hoặc thái đao, cuộc sống liên tục chiến đấu đã khắc vào trong xương của bọn họ. Thế giới này so với địa cầu cuối thời còn tàn khốc gấp mấy lần, gần như toàn bộ sinh vật đều là địch nhân của nhân loại, bọn họ muốn sống sót thì phải chiến đấu, nếu không chỉ còn con đường chết.
Đám dân lưu lạc vừa cầm lấy vũ khí, đàn quái vật lập tức trùng vào trong doanh, tàn sát nhân loại ẩn bên trong.
Ai Phân vừa nhìn thấy rõ đàn quái vật xông vào sắc mặt liền thảm trắng:
- Biến dị nhân, đáng chết, không ngờ là đàn biến dị nhân! Xong rồi! Xong rồi!
Nhạc Trọng vừa định thần nhìn kỹ, chỉ thấy toàn bộ quái vật chính là sinh vật phi nhân loại. Nhưng trong mắt bọn hắn chớp động hung quang, thân thể đều biến dị, có kẻ mọc ra hai đầu người, có kẻ mọc ra đuôi, có người hai bàn tay biến thành móng vuốt sắc bén. Nhưng đại bộ phận cho dù biến dị mà vẫn bảo lưu lại đặc thù của nhân loại, nhưng trên người đều mọc đầy bọc mủ màu đen, thân thể tản ra mùi hôi thối nôn mửa, đồng thời không mặc quần áo.
Một biến dị nhân tay phải như móng vuốt, dáng người khôi ngô, ngực mọc ra hai bướu thịt nhanh như liệp báo đánh tới một dân lưu lạc, móng vuốt chộp đầu người kia, đầu của người nọ lập tức vỡ nát.
Có biến dị nhân mọc tám cái tay, khuôn mặt tràn đầy bọc mủ kiệt kiệt cười quái dị, trong mắt chớp động hung quang điên cuồng. Tay của nó cuốn tới, trực tiếp cuốn qua một nữ nhân tóc vàng mắt xanh, lại dùng cây thịt dưới thân to như gậy gỗ đâm thẳng vào thân thể nữ nhân kia, nhất thời máu tươi phun trào khiến nữ nhân thét gào thê thảm.
- Súc sinh!
Hơn mười nam tử lưu lạc hai mắt đỏ tươi cầm búa lẫn cương đao trong tay hướng biến dị nhân mọc hai đầu xông qua.
Hai mắt biến dị nhân lóe ra hung quang, cánh tay giống thanh đao lấy tốc độ siêu âm chém tới nhóm dân lưu lạc, trong nháy mắt đã chém họ thành vô số mảnh vụn, máu văng tứ tung. Tên biến dị nhân trạc nổ đầu một người, há mồm nuốt lấy não tương.
Phanh! Phanh!
Trong đám dân lưu lạc cũng có súng, nhưng chỉ được chừng mười cây súng, thư kích thủ liền nổ súng về hướng đàn quái vật.
Trong tiếng súng vang, hai biến dị nhân bị nổ tung đầu.
Những biến dị nhân còn lại hướng chỗ dân lưu lạc phóng đi.
Biến dị nhân vung tay, từ trong tay phải nó bắn ra hai đạo gai xương bén nhọn xuyên thủng đầu một thư kích thủ, đem đầu hắn bắn bay.
Bướu thịt trên thân thể một biến dị nhân chợt vỡ tan, một luồng nọc đọc màu lục hướng một thư kích thủ bắn tới.
Thư kích thủ bị bắn trúng thân, nhất thời phát ra tiếng hét thê thảm, thân thể cũng lập tức mọc ra một bướu thịt nhìn qua thật buồn nôn.
Cuộc chiến vừa bắt đầu đã biến thành thảm thiết, đội ngũ dân lưu lạc gần như rơi vào hoàn cảnh bị người tàn sát. Những cường hóa giả xông qua đàn biến dị nhân cũng bị chúng dễ dàng giết chết.
Trong số những cường hóa giả, mạnh mẽ nhất là tên nam tử trần truồng, Phù Lan Na, một người da đen, một người da vàng sử dụng kiếm. Ở trong bốn người này tên nam tử trần truồng vừa đối mặt với biến dị nhân đã bị chém đứt đầu. Phù Lan Na lại bị đá một cước gãy hai xương sườn, người da đen cùng người da vàng vẫn còn may chưa tiếp xúc với đàn biến dị nhân.
Tiêu Lan cùng Khổng Thúy Vân run lẩy bẩy núp sau lưng Nhạc Trọng.
- Thật lợi hại!
Nhạc Trọng nhìn đàn biến dị nhân, trong lòng giá lạnh, những tên biến dị kia mỗi tên đều có được năng lực kỳ dị, lực chiến đấu có thể so sánh với tiến hóa giả trên 30 cấp, theo hắn quan sát, đám biến dị nhân tấn công nhân số lên tới hai trăm tên. Đây cũng chính là nói một lần tấn công tương đương như có hai trăm tiến hóa giả trên 30 cấp công kích bộ lạc lưu lạc này.
Nếu đổi lại là tiến hóa giả khác, cho dù là Hốt Ngạch Nhiễm cũng phải bị hai trăm tiến hóa giả 30 cấp bức lui.
Nhưng Nhạc Trọng trải qua nhiều cuộc chiến lớn, thực lực của hắn đã siêu việt Hốt Ngạch Nhiễm, sau khi công chiếm thủ đô, thực lực hắn lại càng tăng lên, cho dù gặp sứ đồ hắn cũng tin tưởng có thể đối chiến.
Bàn tay Nhạc Trọng vừa lật, hai đột kích thương đã lắp đủ đạn hiện ra trong tay hắn, hắn phát động kỹ năng ảnh bộ, tinh quang lóe lên, hai bàn tay hóa thành ảo ảnh, vô số hoa lửa từ trong họng súng bay ra.
Phanh! Phanh! Phanh!
Một trận tiếng súng dày đặc vang lên, trên đầu biến dị nhân hiện ra lỗ máu, nhất thời mấy chục biến dị nhân bị Nhạc Trọng bắn nổ đầu.
Trong mắt đàn biến dị nhân đang tàn sát dân lưu lạc chợt hiện vẻ cảnh giác chuyển đầu nhìn qua chỗ Nhạc Trọng.
Mấy chục biến dị nhân bị Nhạc Trọng dễ dàng oanh nổ đầu, toàn bộ dân lưu lạc cùng cường hóa giả địa cầu đều nhìn lên người hắn, trong mắt chớp động vẻ kinh dị cùng quang mang hi vọng.
Tiếp theo gần như toàn bộ dân lưu lạc cùng cường hóa giả đều tuôn về hướng Nhạc Trọng.
Ánh mắt Phù Lan Na phức tạp nhìn Nhạc Trọng, di động về chỗ hắn, chỉ có vị trí của hắn mới là nơi an toàn nhất.
Ngay lúc này tên biến dị nhân có cánh tay giống thanh đao xuất hiện trước mặt Phù Lan Na vung tay hướng đầu nàng chém xuống.
Trong lòng Phù Lan Na dâng lên cảm giác nguy hiểm cực độ, trong mắt thoáng hiện vẻ tuyệt vọng.
Phanh!
Đúng ngay lúc tên biến dị nhân vừa chém xuống, một phát tử đạn lập tức bắn nổ tung đầu của nó.
Phù Lan Na nhìn thi thể của nó lập tức chịu đựng đau đớn hướng chỗ Nhạc Trọng chạy tới.