Bạch Tiểu Thắng rất nhanh mang người tới binh doanh này, hắn nhìn thấy hơn một ngàn quái thụ xuất hiện thì nội tâm kinh hãi.
Những bộ hạ đi theo Bạch Tiểu Thắng tới nơi này, mộ ngàn tên thành thành thật thật đứng lặng tràn ngập sợ hãi. Bọn họ thật không ngờ Nhạc Trọng lại có thể thu phục được những quái vật như vậy.
Nhạc Trọng ra lệnh:
- Ân! Tìm tòi trong binh doanh này thật tốt.
- Vâng! Thủ lĩnh! Các huynh đệ, đi theo tôi!
Bạch Tiểu Thắng nhìn qua Nhạc Trọng chào theo nghi thức quân đội, thoáng cái mang theo thủ hạ đi tìm trong quân doanh. Đối với chiến sĩ mà nói, súng ống đạn được vĩnh viễn là bạn tốt của bọn họ.
- Đây là chiến xa bộ binh! ! Chiến xa bộ binh 92!
- Xe tăng! ! Nơi này có xe tăng! 96,99, đây là xe tăng 99!
- Đây là trực thăng WZ - 10! ! Tôi đã thấy trên mạng! Quá bổng!
"..."
Trong quân doanh nhanh chóng truyền ra âm thanh hoan hô. Trong quân doanh có nhiều trang bị vũ khí, những vũ khí này đối với Nhạc Trọng mà nói quá trân quý.
Trang bị vũ khí không phải vạn năng, nhưng mà quân đội không có trang bị tiên tiến muốn chiến thắng được đối phương phải trả cái giá thảm trọng.
Rất nhiều vũ khí không ngừng được chuyển ra khỏi quân doanh, những quái thụ cấp thấp và cao cấp nhanh chóng biến thành công nhân khuân vác. Đặc biệt là những thụ nhân khổng lồ, chúng có thể dễ dàng mang xe tăng ra ngoài. Thoạt nhìn không hao phí chút sức lực nào cả.
Nhạc Trọng nhìn thấy vũ khí không ngưng được mang ra ngoài thì vui mừng, trong tay hắn có nhân khẩu sung túc, trang bị một sư đoàn tiến vào trong tay của hắn. Thế lực của hắn trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Bạch Tiểu Thắng đi vào tới bên người Nhạc Trọng hưng phấn báo cáo nói:
- Thủ lĩnh! Chúng tôi phát hiện nhân khẩu dưới mặt đất.
- Ah! Mang tôi đi nhìn xem!
Nhạc Trọng mang theo Bạch Tiểu Thắng đi vào một gian mật thất của biệt thự, ở trên vách tường dưới mặt đất là cánh cửa điện tử, trên cánh cửa có mật mã, vân tay công nhận, máu quét đồng tử, hiển nhiên phòng ngự đẳng cấp cực cao.
Bạch Tiểu Thắng nhìn qua người tiến hóa gầy gò ra lệnh:
- A Đồ tới đây!
A Đồ cười cười duỗi hai tay đặt lên bản điện tử, từng đạo hào quang điện tử chớp động, cánh cửa điện tử to lớn mở ra.
Người tiến hóa năng lực nhiều mặt, A Đồ là người tiến hóa có kỹ năng thao túng điện từ lực, hắn có thể dễ dàng dùng điện từ lực khống chế cánh cửa mở ra.
Sau khi cánh cửa mở ra thì một con đường to lớn hiện ra trước mặt mọi người.
- Chờ một chút! ! Tản ra!
Nhạc Trọng quát bảo đám người Bạch Tiểu Thắng định tiến vào, nắm băng ghế ném vào trong cánh cửa.
Âm thanh vang lên.
Vô số chốt mở từ trong thông đạo mở ra. Rất nhiều khẩu súng máy tự động đã hiện ra ngoài, điên cuồng bắn phá qua bên này.
Viên đạn dày đặc không ngừng bắn vào toàn bộ vách tường và đường đi của thông đạo.
Liên tục xạ kích mười giây, qua mười giây thì súng máy thu lại và thu vào trong chốt mở. Chỉ để lại vách tường đầy vết đạn
Bạch Tiểu Thắng nhìn qua vách tường đầy những lỗ tròn thì đồ mồ hôi.
- Nguy hiểm thật ah! ! Thủ lĩnh, nếu không phải ngài bảo chúng tôi tránh ra. Hiện tại tôi chắc chết rồi. Những hỗn đản này thủ đoạn quá ác.
Nếu như Bạch Tiểu Thắng vừa rồi tùy tiện tiến vào, lúc này đã bị bắn thành cái sàn. Trong thân thể của hắn có mặc áo giáp biến dị thú cấp ba thì không sau, nhưng một khi bắn vào đầu vẫn tử vong. Ở trong thông đạo không có không gian né tránh, dù tốc độ của hắn nhanh hơn nữa cũng không dùng được.
Một gã chiến sĩ hỏi:
- Làm sao bây giờ? Thủ lĩnh? Nếu không chúng ta tieu hao viên đạn của chúng sao?
Đạn dược của súng máy nhất định có hạn, chỉ cần tiêu hao sạch đạn của chúng, những khẩu súng máy sẽ biến thành sắt vụn.
Nhạc Trọng ra lệnh:
- Không cần, bạch cốt, ngươi đi hủy cơ quan đi.
Bạch cốt lập tức đi vào trong thông đạo.
Đại lượng súng máy hiện ra và bắn tới tắp.
Bạch cốt bị viên đạn xạ kích vẫn không ngừng tiến lên, trong thông đạo từng khẩu súng máy bị hủy.
- Đi thôi!
Tiếng súng ngừng thì Nhạc Trọng đi nhanh vào trong..
Đám chiến sĩ còn lại được Bạch Tiểu Thắng dẫn dắt đi vào thông đạo.
Trên đường đi khắp nơi đều là cơ quan bẫy rập và xác của súng máy tự động. Tất cả cơ quan bẫy rập đều bị bạch cốt phá hư.
Tuy thông đạo này lờ mờ, nhưng mà không có tối tăm, từng hào quang đèn điện soi sáng thông đạo.
Tuy Bạch Tiểu Thắng là người tiến hóa, đại bộ phận người đều có năng lực nhìn trong bóng tối. Chỉ có Thiên Cung Anh mới có được năng lực nhìn thấy mọi vật trong bóng tối.
Nhạc Trọng vẫn đi xuyên qua thông đạo thật dài, đi tới một chỗ vô cùng rộng lớn, chiếm diện tích cao tới ngàn thước, có quán bar, cửa hàng, siêu thị, nhà ở, thành thị dưới đất hiện ra trước mặt của hắn.
- Đứng lại! ! Các người là ai?
Bốn chiến sĩ mặc quân trang cầm súng trường nhìn qua đám người Nhạc Trọng, dùng súng chỉa vào Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn qua mấy tên chiến sĩ và nói:
- Tôi là Nhạc Trọng! Tôi không có ác ý gì, thỉnh hỏi nơi đây là nơi nào?
Mấy tên chiến sĩ này vô cùng cảnh giác nhìn qua Nhạc Trọng quát lớn:
- Bỏ vũ khí xuống! Ôm đầu ngồi xổm, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!
Nhạc Trọng, Bạch Tiểu Thắng trên người đều cầm súng trường, bên hông vác binh khí hệ thống thần ma, ăn mặc quân trang hiển nhiên vô cùng bưu hãn, chuyện này làm cho đám người này vô cùng cảnh giác.
Nhạc Trọng nhíu mày một cái, hắn nhìn qua bên ngoài chỉ thấy cách đó không xa có hai mươi mấy người sống sót quần áo tả tơi và gương mặt xanh xao vàng vọt, những người sống sót kia trong mắt hiện ra tham lam và thần sắc kỳ quái.
Nhạc Trọng nhìn qua đám người kia và quát lên:
- Bắt lại!
Bốn tên người tiến hóa như quỷ mị từ sau lưng Nhạc Trọng lao tới bắt lấy bốn tên kia. Bọn họ vừa dùng sức thì bốn tên kia lập tức quỳ trước mặt Nhạc Trọng.
Một tên chiến sĩ vẻ mặt dữ tợn nhin qua Nhạc Trọng rống lớn nói:
- Mày dám động tới bọn tao? Mày không muốn sống sao?
- Bắt chúng tới đây!
Nhạc Trọng nhìn qua hai mươi mấy người quần áo tả tơi kia nói ra.
Người tiến hóa sau lưng Nhạc Trọng thoáng cái bổ nhào qua đám người sống.
Những người sống sót kia kinh hãi, thoáng cái bỏ chạy tứ tán, ý đồ chạy trốn. Nhưng mà thân thể mỗi người xanh xao vàng vọt làm sao có thể chạy nhanh bằng những chiến sĩ cường hóa cơ chứ, đơn giản đã bị những chiến sĩ này bắt tới tay, ném trước mặt của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn qua đám người sống sót thất kinh trước mặt và nói:
- Tôi muốn biết đây là nơi nào. Ai có thể đủ nói cho tôi biết thì bánh quy áp súc này sẽ là của người đó.
Trong tận thế thì thức ăn chính là tiền tệ mạnh nhất, so với vàng trước tận thế còn làm người ta thích hơn nhiều.
Hai mươi mấy người sống sót nhìn qua khối bánh quy áp súc của Nhạc Trọng và trong mắt hiện ra nét tham lam, nhưng mà hình như bọn họ có cố kỵ nào đó.
Một người sống sót rốt cuộc không nhịn được nữa nói: