Tất cả mọi người nghe được tin tức này trong mắt sáng ngời, thần thái hưng phấn.
Tại đây trong thế chỉ một cỗ chiến xa bộ binh đã làm nhiều thế lực run rẩy. Bốn chiếc xe tăng là đủ xé nát căn cứ hơn vạn người.
Một sư đoàn dã chiến có bao nhiêu xe tăng, bao nhiêu chiếc trực thăng vũ trang, bao nhiêu chiếc chiến xa bộ binh. Đạt được trang bị vũ khí của sư đoàn, thế lực của Nhạc Trọng trên thảo nguyên sẽ bành trướng.
Tư Đồ Tẫn nhắc nhở:
- Nhưng mà thủ trưởng, Ô Lan sơn mạch nguy hiểm trùng trùng điệp điệp! Theo tôi được biết đó là cấm địa, là nơi có rất nhiều biến dị thú cường đại. Rất nhiều cao thủ nhân loại đi vào trong Ô Lan sơn mạch giết biến dị thú tăng cấp, bọn họ đều đi mà không quay về, hẳn là bị biến dị thú nuốt mất, vô cùng nguy hiểm a.
Nhạc Trọng trầm tư một hồi nói:
- Tôi biết rõ!
Tư Đồ Tẫn trở thành bộ hạ của Nhạc Trọng, người sống sót trong Hô Duyên Trấn trở thành con dân của Nhạc Trọng, Nhạc Trọng dời bọn họ từ Hô Duyên Trấn về hướng Tề Mộc huyện.
Nhạc Trọng vừa mới mang theo tám trăm người sống sót từ Hô Duyên Trấn đưa về Tề Mộc Huyện. Bên ngoài Tề Mộc huyện ngoài mười dặm đột nhiên bụi mù cuồn cuộn, một đám lính trinh sát dò xét thì thấy là đội quân khổng lồ.
Một gã lính trinh sát nhìn ra ngoài mười dặm, nhìn thấy trên đường lớn là xe tăng, chiến xa bộ binh, xe súng máy, pháo tự hành các các vũ khí hạng nặng, biến sắc quát:
- Không tốt! ! Là Mông Cổ vương đình! ! Mau báo cáo thủ lĩnh!
- Cái gì? Mông Cổ vương đình xâm phạm?
Nhạc Trọng đầu tiên nghe được tin tức này sắc mặt biến thành khó coi:
- Tới thực vui vẻ, thực không phải lúc. Mông Cổ vương đình thật không phải nhân vật đơn giản. Thật đáng chết!
Lúc này Nhạc Trọng sáng tạo Thường Thắng Quân vẫn đang trong huấn luyện, trong tay hắn có được ba ngàn khẩu súng trường, đạn dược chỉ có ba mươi ngàn viên, khuyết thiếu vũ khí nặng, ngay cả ống phóng rocket cũng không có. Lúc này chính là thời điểm quân đoàn thảo nguyên của Nhạc Trọng suy yếu nhất, thời cơ tấn công thật sự là xảo diệu.
Ở bên kia Tề Mộc Huyền vừa mới lên tường thành nhìn qua khôn lâu, rất nhiều quan quân, cán bộ nhìn từ phương xa có bụi mù bốc lên cao cao, quân Mông Cổ qua lại như gió thì sắc mặt mọi người vô cùng khó coi.
- Huyết Ưng Kỵ! ! Đó là Huyết Ưng Kỵ! ! Huyết Ưng Kỵ A Mộc Tây Ngạt!
Một gã quan quân thị lực rất mạnh, hắn nhìn thấy cờ của đại quân Mông Cổ thì nhìn ra là người nào. Nhìn thấy cờ xí là huyết ưng.
Nghe tên như vậy thì sắc mặt quan quân của Nhạc Trọng đều tái nhợt.
Huyết Ưng Kỵ A Mộc Tây Ngạt trong Kim Lang Kỵ chính là cường giả khủng bố. Hắn thống lĩnh Huyết Ưng Kỵ trong Mông Cổ vương đình có sức chiến đấu chỉ kém mỗi mình Kiếp Tiết Quân mạnh nhất của Mông Cổ vương đình.
A Mộc Tây Ngạt nam chinh bắc chiến công phá không biết bao nhiêu căn cứ, mỗi lần công phá căn cứ thì nam nhân chỉ cần cao hơn một mét hai thì lập tức bị hắn giết chết, bị hắn và Huyết Ưng Kỵ giết chết cũng vượt qua hai vạn người, chính là hung thần đồ tể chân chính. Hắn đồng thời cũng là một trong những chiến tướng cao cấp nhất của Mông Cổ vương đình, đã từng chính diện mang binh đánh bại Đông Nhĩ Mạc Lôi.
- Thương Ưng Kỵ Bột Nhi Tử! Hắn cũng tới!
- Bạo Hùng Bá Lôi! Hắn cũng tới! !
- Thương Báo Ngột Lương Thuật!
- Hồng Lang Sử Nhất Tâm!
- Độc Cẩu Thuật A Thái!
"..."
Nhìn qua từng lá cờ xí thì sắc mặt của những người này càng khó coi. Mông Cổ vương đình dưới trướng có bốn vạn hộ. Lúc này đã có hai vạn hộ, theo thứ tự là Huyết Ưng Kỵ A Mộc Tây Ngạt cùng Thương Ưng Kỵ Bột Nhi Tử. Trừ thủ lĩnh hai vạn hộ ra, còn có đại lượng chiến tướng xuất hiện trên chiến trường, thấy một màn như vậy sắc mặt mọi người chìm vào đáy cốc.
Trong Tề Mộc Huyện thì Thường Thắng Quân có hai ngàn người huấn luyện mười mấy ngày, súng ống đạn dược khuyết thiếu. Mông Cổ vương đình thoáng cái cho hai vạn hộ tấn công Tề Mộc Huyện, bóng mờ cực lớn bao phủ Tề Mộc huyện.
Nhạc Trọng nhìn ra phương xa và mỉm cười.
- Đám súc sinh này tới thật nhiều! Chỉ cần thịt chúng thì chúng ta là thế lực mạnh nhất của thảo nguyên. Mọi người yên tâm, lúc này bọn chúng tới thì tôi sẽ cho chúng không công quay về, tất cả phải trở thành phân bón chung quanh Tề Mộc huyện.
Lý Nghiễm quan sát hai vạn hộ của Mông Cổ thì tự tin nói ra:
- Đúng vậy a! Lúc trước Kim Lang Kỵ, Mãn Châu đế quốc hai thế lực lớn tấn công Thường Thắng Quân đều bị Thường Thắng Quân giết đại bại. Cũng chỉ có hai vạn hộ mà muốn giết chúng ta sao, chúng ta chỉ hao tốn nhiều thời gian và khí lực mà thôi.
Một chi bộ đội tinh nhuệ cần chính là lòng tin, Lý Nghiễm trở thành chủ soái của Thường Thắng Quân thì có tự tin khó hiểu. Chỉ cần Nhạc Trọng bảo trì trấn định. Hắn sẽ tin tưởng Nhạc Trọng nhất định có thể dẫn bọn họ đi tới thắng lợi. Hắn sùng bái Nhạc Trọng một cách mù quáng.
Nhìn thấy Lý Nghiễm cùng Nhạc Trọng trấn định tự tin như vậy thì những quân sĩ chung quanh cũng an ổn lại, lúc này có người không ngừng chỉ trò quân đội Mông Cổ vương đình và nghị luận với nhau. Bọn họ tin tưởng chỉ cần đứng bên phía Nhạc Trọng, bọn họ tin tưởng chỉ cần còn Nhạc Trọng thì bọn họ tuyệt đối không thất bại.
Tư Đồ Tẫn nhìn những quan quân kia trấn định lại thì lập tức bội phục. Phải biết rằng cho dù hắn nghe được thanh danh của Huyết Ưng Kỵ A Mộc Tây Ngạt cùng Thương Ưng Kỵ Bột Nhi Tử thì nội tâm cũng bồn chồn. Đây chính là hai chiến tướng đỉnh cấp của Mông Cổ vương đình tay nhuộm đầy máu tanh. Giết người như ngóe, không biết có bao nhiêu cao thủ chết trong tay của bọn họ.
Một gã kỵ binh từ trong đại quân Mông Cổ chạy thẳng tới phía dưới thành Tề Mộc Huyện và vô cùng kêu ngạo quát lên.
- Người trong Tề Mộc Huyện nghe dây. A Mộc Tây Ngạt tướng quân mệnh lệnh các người phải lập tức đầu hàng, đầu hàng vô điều kiện. Nếu không công phá thị trấn, chó gà không tha!
Phanh! !
Tên kỵ sĩ kia vừa dứt lời. Đầu của hắn bị bắn nổ như dưa hấu.
Nhạc Trọng cầm súng ngắm trong tay bắn vào tên kỵ binh. Đây chính là câu trả lời của hắn.
Sát hại sứ giả chiêu hàng của đối phương, đây là khiêu khích nghiêm trọng nhất với đối phương.
Hai quân giao chiến không chém sứ giả. Nhạc Trọng hoàn toàn không có bận tâm quy định bất thành văn này. Hắn dùng phương thức giết sứ giả Mông Cổ biểu đạt chiến ý của hắn.
Ở trong đại doanh Mông Cổ có một tên dáng người khôi ngô mặc áo choàng đen, mặc áo giáp đen từ da biến dị thú câp ba tạo thành, cưỡi lên người hắc lân mã cấp hai đầy lân giáp màu đen, đầu mọc một sừng, trong mắt của hắn tức giận và quát:
- Hán cẩu giáp giết sứ giả của tao. Chờ tao bắt được mày thì tao sẽ cắt đầu của mày xuống làm bô ỉa vào.
Tên tráng hán này chính là thủ lĩnh Huyết Ưng Kỵ A Mộc Tây Ngạt, hắn là một trong những người tiến hóa cao cấp nhất của thảo nguyên.
Một tên nam tử ăn mặc chiến bào huyết sắc, eo mang loan đao, đầu đội nón trụ quỳ trước người của A Mộc Tây Ngạt và nói:
- Tướng quân! Tôi nguyện ý mang theo một phần mười quan binh đi lấy thủ cấp của Nhạc Trọng!