Trong lòng Huyền Chân vừa quyết định liền nhướng mày nói:
- Thượng Minh Đức đâu?
Vẻ mặt Cảnh Đại Trung phẫn nộ nói:
- Bệ hạ! Ngài nhất định phải nghiêm trị tên tiểu nhân vô sỉ Thượng Minh Đức kia. Sau khi thủ hạ đi vào Thiên Mục trấn, hắn đang cùng hai mươi mấy tiểu mỹ nữ uống rượu đùa giỡn, uống say như chết, hoàn toàn quên mất sứ mạng của chính mình. Ghê tởm hơn chính là hắn còn cùng nô tài tranh đoạt mỹ nữ, chửi bới nô tài. Thỉnh bệ hạ nhất định phải xử trí tên tiểu nhân vô sỉ kia!
Huyền Chân nghe vậy giãn mày, hắn cũng hiểu biết tính khí của thuộc hạ. Quả thật Thượng Minh Đức là một tên bại hoại yêu thích nữ sắc luôn dựa vào Mãn Châu quốc kiêu hoành bạt hỗ. Ở trong nhà Thượng Minh Đức còn có mấy chục mỹ nữ, bị người khác dâng tặng mỹ nữ mua chuộc cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Huyền Chân thản nhiên nói:
- Đã biết! Chờ hắn trở về trẫm nhất định trách cứ hắn! Ngươi lui ra đi!
Mặc dù Huyền Chân biết rõ Thượng Minh Đức là một tên bại hoại, nhưng cũng là một tên nô tài rất nghe lời, thật nhiều sự tình không cần hắn mở miệng thì Thượng Minh Đức đã giúp hắn làm được thỏa đáng, bởi vậy hắn tuyệt đối không dễ dàng vứt bỏ Thượng Minh Đức.
Cảnh Đại Trung thản nhiên ứng tiếng:
- Dạ, bệ hạ!
Cảnh Đại Trung vừa rời khỏi bên cạnh Huyền Chân, lập tức trở lại doanh trướng của mình đem toàn bộ lương thực cùng vũ khí đóng gói hết thảy sau đó tìm một cái cớ lặng lẽ trốn thoát khỏi doanh trại của Mãn Châu quốc.
Hai giờ sau, Huyền Chân đợi mãi không thấy Nhạc Trọng mang binh ra đầu hàng, trong lòng tuôn ra tia dự cảm bất tường lớn tiếng rít gào:
- Cảnh Đại Trung! Tìm ra Cảnh Đại Trung cho trẫm!
Không bao lâu một gã thị vệ đi vào trước người Huyền Chân hội báo:
- Bệ hạ, Cảnh Đại Trung đã bỏ trốn!
Huyền Chân giận dữ vỗ một chưởng lên bàn, lực lượng khủng bố bộc phát đem chiếc bàn chia thành bốn năm mảnh:
- Đáng chết! Cảnh Đại Trung chết tiệt, Nhạc Trọng chết tiệt, dám trêu đùa trẫm! Truyền mệnh lệnh của trẫm! Lập tức tấn công Thiên Mục trấn, phá trấn xong chó gà không tha! Ai bắt sống Cảnh Đại Trung, Nhạc Trọng, quan thăng ba cấp, ba thưởng mười mỹ nữ. Trẫm phải đem bọn hắn lăng trì xử tử!
Theo mệnh lệnh của Huyền Chân, đại quân Mãn Châu quốc bắt đầu phát động tiến công Thiên Mục trấn.
Xuất động trước tiên chính là pháo tự hành L22 của Mãn Châu quốc, mười chiếc pháo tự hành không ngừng phóng ra đạn pháo hướng trong Thiên Mục trấn oanh tới.
Oanh! Oanh!
Thanh âm tiếng nổ mạnh vang lên bên tai không ngừng, những viên đạn pháo nổ tung trong trấn, những nơi đạn pháo rơi xuống toàn bộ mọi thứ đều bị tạc thành dập nát.
Tuy rằng trước đó Nhạc Trọng đã tổ chức di tản người sống sót trong trấn, nhưng bị đạn pháo bao trùm vẫn có không ít người cùng nhân viên võ trang bị tạc chết lẫn tổn thương.
Bị đạn pháo oanh kích dữ dội, sĩ khí trong trấn hạ xuống cực thấp, nếu không phải mọi người đều biết sau khi thị trấn bị công phá Mãn Châu quốc sẽ hạ lệnh tàn sát trong trấn, bọn họ tuyệt đối sẽ hỏng mất trốn chết.
Lý Quảng đi tới bên cạnh Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Tiếp tục như vậy không được! Thủ lĩnh, nhất định phải giải quyết trọng pháo của bọn hắn!
Lý Quảng nhìn chằm chằm Nhạc Trọng vẻ mặt kiên nghị nói:
- Thủ lĩnh, để cho tôi dẫn người đi giải quyết bộ đội trọng pháo của bọn hắn đi! Cho dù lão tử có chết cũng tuyệt đối phá hủy được trọng pháo của bọn người kia!
Lý Quảng cũng không phải người xem thường sinh tử. Lúc trước hắn bị Nhạc Trọng dùng tử vong uy hiếp mạnh mẽ thu vào dưới trướng. Nhưng hiện tại đối mặt sự tiến công của Mãn Châu quốc, hắn biết rõ hành vi đi tiêu diệt trọng pháo là cửu tử nhất sinh, hắn vẫn nguyện ý đi làm, bởi vì hắn là người có tâm huyết.
Bì Kiếm Nhất đứng dậy:
- Tôi đi với anh!
Bì Kiếm Nhất tính tình ngạo mạn tới cực điểm, còn có dã tâm, nhưng trên người hắn cũng có tâm huyết mà những thanh niên trẻ tuổi vẫn có. Chứng kiến Lý Quảng đề nghị muốn chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm gian nan kia, trong lòng hắn liền bay cao nhiệt huyết.
- Tôi nguyện ý đi!
- Tôi đi với anh!
- …
Từng hán tử tâm huyết đứng dậy, trong mắt chói lọi quang mang, bọn hắn đã làm sẵn chuẩn bị chết trận.
Nhạc Trọng sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn cùng tác phong xung phong tuyến đầu cho binh sĩ đã lây nhiễm những hán tử kia, trong tình hình tuyệt cảnh như hiện tại, tâm huyết trong lòng họ liền bạo phát ra.
Nhạc Trọng nhìn mọi người trong mắt thoáng hiện vẻ vui mừng trầm giọng nói:
- Không cần! Lý Quảng, anh ở lại tạm thời thay thế tôi chỉ huy nơi đây. Tôi đi phá hủy mười xe pháo tự hành kia. Tôi cấp cho anh nhiệm vụ, trước khi tôi quay về các anh phải giữ vững Thiên Mục trấn, tuyệt đối không để nó rơi vào trong tay Huyền Chân, hiểu chưa?
Lý Quảng chấn động, khuyên can nói:
- Thủ lĩnh! Không được! Nhiệm vụ kia quá nguy hiểm, nếu như ngài có chuyện gì không hay xảy ra, chúng tôi làm sao bây giờ?
Nhóm người Bì Kiếm Nhất nhìn Nhạc Trọng, trong lòng vô cùng giật mình. Bình thường kẻ làm thống soái đều chỉ đứng ở chỗ an toàn nhất chỉ huy chiến đấu. Nhóm người Tây Môn Liệt phần lớn đều chỉ huy bộ hạ đối chiến, bản thân mình thì tránh ở vòng bảo hộ trùng điệp vây quanh.
Hiện tại Nhạc Trọng đảm nhiệm chức minh chủ Đại Hán liên minh, hắn hoàn toàn có thể điều động cao thủ hộ vệ chính mình, tránh né ở chỗ an toàn nhất chỉ huy. Cho dù trước đó trong cuộc chiến Bì Kiếm Nhất bọn họ đã chấp nhận Nhạc Trọng, nhưng vào lúc này cũng cảm thấy kinh ngạc.
Ở tình huống như vậy Nhạc Trọng còn muốn chủ động phóng ra, hoàn thành nhiệm vụ gian nan cửu tử nhất sinh kia, làm mọi người đều cảm thấy giật mình, lại cảm động, máu trong cơ thể như sôi trào lên, sĩ khí đại thịnh.
Đương nhiên cũng có người lý trí nhìn ra làm vậy thập phần không thỏa đáng, một khi Nhạc Trọng chết trận, chỉ sợ Thiên Mục trấn sẽ sụp đổ. Cũng giống như Đông Giai Quốc bị một gậy của Đông Nhĩ Mạc Lôi giết chết thì bốn ngàn Bát Kỳ quân lập tức bị hỏng mất trước đó.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm Lý Quảng trầm giọng nói:
- Không cần nhiều lời, ý tôi đã quyết! Thi hành mệnh lệnh đi! Tôi giao Thiên Mục trấn cho anh, trước khi tôi quay về cho dù anh phải chết cũng nhất định giữ chặt nơi này!
Lý Quảng lớn tiếng đáp:
- Dạ, thủ lĩnh!
Nhạc Trọng nhìn vào trong bóng tối nơi góc nói:
- Thiên Cung Anh, cô mang theo nhóm người Bì Kiếm Nhất phụ tá Lý Quảng giữ vững Thiên Mục trấn!
Ở trong góc tối chợt vặn vẹo, Thiên Cung Anh yên lặng đi ra nhìn Nhạc Trọng gật gật đầu.
Ra lệnh xong, thân hình Nhạc Trọng chớp động, lập tức xông ra khỏi Thiên Mục trấn.
Nhạc Trọng vừa đi ra khỏi trấn liền cảm giác được ở phương xa có hai mươi mấy ánh mắt tập trung hắn, thân hình hắn chợt lóe, biến mất ngay tại chỗ.
Phanh! Phanh! Phanh!
Hai mươi mấy viên đạn thư kích lần lượt bắn thẳng vào vị trí Nhạc Trọng vừa xuất hiện.
- Tay súng bắn tỉa!
Nhạc Trọng nháy mắt phát động hợp thể phòng hộ thuật, bên ngoài tăng thêm một tầng cốt khải, đồng thời phát động kỹ năng ảnh bộ, tốc độ siêu việt ba mươi lần, giống như mị ảnh hướng chỗ Mãn Châu quốc phóng đi.