Hơn nữa Lý Quảng nhận thức nhiều độc hành hiệp, hiện tại Nhạc Trọng đã thực sự xứng đáng với chức vị minh chủ liên minh. Chẳng những hắn đã có được vũ lực xứng với chức vị, còn nắm giữ thế lực mạnh mẽ. Hơn nữa còn lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt, xử sự quyết đoán. Bị kiêu hùng như vậy nhìn chằm chằm, Tây Môn Liệt thập phần sợ hãi một giây sau đã bị Nhạc Trọng giết chết tại chỗ.
Nhạc Trọng thản nhiên nhìn Thượng Minh Đức nói:
- Được rồi! Tôi sẽ cấp cho Tây Môn huynh một lần mặt mũi. Thượng Minh Đức, nếu ông đã là sứ giả của Mãn Châu quốc, vậy quỳ xuống nói chuyện đi! Nếu không muốn quỳ, tôi có thể cho người giúp ông một phen!
Nhạc Trọng vốn không có dự định giết chết Thượng Minh Đức, hắn chỉ muốn chèn ép dáng vẻ bệ vệ của người kia, làm cho Thượng Minh Đức ngoan ngoãn hơn một chút.
Thượng Minh Đức trải qua một lần kinh hoảng không còn dám hung hăng càn quấy, không chút khí khái quỳ dưới đất, thân thể run rẩy nói:
- Mãn Châu quốc Ái Tân Giác La Huyền Chân điện hạ vĩ đại muốn các người đến đầu hàng. Chỉ cần các người nguyện ý đầu hàng, mỗi người đều được nâng tịch nhập kỳ, trở thành người của Bát Kỳ vĩ đại. Sau này vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết, quyền thế mỹ nữ cũng sẽ được bệ hạ vui lòng ban thưởng. Nếu các người cự tuyệt lời mời chào của bệ hạ, bệ hạ sẽ phát động một vạn đại quân tiến công Thiên Mục trấn, chó gà không tha!
Nghe xong lời nói của Thượng Minh Đức, đại bộ phận mọi người đều đại biến. Mãn Châu quốc điều động một vạn đại quân, số lượng quân đội còn nhiều hơn số lượng dân cư trong trấn, bọn hắn còn có xe tăng, trọng pháo vân vân tương trợ. Muốn liều mạng thật sự rất ít khả năng, nghe được lời mời chào của Thượng Minh Đức không ít người chợt dao động trong lòng.
Sở dĩ mọi người thành lập Đại Hán liên minh chỉ vì muốn ôm thành đoàn hỗ trợ lẫn nhau, sợ bị ba đại thế lực đánh bại biến thành nô lệ cho người. Hiện tại Mãn Châu quốc nguyện ý mời chào bọn họ, ban thưởng chức quan lộc hậu, tiền tài mỹ nữ, bọn hắn đương nhiên cảm thấy dao động, muốn đi dựa dẫm Mãn Châu quốc.
Ánh mắt Nhạc Trọng chợt lóe hàn quang, đột ngột vung Độc Thứ chỉ vào đầu Thượng Minh Đức bóp cò.
Phanh!
Đầu Thượng Minh Đức nổ tung, thi thể không đầu ngã trên mặt đất. Mãi cho tới lúc chết hắn cũng không hề nghĩ tới Nhạc Trọng không nói lời nào đã xử lý hắn.
- Minh chủ!
- Minh chủ, anh đang làm gì đó?
Các thủ lĩnh nhìn thấy một màn này sắc mặt đều đại biến. Sự tình phát sinh quá nhanh, ngay cả mở miệng ngăn cản cũng không thể nào, chỉ có thể phát ra thanh âm sau khi việc đã xảy ra.
Nhạc Trọng lạnh lùng đáp:
- Hiện tại tôi đã giết chết sứ giả Mãn Châu quốc, nói vậy trong lòng các người hẳn đang hận tôi đến chết. Nhưng người thì tôi đã giết, dựa theo phong cách hành sự của Mãn Châu quốc, cho dù hiện tại các người đầu hàng, cũng chỉ có con đường chết. Mãn Châu quốc tuyệt đối sẽ phát động tấn công Thiên Mục trấn, chó gà không tha. Nếu muốn giữ mạng, hiện tại khởi động toàn bộ tinh thần liều chết chống cự đi, như vậy may ra còn một con đường sống. Tây Môn Liệt, ông đi nói cho người sống sót trong trấn biết, tôi đã giết sứ giả Mãn Châu quốc, đợi lát nữa bọn hắn công phá thị trấn, toàn bộ mọi người sẽ phải chết. Tổ chức bọn họ, lập tức đi xây dựng công sự. Những người còn lại nghỉ ngơi thật tốt, đợi mệnh lệnh! Không bao lâu nữa chúng ta tuyệt đối sẽ có một cuộc ác chiến!
Tây Môn Liệt lộ vẻ chua xót nói:
- Dạ, minh chủ!
Hiện tại toàn bộ mọi người trong Thiên Mục trấn bị Nhạc Trọng buộc chặt vào nhau, một người vinh thì mọi người cùng vinh, nếu thị trấn bị công phá toàn bộ mọi người chỉ còn con đường chết, những thủ lĩnh các thế lực cùng các độc hành hiệp chỉ có thể nghĩ đủ mọi biện pháp ngăn cản Mãn Châu quốc tiến công.
Người sống sót trong Thiên Mục trấn cũng bị tin tức của Tây Môn Liệt mang đến làm sợ ngây người, bọn họ bị hắn tổ chức lên, bắt đầu xây dựng đủ loại công sự cùng bố trí chướng ngại vật trong trấn.
Đủ loại xe bị vứt bỏ, giường, bao cát, đá, ti vi đều bị người vận chuyển đến trước Thiên Mục trấn dùng làm công sự che chắn.
Ngay trong lúc mọi người còn đang bận rộn, bang chủ Phấn Hồng bang Triệu Lệ tìm Nhạc Trọng:
- Minh chủ, Phấn Hồng bang chúng tôi tinh thông chế tạo cạm bẫy, tôi có một chị em có được kỹ năng chế tạo cạm bẫy, hi vọng ngài có thể phân phối một ít nhân thủ trợ giúp chúng tôi!
Sự tình quan hệ tới sinh tử, Triệu Lệ cũng chỉ phải xuất ra bổn sự chế tạo cạm bẫy đến đả kích địch nhân. Nếu Thiên Mục trấn bị công pháo, những nữ nhân như các nàng một khi bị bắt sẽ bị lăng nhục đến chết.
Nhạc Trọng ra lệnh cho Tây Môn Liệt:
- Được! Tây Môn Liệt, ông điều một ngàn người trợ giúp Triệu Lệ chế tạo cạm bẫy!
Tây Môn Liệt gật đầu nhanh chóng tập hợp ngàn người giao cho nàng.
Giáo chủ Thiên Ma giáo Phí Đồ Dã cũng tìm Nhạc Trọng:
- Minh chủ, Thiên Ma giáo biết chế tác địa lôi giản dị, xin phân phối hai trăm người phối hợp chúng tôi!
- Tây Môn Liệt, điều ba trăm người cho Phí Đồ Dã, giúp hắn chế tạo địa lôi!
Theo mệnh lệnh của hắn, Tây Môn Liệt điều ba trăm người giao cho Phí Đồ Dã bố trí địa lôi ngay lối vào trong trấn.
Toàn bộ mọi người trong thị trấn đều lấy hết bản lĩnh của chính mình cải tạo thị trấn, cống hiến lực lượng tìm kiếm con đường sinh tồn.
- Sao lại thế này? Tên cẩu nô tài Thượng Minh Đức vì sao còn chưa trở về?
Đợi một giờ sau, Huyền Chân nhướng mày, trong lòng hiện lên dự cảm bất tường:
- Chẳng lẽ những tên kia bắt giữ hắn, hay là hắn đã bị người bên trong đón mua, đang chơi nữ nhân trong đó?
Do dự một lúc Huyền Chân gọi tới một người Hán nói:
- Cảnh Đại Trung! Ngươi đi vào Thiên Mục trấn chiêu hàng bọn hắn cho trẫm, sau đó nhìn xem tên cẩu nô tài Thượng Minh Đức rốt cục đang làm cái gì!
- Nô tài tuân chỉ!
Cảnh Đại Trung quỳ trên mặt đất phục lạy Huyền Chân sau đó đi vào trong trấn.
Chiến sĩ Thiên Mục trấn thập phần có lễ phép đem Cảnh Đại Trung dẫn tới trước mặt Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng lạnh lùng liếc mắt nhìn Cảnh Đại Trung, nói:
- Tiền nhiệm Thượng Minh Đức của ông đã bị tôi bắn nổ đầu! Ông muốn chết hay là muốn sống?
Cảnh Đại Trung tuôn mồ hôi lạnh, hắn quỳ trên mặt đất cuống quýt dập đầu:
- Nô tài muốn sống! Nô tài muốn sống! Thỉnh thủ lĩnh tha cho nô tài một mạng đi!
Cảnh Đại Trung vốn không phải là người có cốt khí gì, người có cốt khí cũng không chạy tới chỗ Mãn Châu quốc làm nô tài cho Huyền Chân. Nhạc Trọng vừa uy hiếp hắn thì xương cốt hắn lập tức nhũn ra.
Nhạc Trọng hướng Cảnh Đại Trung hỏi:
- Tôi cần có thời gian! Ông có biện pháp nào để Huyền Chân tạm hoãn tấn công Thiên Mục trấn?
Lúc này toàn bộ người sống sót trong trấn đang xây dựng đủ loại công sự, chuẩn bị nghênh đón cuộc chiến tàn khốc sắp tới, mỗi khi kéo dài được một phút thời gian thì sự tấn công của Mãn Châu quốc càng thêm gian nan.
Trong lòng Cảnh Đại Trung tuôn đầy mồ hôi lạnh, không ngừng tự hỏi, vận chuyển đại não tới cực hạn, hắn biết câu trả lời của hắn có quan hệ tới sinh mạng của chính hắn.