Nhưng bởi vì chính sách tàn bạo như vậy nên làm những chủng tộc khác thừa nhận thống khổ vô tận, không người nào nguyện ý trở thành nô lệ của người khác. Đặc biệt là ở xã hội hiện đại đã nhận lấy nền giáo dục văn minh cao đẳng, càng không có người nào nguyện ý trở thành nô lệ, những nô lệ tồn tại chỉ vì bị bức bách bạo lực mà hình thành.
Những tiểu thế lực người Hán vừa nghĩ tới khu tụ tập của mình bị công phá, mình sa vào cảnh nô lệ cho ba đại thế lực, trong lòng không rét mà run. Đây mới là nguyên nhân chủ yếu họ tích cực đến tham gia đại hội liên minh do Tây Môn Liệt tổ chức.
Triệu Tĩnh Lôi nghe được lời nói chủ nghĩa dân tộc Đại Hán cực đoan của Tây Môn Liệt, nhướng mày sâu kín thở dài:
- Vì sao phải tiêu diệt người Đột Quyết, Mông Cổ, Mãn Châu đây? Mọi người không phải đều là Hoa Hạ tộc dân hay sao? Vì sao phải tự giết lẫn nhau?
Nhạc Trọng nhìn vẻ ngây thơ của Triệu Tĩnh Lôi thản nhiên nói:
- Rất đơn giản! Tất cả mọi người là muốn sống sót, sống được rất tốt, không người nào nguyện ý làm nô lệ cho người khác. Đối phó với những kẻ dùng ngôn ngữ không nói thông suốt, chỉ có dùng đại pháo cùng lưỡi lê đến đối thoại với bọn họ. Nếu cô không giết bọn hắn, bọn hắn sẽ giết chết cô. Chỉ khi nào cô trở thành tồn tại bao trùm trên bọn hắn, mới có thể đàm hòa bình. Đột Quyết, Mông Cổ, Mãn Châu muốn giết chúng ta, chúng ta cần giết sạch bọn hắn, chỉ là chuyện đơn giản như vậy, cô đừng đem nó hiểu quá phức tạp!
Nhạc Trọng cũng không thích ở trong quốc nội cùng đồng bào tự giết lẫn nhau. Nhưng nếu có người dám ngăn cản con đường hắn đi tới, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay. Chỉ cần là địch nhân, hắn sẽ tiêu diệt hết thảy, vô luận là chủng tộc nào. Cho dù người Hán chắn ngang trước mặt hắn muốn giết hắn, hắn cũng sẽ giết chết không tha, căn bản không chút lưu tình.
Cơ hồ không có người nào phản đối, đề nghị sáng lập Đại Hán liên minh đã được thông qua, toàn bộ bang phái cùng những thế lực lớn nhỏ đều đồng ý gia nhập Đại Hán liên minh.
Trên thực tế trước khi tới nơi này mọi người đều đã biết là chuyện gì xảy ra, tới tham gia đều là những người nguyện ý gia nhập liên minh. Đối với những thế lực người Hán không hứng thú gia nhập liên minh cũng sẽ không phái người đi tới nơi này.
Một gã hán tử lớn tiếng kêu lên:
- Tây Môn bang chủ tài trí mưu lược kiệt xuất, anh minh uy phong. Hàng năm dẫn dắt Liệt Dương bang chiến đấu với ba đại thế lực nơi tuyến đầu, có được kinh nghiệm phong phú, tôi đề nghị để Tây Môn bang chủ trở thành minh chủ dẫn dắt chúng ta tiêu diệt ba đại thế lực, thống nhất đại thảo nguyên, tương lai thu phục cả nước, sáng lập tân Hoa Hạ!
- Tây Môn bang chủ anh minh uy phong, tôi đề nghị Tây Môn bang chủ làm minh chủ liên minh!
- Không được! Tôi đề nghị Hồng bang bang chủ Hoàng Học Di làm minh chủ liên minh. Hoàng bang chủ học cứu thiên nhân, trước cuối thời là quan chức chính sảnh cấp chính phủ, có được kinh nghiệm quản lý tổ chức phong phú. Hắn làm minh chủ liên minh, liên minh nhất định không ngừng phát triển hưng thịnh!
- Phi! Hoàng Học Di là lão sắc phôi có hơn chục nữ nhân, mỗi ngày ghé lên bụng đàn bà, làm gì còn tinh lực đi quản chuyện của liên minh? Tôi đề nghị cho Kim Lang bang chủ Mục Thang làm minh chủ. Mục bang chủ tuổi trẻ tài cao, tinh lực dồi dào, chiến lực siêu phàm, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, chỉ cần làm minh chủ liên minh, tuyệt đối có thể làm liên minh lớn mạnh, mới có thể tiêu diệt ba đại thế lực!
- …
Vừa đề cập tới việc tuyển chọn minh chủ, bên dưới nhất thời gây cãi thành một đoàn, vô số bộ hạ ám kỳ được mười bang phái xếp đặt không ngừng chạy ra tiến cử chủ tử của mình.
Thủ lĩnh mười bang phái trên đài cao cũng không nói một lời yên lặng nhìn cảnh rối loạn bên dưới.
Kiếm công tử Bì Kiếm Nhất bước ra cao giọng nói:
- Mọi người yên lặng một chút!
Thanh âm của hắn không lớn nhưng mang theo cỗ lực lượng kỳ dị đem thanh âm hỗn loạn trong đại sảnh hoàn toàn trấn áp xuống.
Ánh mắt mọi người liền tập trung trên người Bì Kiếm Nhất.
Vẻ mặt Bì Kiếm Nhất thật ngạo khí nói:
- Trong thảo nguyên, cá lớn nuốt cá bé. Minh chủ Đại Hán liên minh theo ý tôi phải là người có võ nghệ cực mạnh tới đảm nhiệm. Tôi đề nghị luận võ đoạt soái, do người có võ công cao nhất đảm nhiệm chức minh chủ Đại Hán liên minh!
- Tôi đồng ý! Luận võ đoạt soái tốt lắm!
- Tôi cũng đồng ý!
- …
Những cường giả vẫn luôn liệp sát biến dị thú đề cao cấp bậc cường hóa của mình nghe vậy hai mắt tỏa sáng hưởng ứng.
Một gã đại hán đứng ra lắc đầu phản bác:
- Tôi phản đối, hiện tại đã là niên đại gì rồi, còn làm cái gì mà luận võ đoạt soái. Thực lực cá nhân cường thịnh bao nhiêu cũng kém hơn lực lượng tập thể. Tôi đề người do Liệt Dương bang có nhân số người sống sót nhiều nhất làm minh chủ liên minh!
- …
Đại sảnh lại lâm vào hỗn loạn, vị trí minh chủ bị vô số người tranh đoạt lên. Đây là thủ lĩnh thế lực lớn nắm giữ mấy vạn mạng người trong tay, không ai chịu khiêm nhượng nhường lại vị trí minh chủ cho người khác.
Nhạc Trọng ở một bên lạnh lùng thờ ơ quan sát. Hắn biết độc hành hiệp như Bì Kiếm Nhất tuyệt đối không có khả năng trở thành minh chủ liên minh. Chức minh chủ sẽ chỉ do một trong mười thủ lĩnh mười bang phái đảm nhiệm.
- Mọi người yên lặng một chút!
Thanh âm Tây Môn Liệt vang lên áp chế tiếng ồn ào trong đại sảnh, mang theo nụ cười hòa ái nói:
- Như vậy đi, chúng ta tiến hành bỏ phiếu dân chủ. Người nào có số phiếu nhiều nhất chính là thủ lĩnh Đại Hán liên minh, phương pháp như vậy là công bình nhất, mọi người thấy thế nào?
- Tốt! Bỏ phiếu biểu quyết tốt!
- Đúng! Như vậy đủ dân chủ!
- …
Ở bên dưới truyền ra thanh âm đồng ý, ý kiến của Bì Kiếm Nhất hoàn toàn bị bao phủ.
Nghe thanh âm tiếng hô như sấm bên dưới, khóe môi Tây Môn Liệt lộ ra tia mỉm cười kỳ dị. Ở trong này đại bộ phận thế lực đã bị hắn mượn sức, chỉ cần tiến hành bỏ phiếu dân chủ, hắn có thể xác định vững chắc mình sẽ trở thành minh chủ liên minh.
Đúng lúc này một gã chiến sĩ đột nhiên hốt hoảng chạy lên đài cao:
- Bang chủ! Không tốt! Kim Lang kỵ đã giết tới! Mấy ngàn Kim Lang kỵ đã đánh tới!
- Cái gì? Kim Lang kỵ đã đánh tới sao?
Tây Môn Liệt nghe vậy sắc mặt đại biến.
Liệt Dương Bang có được bảy ngàn dân cư, nhưng toàn bộ đều là người thường. Số lượng chiến sĩ thực sự của Liệt Dương bang chỉ có tám trăm người, mà trong tám trăm chiến sĩ lại chỉ có hai trăm khẩu súng trường, hơn hai mươi khẩu súng máy mà thôi.
Kim Lang kỵ là tinh nhuệ quân của Đột Quyết đế quốc, trong tay mỗi người đều có súng trường, bọn hắn từng công phá không biết bao nhiêu khu tụ tập trên thảo nguyên. Hung danh hiển hách, Tây Môn Liệt vừa nghe tên Kim Lang kỵ sắc mặt liền biến thành hết sức khó xem.
- Kim Lang kỵ!
- Kim Lang kỵ đã giết tới sao?
- Tại sao lại như vậy? Sớm biết như vậy tôi sẽ không tới đây!
- Xong rồi! Lần này thật sự xong rồi!