Sau khi tiến vào thị trấn, tang thi còn sót lại đã bị tang thi Z hình suất lĩnh bỏ chạy khỏi nơi đó, vì vậy tang thi còn lưu lại cũng không nhiều.
Tề Mộc huyện có tài nguyên than đá phong phú, ở trong này có vài công ty than đá lớn, toàn bộ kho hàng đều rơi vào trong tay Nhạc Trọng, để cho hắn không cần ưu sầu nguồn năng lượng.
Đồng thời trong huyện thành cũng có thật nhiều áo bông, hắn phân phát cho mỗi người một bộ, ngăn cản rét lạnh.
Khi áo bông rơi vào trong tay, những người sống sót đều chảy xuống nước mắt kích động.
Phải biết rằng trong những thế lực khác, một bộ áo bông giá trị xa xỉ, một nữ nhân xinh đẹp phải bồi nam nhân ngủ suốt một tháng mới có được một bộ như thế. Hiện tại Nhạc Trọng phân phát không điều kiện, làm họ vô cùng cảm kích. Đồng thời chứng kiến đội ngũ của hắn dễ dàng xử lý hơn ba vạn con tang thi, làm cho họ càng tràn ngập kính sợ cùng tin tưởng.
Khi Nhạc Trọng tuyên bố chiêu mộ chiến sĩ, mỗi người đều hào hứng báo danh, hi vọng trở thành một chiến sĩ mạnh mẽ.
Trong những người sống sót, nữ nhân rất nhiều mà nam nhân lại ít. Hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể chiêu mộ nữ binh giao cho Trác Nhã Đồng quản lý.
Làm xong một loạt an bài, hắn gọi Lý Quảng tới hỏi thăm:
- Đem những thế lực thảo nguyên mà anh biết nói lại cho tôi nghe!
Thảo nguyên khác với nội địa, thảo nguyên hoang vắng, lúc thế giới biến dị xác suất chạy trốn của mọi người lớn hơn. Số lượng người sống sót cũng nhiều hơn.
Hơn nữa thảo nguyên rộng lớn khôn cùng, giao thông thẳng đường, liên hệ giữa các thế lực cũng dễ dàng hơn. Lý Quảng làm mã phỉ, vào nam ra bắc khắp thảo nguyên nên kiến thức rộng rãi, tự nhiên hiểu biết được nhiều hơn Tiêu Lập chỉ đứng trong khu tụ tập tị nạn.
- Dạ, lão đại! Theo tôi được biết trên thảo nguyên hiện tại thế lực lớn nhất chính là Hoàng Kim vương đình do Mông Cổ Vương Hốt Ngạch Nhiễm thống lĩnh. Nghe nói dưới trướng của hắn có mười hai vạn hộ người Mông Cổ, ngoài ra số lượng nô lệ mỗi tộc hẳn là vượt qua ba mươi vạn. Thế lực thứ hai là Đột Quyết đế quốc Hãn Vương Ô Nhĩ Thoát Thoát. Dưới trướng của hắn có được một vạn tinh nhuệ Kim Lang quân, thực lực mỗi người thật hung hãn, giống như á clang. Ngoại trừ Kim Lang quân bọn hắn còn có mười lăm vạn nô lệ trong các tộc. Thế lực thứ ba là Mãn Châu quốc đế vương Ái Tân Giác La Huyền Chân. Dưới trướng của bọn hắn có bát kỳ, Hán bát kỳ, số lượng lên tới tám ngàn, có mười sáu vạn nô lệ các tộc. Ngoại trừ ba đại thế lực này, trên đại thảo nguyên còn có Hôi Lang quân, Phục Hưng quân, tiền chính phủ quân, nhân dân quân, Thiên Luân giáo, Xích Dương giáo, Nguyên Nhất giáo, Thiên Ma giáo, Hồng bang, Lam bang, Kim Lang bang, Liệt Dương bang. Nhưng so sánh với ba đại thế lực, bọn hắn cũng không thành tựu, đều chỉ là đám quân ô hợp!
Lý Quảng giải thích sự phân bố thế lực trong thảo nguyên trước mắt.
- Ngưu quỷ xà thần gì cũng xuất hiện!
Nhạc Trọng nghe vậy khẽ cau mày, tiếp tục hỏi:
- Trong những thế lực kia chẳng lẽ không có thế lực nào do người Hán sáng lập sao?
Lý Quảng thở dài, trong mắt thoáng hiện nét tiếc hận:
- Không có, thế lực người Hán đấu tranh không ngớt, không thành việc gì, không đoàn kết như người Mông Cổ, Đột Quyết cùng Mãn tộc. Nếu có thế lực có chút người Hán có vẻ xuất sắc lãnh đạo, còn chưa làm được ra hồn thì đã bị người diệt rớt. Hôi Lang quân, Hồng bang, Lam bang, Kim Lang bang, Liệt Dương bang, Nhân Dân quân, Thiên Luân giáo những thế lực trung tiểu kia chính do người Hán sáng lập, bọn họ lại tranh đấu lẫn nhau không ngớt, làm gì tạo được lực lượng đối phó với loại địch nhân đáng sợ như Mông Cổ Vương!
Nhạc Trọng suy nghĩ một lúc, hỏi:
- Sau khi thế giới biến dị, hẳn còn sót lại một bộ phận bộ đội biên phòng, thế lực của họ ở đâu?
Sức chiến đấu của quân đội cực mạnh, khả năng sống sót của họ hẳn phải cao nhất mới đúng. Bên trong đại thảo nguyên hoang vắng, hẳn còn có không ít chiến sĩ biên phòng sống sót. Sau khi lấy được quyền chưởng khống Tiến Hóa thần điện, Nhạc Trọng có thể nhanh chóng đạt được một số lớn binh lính có sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng hắn vẫn hi vọng có được chiến sĩ quân đội chính quy trước cuối thời gia nhập. Dù sao kỹ năng chiến đấu thì có thể lợi dụng Thần Ma hệ thống cường hóa, nhưng ý thức phục tùng cùng kinh nghiệm chiến đấu thì Thần Ma hệ thống không thể làm được.
Lý Quảng nghĩ nghĩ một chút nói:
- Bộ đội biên phòng? Bọn hắn đã phân tách thành từng bộ phận, có bộ phận tự mình chiếm núi làm vua, sáng lập căn cứ người sống sót. Một bộ phận bị Mãn Châu quốc hấp thu về, còn sót lại một bộ phận trở thành Nhân Dân quân ở lại trong Hô Diên trấn bảo hộ tám trăm người sống sót, những bộ phận khác thì bị các thế lực hấp thu đi!
Quân nhân cũng là người, họ cũng có tư tưởng cùng dục vọng của chính mình. Sau cuối thời có quân nhân vẫn kiên trì lý tưởng cùng quan niệm của chính mình, nhưng cũng có quân nhân nhanh chóng sa đọa biến chất, trở thành tay đấm của người khác.
Nhạc Trọng hỏi:
- Thế lực người Hán lớn nhất kề bên này là ai?
Lý Quảng liền đáp:
- Liệt Dương bang, bang phái này có bảy ngàn dân cư, đại bộ phận là người Hán. Nơi ở của bọn hắn nằm tại phía bắc Tề Mộc huyện chừng 40km, tên là Thiên Mục trấn!
Lý Quảng làm mã phỉ trên thảo nguyên, chẳng khác gì địa đầu xà nơi này, nơi cư trú của rất nhiều thế lực nằm chỗ nào hắn đều biết.
Trong mắt Nhạc Trọng chợt lóe hàn quang, lạnh lùng nói:
- Tốt lắm! Mục tiêu kế tiếp của chúng ta chính là Liệt Dương bang!
Nếu Nhạc Trọng muốn sáng lập một phân căn cứ trong thảo nguyên, nhất định phải lấy được thật nhiều nhân khẩu. Liệt Dương bang không thù không oán gì với hắn, nhưng bọn họ có được thật nhiều dân cư chính là mục tiêu của hắn.
Trong cuối thời mạng người tiện như con kiến, cường giả có thể tùy tiện giết chết sinh mạng của kẻ yếu. Nhưng nhân khẩu lại thập phần trân quý, không có nhân lực thì nhà xưởng không thể hoạt động, súng ống đạn dược không thể sản xuất, quần áo đệm chăn không thể chế tạo, ngành nghiên cứu không thể phát triển.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày sau, Nhạc Trọng lưu lại Trác Nhã Đồng cùng hai mươi tiến hóa giả trong Tề Mộc huyện tiến hành huấn luyện cho những chiến sĩ mới chiêu mộ. Bản thân hắn mang theo Bạch Tiểu Thắng cùng Thiên Cung Anh bọn họ tiến quân về hướng Thiên Mục trấn.
Bên ngoài Thiên Mục trấn vây quanh một tầng hàng rào bằng gỗ, trong trấn dùng xi măng xây lên công sự phòng ngự, từng họng súng tối om vươn ra ngoài thủ vệ từng lối vào trong trấn. Chung quanh hàng rào gỗ xây dựng những tòa tháp nhìn ra phương xa, bên trên có chiến sĩ đứng canh gác. Cả trấn nhỏ phòng ngự sâm nghiêm, hệ thống phòng ngự vòng vòng đan xen, nếu muốn tấn công mà không có trọng pháo thật khó chiếm lĩnh.
Nhạc Trọng từ rất xa nhìn xuống công sự phòng ngự trong trấn thoáng cau mày. Tuy rằng hắn mang theo tám mươi tiến hóa giả nhưng nếu muốn tiến công công sự thành lũy kiểu như vậy cũng khá khó khăn.
Bị mưa bom bão đạn rậm rạp công kích, nhưng có được thân thể cứng rắn như sắt thép thì hắn không sợ, nhưng bộ hạ lại không có được năng lực của hắn, cũng sẽ bị những viên đạn giết chết. Những tinh nhuệ này theo hắn chinh chiến tại Nhật Bản, tại Indo, hắn thật không muốn bọn họ bị hi sinh tại nơi này.