Thần Ma Hệ Thống

Chương 312: Khắc chế



Hơn một trăm người cầm theo súng trường 03 tiến vào nội thành là lực lượng khủng khiếp, nhìn thấy Trình Ngọc dẫn người tiến thẳng vào nội thành thì cả thành phố SY bị kinh động.

Cả thành phố SY đều bị kinh động, còi cảnh sát vang lên, rất nhiều đội cảnh vệ chạy qua bên này, hình thành một tuyến phong tỏa đường đi.

Đại đội đặc công đóng quân gần đó dẫn theo cả trăm người chạy qua, bố trí thuộc hạ ngăn cản đường đi. Trình Ngọc dẫn người nhìn thấy đám cảnh sát cũng không nổ súng, chỉ cho những thủ hạ của mình tiến vào các công sự che chắn, cầm súng bắt đầu giằng co với cảnh sát.

- Vị huynh đệ bên kia, tôi là cục trưởng cục cảnh sát Ngưu Tiến Bảo, không biết xảy ra chuyện gì mà làm cho quý phương đại động can qua như vậy?

Một gã tai to mặt lớn, bụng phệ đầu đầy mồ hôi nhìn qua Trình Ngọc bên này lớn tiếng kêu lên.

Ngưu Tiến Bảo cũng không muốn khai chiến với Trình Ngọc hiện giờ. Nếu song phương khai chiến, khó tránh khỏi sẽ có thương vong. Hắn cũng không muốn chết. Hơn nữa nếu như hắn nổ súng đầu tiên thì sẽ có phiền toái..

Trình Ngọc lạnh lùng uy hiếp:

- Người của các người dám ám sát Nhạc đội của tao, thật sự khi dễ bọn tao không người sao? Nếu như các người không có câu trả lời thỏa đáng, như vậy chúng tôi cho dù chiến đấu tới người cuối cùng cũng phải báo thù này!

Ngưu Tiến Bảo lớn tiếng trấn an:

- Hiểu lầm, đây chỉ là một hiểu lầm, anh chờ một chút, để tôi đi bao cáo với Ôn thị trưởng một chút, các anh không được vọng động, có lẽ là hiểm lầm, chút nữa sẽ rút lui thôi.

Trình Ngọc tiếp tục lạnh lùng uy hiếp:

- Hừ, bọn tao ở chỗ này chờ bốn tiếng, trong bốn tiếng mà không nhìn thấy Ôn Báo Quốc hoặc là Bành Minh Đức, như vậy chúng tôi sẽ tấn công. Cho dù toàn bộ chúng tôi chết ở chỗ này, vậy thì huynh đệ ở huyện Trữ Quang sẽ báo thù cho bọn tao.

Trình Ngọc cũng thập phần tinh tường Nhạc Trọng không muốn khai chiến với thành phố SY, nhưng mà càng như vậy khí thế càng không thể yếu. Chỉ có hùng hổ dọa người mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.

Ngưu Tiến Bảo lau mồ hôi lạnh, hắn bảo phụ tá Ngô Ân kêu đến lạnh lùng:

- Ngô Ân, tôi phải đi gặp Ôn thị trưởng, nơi này giao cho anh. Nhớ kỹ, không nên kích thích đối phương, cũng không được nổ súng đầu tiên. Nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ hỏi tội anh!

- Biết rõ!

Ngô Ân nhìn Ngưu Tiến Bảo và lãnh đạm nói ra. Năng lực của Ngưu Tiến Bảo này kém hơn xa Ngô Ân, nhưng hắn lại giỏi bợ đỡ và có hậu đài nên giẫm lên đầu của Ngô Ân lên làm cục trưởng. Ngô Ân tự nhiên có chút xem thường Ngưu Tiến Bảo.

Sau khi phân phó Ngưu Tiến Bảo lập tức đón xe đuổi tới văn phòng của Ôn Báo Quốc và đem chuyện từ đầu chí cuối báo cáo với Ôn Báo Quốc.

- Cái gì, Nhạc Trọng gặp chuyện? Hắn chết không vậy?

Nghe Ngưu Tiến Bảo báo cáo, Ôn Báo Quốc biến sắc, nghiêm nghị hỏi. Nhạc Trọng chết sống trực tiếp quan hệ đến thái độ thế lực của thành phố SY đối với Nhạc Trọng.

Ngưu Tiến Bảo cúi đầu suy nghĩ một hồi nói:

- Không biết!

- Anh mới vừa nói bộ hạ của Nhạc Trọng mang binh giằng co với anh sao?

Ôn Báo Quốc nhướng mày, tiếp tục hỏi.

Ngưu Tiến Bảo nhanh chóng trả lời:

- Ân! Là như vậy!

Trong mắt Ôn Báo Quốc hiện ra thần sắc thất vọng:

- Như vậy có lẽ hắn không chết, nếu không bộ hạ của hắn đã đánh tới rồi, cũng không có giằng co làm gì.

Nếu như Nhạc Trọng tử vong, như vậy thế lực hắn thành lập sẽ chia năm xẻ bảy, căn cứ thành phố SY vừa vặn có thể xuất binh tiêu diệt thế lực này, trở thành bá chủ danh xứng với thực.

Nhạc Trọng cùng thành phố SY song phương sở dĩ bảo trì khắc chế, là vì sức chiến đấu của hai bên không kém nhau, cho dù cưỡng ép chiếm đoạt một phương, phương còn lại sẽ tổn thất thảm trọng.

Ôn Báo Quốc trầm tư một hồi, đứng lên rời khỏi văn phòng.

- Tôi là thị trưởng thành phố SY Ôn Báo Quốc, tôi muốn gặp mặt Nhạc Trọng!

Ôn Báo Quốc rất nhanh chạy đến tiền tuyến hai bên giằng co, lúc này báo tên.

- Mời vào!

Trình Ngọc nhìn Ôn Báo Quốc và nghiêng người qua một bên cho vào.

Ôn Báo Quốc cũng không có chút sợ hãi, không có mang theo bảo tiêu nào đi một mình vào trong.

Trong ba con phố hiện giờ năm bước một trạm canh gác, mười bước một cứ điểm, mỗi một chiến sĩ tay cầm súng trường 03 và lạnh lùng nhìn chằm chằm khắp nơi.

Bang chúng Hắc Hổ bang, Chu Tước bang cũng nhanh chóng dò la tin tức thích khách ở khắp nơi.

Mà chiến sĩ đặc chiến doanh cũng trở về mười lăm người, mỗi một người đều giấu mình ở gần biệt thự của Nhạc Trọng. Phòng thủ nghiêm mật như vậy căn bản không có khả năng có người dám ám sát Nhạc Trọng lần nữa.

Ôn Báo Quốc đi vào trong biệt thự, nhìn thấy nằm ở trên giường, đầu rúc vào trong ngực của Đồng Hiểu Vân, trên mặt khắp nơi có dấu vết bị đối cháy, khắp nơi là miệng vết thương, cơ hồ mặt mày hốc hác, Nhạc Trọng cũng không tin được bản thân mình lại biến thành như vậy.

Nhạc Trọng nhìn Ôn Báo Quốc và ngữ khí lạnh như băng, sát ý dạt dào nói:

- Ôn thị trưởng, trị an của thành phố SY đúng là kém thật. Hôm nay thiếu chút nữa tôi đã chết trong thành phố SY. Thành phố SY quả nhiên ngọa hổ tàng long, ở chỗ này lại dám đại khai sát giới, dùng hỏa lực cày qua nơi này một lần, nếu như ngài và Bành bí thư không cho tôi một công đạo, như vậy tôi sẽ dùng đại pháo và lưỡi lê đòi công đạo cho mình.

- Nhạc Trọng, anh không nên thất vọng chuyện hôm nay, chúng ta ai cũng không muốn thấy chuyện này, tôi sẽ cho người đi điều tra chuyện này, trả lại cho anh một công đao.

Ôn Báo Quốc nhướng mày, trầm giọng nói ra. Hắn cũng không cho rằng thực lực quân đội thành phố SY yếu hơn Nhạc Trọng, nhưng mà hai hổ đánh nhau lưỡng bại câu thương, hắn sợ hãi Nhạc Trọng tuổi trẻ xúc động, hắn sẽ trở về mang binh đánh sống chết với quân đội thành phố SY.

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Ôn Báo Quốc trầm giọng nói ra:

- Tô Thiên Dương, ám sát tôi chính là Tô Thiên Dương, lúc này cao thủ ám sát tôi toàn là người cường hóa cao hơn cấp 15, cùng với ba tên bắn tỉa kỹ thuật đỉnh cấp, đội hình xa hoa này cũng chỉ có quân đội và một ít cự đầu của chính phủ mới có thể lấy ra được. Sau khi tôi tới thành phố SY chỉ đắc tội một mình Tô Thiên Dương mà thôi, cũng chỉ có hắn mới dễ dàng lấy ra đội hình này, bởi vậy ám sát tôi chỉ có thể là do Tô Thiên Dương phái tới.

Ôn Báo Quốc nhướng mày, chậm rãi nói:

- Những chuyện này chỉ phỏng doán thì bỏ đi, anh có chứng cớ sao? Không có chứng cứ thì không nên nói lung tung.

Tô Thiên Dương chính là con của Tô Đông Minh một trăm năm cự đầu của quân đội. Con trai của cự đầu đấy, không có chứng cứ thì lời nói của Nhạc Trọng không có khả năng định tội hắn được.

Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn Ôn Báo Quốc và nói:

- Chứng cớ tôi sẽ tìm tới cho ngài xem, tôi mệt mỏi rồi, ngài về đi!

- Anh nghỉ ngơi thật tốt.

Ôn Báo Quốc lưu lại một câu, đứng lên, đi ra ngoài rời khỏi đây. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Nhạc Trọng nhìn qua một kiện bảo vật tinh tế đạt được trên người của Tô Thần và vuốt ve một hồi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv