Người tiến hóa có được ưu thế trời sinh, một khi trưởng thành thì ưu thế mạnh hơn người cường hóa bình thường nhiều lắm. Nếu như ở đất bằng, Đông Tử là người tiên hóa nhanh nhẹn giải quyết bọn người Quách Tuyền quá dễ dàng, nhưng mà hắn nhất thời sơ suất bị Quách Tuyền chế tạo cạm bẫy giết chết. Chuyện này làm cho Trương Báo tự hào vì mình là người tiến hóa lại thập phần phẫn nộ cùng sợ hãi, trong nhận thức của hắn thì người tiến hóa là tồn tại bách chiến bách thắng. Nhưng mà Đông Tử là người tiến hóa lại bị giết chết thì nhận thức của hắn vỡ tan hoàn toàn.
Đông Tử bị giết, sĩ khí của chiến sĩ huyện Trữ Quang giảm mạnh. Đông Tử, Trương Báo, Ngưu Thắng chính là người tiến hóa mạnh nhất của huyện Trữ Quang, người mạnh như vậy trong quá trình đánh chiếm tòa nhà bạc lại bị năm tên người cường hóa nhỏ nhỏ tiêu diệt thì quá đáng sợ.
- Ha ha, tiêu diệt vương bát đản kia rồi1
Trong tòa lầu màu bạc, Quách Tuyền và bốn chiến sĩ còn lại cười ha hả.
Đông Tử là tốc độ né tránh viên đạn vô cùng mạnh mẽ, làm cho bọn người Quách Tuyền nhìn thấy thực lực khủng bố của người tiến hóa. Nhưng mà cường giả như vậy chết trong tay của bọn họ thì đó là vinh hạnh lớn lao.
Một tên chiến sĩ nhìn qua Quách Tuyền có chút bận tâm nói ra:
- Lớp trưởng. Đạn của chúng ta không nhiều lắm, mỗi lần bọn chúng đột kích thì chúng ta lại tiêu hao một số đạn. Đạn pháo phóng lựu chỉ còn bốn quả. Lựu đạn thì còn tới ba mươi chín quả. Chỉ sợ chúng ta không chống đỡ được lâu.
Bởi vì phải bắn áp chế đối phương, viên đạn tiêu hao cũng thật lớn, đạn dược sắp hao hết.
Quách Tuyền lấy ra một bình nước sôi và thản nhiên nói ra:
- Đợi chúng tới gần thì dùng lựu đạn nổ chết bọn chúng!
Quách Tuyền nhìn qua bốn chiến sĩ còn lại chân thành nói ra:
- Thật có lỗi, vốn phá hủy một chiếc xe bọc thép xong là tôi có thể mang các anh đi. Nhưng mà bây giờ chỉ sợ tôi đã liên lụy các anh ở nơi này rồi!
Mọi người nhìn thấy Quách Tuyền xin lỗi thì cười ha hả:
- Lớp trưởng, anh quá khách khí! ! Chúng tôi nguyện ý cùng anh chiến đấu ở chỗ này tới cùng. Chúng ta đã tham gia quân ngũ, một ngày nào đó sẽ chết trong chiến đấu. Không phải chết trận trong tay nhân loại thì cũng chết trong tay của tang thi, có thể cùng lớp trưởng giết được nhiều người như vậy thì tôi không có gì tiếc nuối! Mười tám năm sau lại là hảo hán, ha ha ha...
- Đúng rồi! Lớp trưởng, giết người hỗn đản như vậy chúng ta đã đủ vốn rồi.
"..."
Mấy chiến sĩ còn lại nhao nhao hưởng ứng. Tuy bọn họ bị buộc vào tuyệt cảnh. Nhưng mà sĩ khí không có sụp đổ, bọn họ từng ở trong Thanh Phong Trại trải qua sinh hoạt như cái xác không hồn, là Nhạc Trọng mang bọn họ vào trong quân, lại cho bọn họ vượt qua những ngày tốt lành, cho bọn họ lực lượng và tôn nghiêm, dẫn đầu bọn họ đi tới thắng lợi. Bọn họ nguyện ý vì Nhạc Trọng mà chiến.
Đúng lúc này ánh đao chớp động. Vách tường phía sau căn nhà màu bạc bị chém ra, Nhạc Trọng bước vào trong, nhìn qua mấy chiến sĩ này và nói:
- Yên tâm, các anh sẽ không chết!
- Doanh trưởng!
- Doanh trưởng, ngài đến!
"..."
Chứng kiến Nhạc Trọng xuất hiện, Quách Tuyền bọn hắn năm người đều hưng phấn đứng lên.
Nhạc Trọng vỗ vỗ vai của Quách Tuyền nói:
- Lúc này là nhờ các anh ngăn chặn bọn chúng. Cùng tôi đi tiêu diệt bọn chúng nào!
Lúc này bọn người Quách Tuyền là lính trinh sát ngăn cản được tiến công của huyện Trữ Quang lâu như vậy, cực kỳ vượt quá dự đoán của Nhạc Trọng rất nhiều. Dù sao bọn người Quách Tuyền muốn thế nào cũng chỉ có mười người, bọn họ đối mặt với hai doanh một ngàn người của huyện Trữ Quang đấy.
Bọn người Quách Tuyền cố gắng làm cho phía của Nhạc Trọng có thời gian phản ứng quý giá, một cái lưới lớn đang vây quanh đám người xâm lược này.
- Vâng!
Bọn người Quách Tuyền hưng phấn đáp ứng.
Nhạc Trọng mang cái bao lớn vứt trên mặt đất, bên trong lộ ra rất nhiều băng đạn. Bọn người Quách Tuyền vừa nhìn thấy băng đạn thì cầm lên bổ sung vào đạn dược tiêu hao của mình.
Nhạc Trọng phát động Hợp Thể Phòng Hộ Thuật, trước khi bước ra khỏi tòa nhà hắn phải nhìn tình hình của địch nhân.
Trương Báo do dự một hồi, hạ đạt lệnh công kích lần nũa.
Dưới bức bách của Trương Báo thì liên ba cũng xông lên tấn công lần nữa.
Nhạc Trọng nhìn thấy chiến sĩ liên ba của huyện Trữ Quang xông lên thì cười lạnh, lập tức lấy súng tiểu liên ra không ngừng bắn phá vào trong đám địch nhân bên dưới.
Tài bắn súng của Nhạc Trọng lúc này được tôi luyện rất không tồi, dưới xạ kích của hắn thì từng chiến sĩ của liên ba bị bắn thành cái sàng.
Những tên chiến sĩ liên ba lúc này nhao nhao xạ kích về phía của Nhạc Trọng. Nhạc Trọng không có ý né tránh, mặc cho đạn bắn vào người, chợt nhao nhao lùi lại, dưới hỏa lực hung mãnh của Nhạc Trọng thì địch nhân không ngừng ngã xuống, từng tên chiến sĩ lâm vào tử vong.
Hơn hai mươi mấy tên liên ba bị Nhạc Trọng bắn chết thì sĩ khí của tinh anh liên ba sụp đổ, giống như thủy triều lui ra phía sau, chỉ để lại thi thể và thương binh trên đất. nguồn TruyệnFULL.vn
Trải qua mười mấy lần công kích, chiến sĩ tinh anh liên ba chết và tổn thương mấy chục người, cả đại đội cơ hồ chết tổn thương vượt qua một nửa, sĩ khí cơ hồ hoàn toàn sụp đổ. Cho dù là quân đội quốc gia trước tận thế mà tổn thất quá nửa thì sĩ khí cũng sụp đổ, càng đừng đề cập tới những dân binh vũ trang không được huấn luyện bao nhiêu này.
Cũng chỉ có tang thi là cái xác không hồn không có trí tuệ cùng biến dị thú đẳng cấp cao và có năng lực thần bí mạnh mẽ mới có thể tiếp tục công kích trong tình huống này.
Trương Báo cắn răng một cái, hung dữ ra lệnh:
- Mang chúng lên đi! Mang bốn ống phóng rốc-két ra đây, cần phải công phá tòa nhà bạc kia, toàn diệt địch nhân!
Trương Báo lúc này mang theo tổng cộng bốn mươi ống phóng rốc-két, hắn định dùng vũ khí hạng nặng tiêu diệt Nhạc Trọng cùng Liệt Thiên Dương, nhưng mà không nghĩ tới một tòa nhà nhỏ hỏa lực không bao nhiêu lại bức hắn phải sử dụng loại vũ khí này, làm hắn không thể không đau lòng hủy diệt tòa nhà màu bạc.
Bốn mươi ống phóng rốc-két là vũ khí hạng nặng của huyện Trữ Quang, được xem như bảo bối, số lượng cũng không nhiều. Trương Báo sử dụng cũng phi thường cẩn thận. Nếu như không phải bức tới tình trạng bất đắc dĩ, Trương Báo sẽ không sử dụng vũ khí quý giá này.
Nếu như Trương Báo không phải bị bức tới cảnh khó coi này thì hắn không dùng tới.
- Bốn mươi ống phóng rốc-két! ! Rốt cục cũng vận dụng vũ khí hạng nặng sao?
Nhạc Trọng nhìn thấy bốn gã mang bốn ống phóng rốc-két đi ra, lạnh lùng cười cười, hắn điểm qua hư không, bốn đoàn ma viêm lăng không hiện ra và như sét đánh bay tới chỗ đám vũ khí hạng nặng.
Nương theo bốn tiếng nổ thì bốn mươi ống phóng rocket kia cũng nổ tung theo, trực tiếp làm cho bốn tên cầm vũ khí và tám tên chung quanh bị nổ tung, nổ bị thương vô số, âm thanh rên rỉ thống khổ không ngừng vang lên.
Sau khi kỹ năng ma viêm này tăng lên cấp hai thì Nhạc Trọng thao túng ma viêm càng thêm thuận buồm xuôi gió, tiện tay là có thể ngưng tụ ra bốn ma viêm, công kích địch nhân phương xa.