Ngao Cương dịu ngoan nói:
“Vâng, nhi thần cáo lui.”
Minh Tôn nhìn tiểu kim long kia lui ra, sờ sờ cằm có chút suy ngẫm.
Xem ra hai nhi tử của Ngao Liên không thể nào thích mình được a. Vừa rồi Ngao Cương mặt không đổi sắc mà ném cho hắn một cái liếc mắt cao ngạo, đừng tưởng rằng hắn không phát hiện ra. Hừ, tiểu tử kia vẫn còn chút non nớt, dám chơi thủ đoạn như thế ở trước mặt hắn. Đừng nói bọn họ, dù là lão tử của bọn họ, nhưng ở trong mắt mình bất quá cũng chỉ là một tiểu Thần long vừa mới trưởng thành thôi.
Đây cũng không phải khoa trương. Minh Tôn bắt đầu được thai nghén trong đại chiến Thần Ma Thượng cổ, từ khi sinh ra đến hiện tại, đã qua ước chừng một trăm vạn năm. Tuy rằng phần lớn thời gian trong đó hắn đều ở trạng thái vị thành niên, nhưng sau khi thành niên trẻ tuổi cùng đủ để nhiều tuổi hơn tất cả các Long tộc hiện hữu.
Minh Tôn cười nhìn Ngao Liên, cảm thấy vẫn là thực thân của Ngao Liên đẹp nhất. Uy vũ, lại sáng lạn, nhìn qua cực kỳ chói mắt. Bất quá tính cách lại cổ hủ nhạt nhẽo, không giống với Long tộc bình thường mà.
Ngao Liên bị ánh mắt quỷ dị của hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, thầm nhíu mày trong lòng, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười thản nhiên nói:
“Minh Tôn, ngươi lặn lội đường xa đi vào Đông Hải, nói không chừng cũng đã mệt mỏi, không bằng đi xuống chỉ ngơi một lát, đến khi dùng bữa ta sẽ phái người đến gọi ngươi.”
Minh Tôn không hề mệt chút nào. Tinh lực của hắn chính là siêu cấp tràn đầy. Bất quá lúc này hắn lại rất biết nghe lời nói:
“Được.”
Ngao Liên vỗ vỗ tay, gọi một con cá chép tinh đến, đưa Minh Tôn đi tẩm điện mà tể tướng rùa đã sắp xếp ổn thỏa.
Chờ Minh Tôn rời đi, Ngao Liên mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Một thần tiên có thực lực lớn mạnh như thế lại có thái độúp úp mở mở, điểm chết người chính là còn từng cùng mình xuân phong nhất độ, thật sự là khiến cho Ngao Liên đau đầu.
Minh Tôn đi vào khách phòng dành cho mình, sau khi đuổi người hầu hạ đi, vẫn chưa lên giường nghỉ ngơi, mà đánh giá bốn phía một chút, thiết lập một kết giới.
Hắn triệu hồi ra mấy con ma điệp, làm một thần chú huyễn thân, sau đó ngón tay búng một cái, mấy ma điệp này nhanh chóng bay ra khỏi kết giới, biến mất trong Long cung.
Minh Tôn cúi đầu cười, lẩm bẩm:
“Ngao Liên a Ngao Liên, ngươi mặc Thiên lộ thần chức phong vũ y của ta, sao có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta chứ.”
Thì ra ngày ấy chiếc áo choàng Ngao Liên tiện tay lấy mặc lên khi tỉnh lại ở trong sơn động, chính là cái yếm đỏ năm xưa Thần đế Trọng Quang để lại cho bàn anh Minh Tôn.
Chiếc yếm đỏ này chính là thần vật Thượng cổ, tên là Thiên lộ thần chức phong vũ y, nước lửa bất xâm, đao thương khó nhập, hơn nữa được thai nghén ra linh tính, còn có thể căn cứ theo tình hình của chủ nhân mà thay đổi.
Minh Tôn từ lúc còn là trẻ sơ sinh đã mặc nó, hiện tại đã được trăm vạn năm. Thiên lộ thần chức phong vũ y từng làm cái yếm của hắn, sau đó làm ngoại sam, rồi khôi giáp đủ loại. Lần trước khi hắn hoan hảo với Ngao Liên thì, đã cởi phong vũ y này ra, tùy tiện ném ở bên giường. Mỗi lần chỉ cần khi hắn có yêu cầu, phong vũ y này sẽ tự động quay lại trên người hắn, hơn nữa thứ này có linh tính, tự động nhận chủ, cho dù bị những người khác đoạt mất, cũng không thể mặc nó vào.
Nhưng ngày đó Ngao Liên thế nhưng lại dễ dàng mặc nó vào, khi Minh Tôn thấy đáy lòng cũng thầm cả kinh. Sau đó hắn lại có hứng thú với Ngao Liên, liền biết thời biết thế mà đưa chiếc áo đó cho Ngao Liên.
Nói là ‘đưa’, thực ra Thiên lộ thần chức phong vũ y vẫn nhận Minh Tôn là chủ. Chỉ cần tâm niệm của hắn hơi động, tức khắc sẽ quay về bên cạnh hắn. Nếu lúc ấy trùng hợp có người mặc nó, nhất định cũng sẽ chạy lại đây.
Bất quá Minh Tôn vẫn chưa gọi phong vũ y này về, hắn chính là không hiểu vì sao lúc ấy Ngao Liên lại mặc được nó lên?
Thực ra việc này Ngao Liên cũng không biết. Sau khi hắn quay về Đông Hải thì, lúc đầu bận rộn việc phản loạn của Hắc Giao tộc, còn có việc phản bộicủa Vương phi, nhất thời không nghĩ đến việc này. Thẳng đến khi xử lý xong tất cả mọi chuyện, y mới nhớ tới thứ Minh Tôn để lại cho y.
Bản thân y cũng từng muốn cởi bộ y phục trên người ra, nhưng kỳ quái chính là bất kể y làm như thế nào, y phục trên người đều giống như dính lên người y, không thoát ra được. Mặc dù là khi y tắm rửa, y phục kia cũng sẽ biến hóa thành một cái khăn lụa, chấp nhất mà khoát lên đầu vai của y…
Ngao Liên từng thử biến về chân thân. Nhưng khi y hiện ra chân thân thực long thì, bộ y phục kia liền biến mất không thấy đâu, không biết giấu ở chỗ nào, nhưng Ngao Liên biết rõ nó vẫn chưa rời khỏi thân thể của mình.
Chuyện này khiến Ngao Liên buồn rầu một thời gian. Nhưng sau đó y phát hiện ra bộ y phục kia không có gì đáng ngại, vả lại nước lửa bất xâm, công hiệu kéo dài, cũng không còn mâu thuẫn như trước nữa.
Lần này Minh Tôn đến Đông Hải, Ngao Liên đang muốn tìm cơ hội bảo hắn giúp mình cởi bộ y phục này ra (ha ha, ngươi xác định?)
Có một con ma điệp bay ra khỏi phòng của Minh Tôn, dập dờn bay về phía nơi của Ngao Liên.
Lúc này Ngao Liên đang nói chuyện với tể tướng rùa ở thư phòng, con ma điệp kia liền lén lút dán chặt lên cửa sổ.
“Điện hạ, vị Minh đại nhân kia rốt cuộc là ai? Điện hạ cũng biết một phần?”
Ngao Liên lắc đầu:
“Không có việc sẽ không lên điện Tam Bảo. Lúc trước bổn vương từng đồng ý chấp nhận ba thỉnh cầu của hắn, nói vậy hôm nay chắc là đến muốn bổn vương thực hiện lời hứa.”
Tể tướng rùa vuốt vuốt chòm râu của mình, run rẩy nói:
“Đại nhân kia có ân cứu mạng với ngài, theo lẽ thường thì Long cung chúng ta phải dốc toàn lực hồi báo. Nhưng vị đại nhân kia lai lịch không rõ, lại có một thân tu vi cao thâm, cựu thần vẫn cảm thấy có chút bất an a.”
“Thực không dám giấu diếm, bổn vương cũng có lo lắng như thế.”
Ngao Liên lộ ra vẻ lo lắng nhàn nhạt, dừng lại một chút nói:
“Bất kể như thế nào, y là khách quý của bổn vương, mấy ngày này tể tướng ngươi cần cẩn thận khoản đãi hắn. Đừng để Cương nhi cũng Dã nhi tiếp cận hắn.”
Tể tướng rùa sửng sốt, vội hỏi:
“Đây là vì sao? Chẳng lẽ nhị vị long tử đã đắc tội vị đại nhân kia?”
Ngao Liên cười khổ:
“Đúng là như thế. Dã nhi khờ khạo thẳng tính, hôm nay trùng hợp gặp được hắn, cũng không biết rõ là có đắc tội hắn không. Nhưng là Cương nhi thích tự cho mình là thông minh, vừa rồi lời nói có chút không ổn, chỉ sợ hắn đã phát hiện. Ngươi trông chừng hai bọn chúng cho tốt, đừng để bọn chúng đắc tội với khách quý, vị kia cũng không phải là đèn cạn dầu đâu. Bất quá chỉ cần Long cung chúng ta dùng thành ý để đối đãi, hắn cũng không phải là không biết.”
Tể tướng rùa nói:
“Như vậy, cựu thần đã biết. Nếu vị đại nhân kia có yêu cầu bất lợi gì với đại vương, Long vương ngài có thể nói cho cựu thần. Cựu thần bất tài, nhưng có thể giúp điện hạ nghĩ cách, phân ưu một phần.”
Ngao Liên nói:
“Sao bổn vương lại không tin ngươi chứ? Bằng không cũng sẽ không nói chuyện hắn có ơn cứu mạng nói cho ngươi biết. Ngươi đi xuống trước đi, cẩn thận sắp xếp tiệc rượu buổi tối. Bổn vương muốn thận trọng suy nghĩ lại.”
“Vâng.”
Tể tướng rùa mang theo cái mai nặng nề chậm rãi lui xuống.
Ngao Liên ngồi một mình ở trong phòng một lát, đột nhiên đứng dậy xoay một vòng, quần áo trên người biến mất, chỉ để lại một kiện nội sam đơn bạc, gắt gao bao lấy thân thể, da thịt bên trong như ẩn như hiện.
Cánh của ma điệp kia kích động run rẩy một chút, rất nhanh đã an tĩnh.
Ngao Liên cau mày, duỗi dài cánh tay có chút buồn rầu mà nhìn một thân y phục, thử một lát vẫn là không cởi ra được, lại niệm vài pháp quyết, vẫn không có hiệu quả, không khỏi thở dài, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Lúc này ma điệp ngoài cửa sổ đã biến thành một làn khói mờ, biến mất không thấy đâu.
Minh Tôn ở trong phòng mở mắt ra, lau cằm, vẻ mặt đáng khinh lộ ra biểu cảm thèm nhỏ dãi.