Trọng Quang kinh hãi, lập tức chặn tay phải của y, rồi lại sợ sức mạnh phản lại sẽ khiến Ma Hoàng bị thương, bởi vậy đành thuận thế bắt lấy tay phải của Ma Hoàng, để y dụng lực lên người mình.
Vì thế tình huống biến thành tay trái của Ma Hoàng nắm chặt tay phải của Trọng Quang, mà tay trái của Trọng Quang nắm chặt tay phải của Ma Hoàng.
Tư thế này khiến cho Trọng Quang gần như nửa dựa lên người Ma Hoàng, mà cái bụng cao cao hở ra kia, liền ở sát bên cạnh hắn.
“A – a a –“
Trong miệng Ma Hoàng đột nhiên phát ra tiếng gầm rú như bị xé rách, thân thể vặn vẹo, hai chân đá loạn, mái tóc màu tím u ám tung lên, giống như có sinh mệnh không ngừng tản ra trên phiến đá nóng rực ở phía sau.
Linh lực của Trọng Quang không thể khống chế bị hút vào trong cơ thể Ma Hoàng khi bàn tay của hai người chạm nhau, tụ về phía thai nhi trong cơ thể. Thai nhi càng trở nên khỏe mạnh hung hăng, va chạm ra bên ngoài hết lần này đến lần khác. Bụng của Ma Hoàng gần như biến dạng, trong chốc lát bị đẩy ra một hình nắm tay lớn, lát sau lại bị đẩy ra một dấu chân.
Trọng Quang khẩn trương. Ma Hoàng bị trọng thương, mất đi ma lực, rõ ràng đã mất đi cả năng lực chống cự đối với thai nhi. Mà thai nhi này nguồn gốc quỷ dị, năng lực mạnh mẽ, nếu thật sự để mặc nó phá bụng mà ra như thế, lại mất đi sự kiềm chế của Ma Hoàng, không biết là sẽ khiến cho trời đất biến đổi mạnh mẽ như thế nào?
Thần niệm của Trọng Quang thay đổi thật nhanh, bỗng nhiên nhanh trí nghĩ ra, dùng linh lực của mình rót vào trong cơ thể của Ma Hoàng, chậm rãi kết nối với phần thần quang thuộc về mình đang nằm trong cơ thể thai nhi, dẫn đường cho nó vận chuyển.
Sức mạnh của Trọng Quang tuyệt đối mạnh mẽ, thần lực của thai nhi dưới sự kết nối và kiềm chế của hắn từ từ ổn định, không còn dùng sức đánh ra bên ngoài. Nhưng thai nhi tuy rằng đã trở nên yên lặng, lại vẫn đang bức thiết muốn được sinh ra, ở trong cơ thể Ma Hoàng bất an động đậy, Trọng Quang thậm chí có thể dùng thần thức nhìn thấy gương mặt của tiểu gia hỏa kia cứng ngắc nhăn nhíu, vẻ mặt mất hứng cùng không kiên nhẫn.
Trọng Quang bất đắc dĩ cười khổ. Nếu Ma Hoàng là nữ tử, hắn tự nhiên có thể dẫn đường cho thai nhi đi xuống sản đạo rồi sinh ra từ đó, nhưng Ma Hoàng lại là nam nhân a, chẳng lẽ…
Trọng Quang chỉ do dự trong chớp mắt, liền quyết định đánh cuộc một lần.
Đứa bé này có năng lực cường đại, lại có một nửa huyết mạch của Ma Hoàng, tuyệt đối không thể dùng thần lực để cho nó sinh ra, với tình huống trước mắt mà nói, chỉ có để cho nó được ‘sinh ra tự nhiên’ mới là thích hợp nhất.
Vả lại không ngờ chủ ý đánh bậy đánh bạ này của Trọng Quang, lại phù hợp với ‘Thiên đạo’ cho thai nhi này sinh ra. Nó vốn do quả Huyền thiên hạ xuống, tập hợp tinh, máu, thần lực cùng ma lực của hai vị thần ma mà sinh ra, ý là u tối trong một ngày. Trời lại cho nó sinh mệnh để sống, tự nhiên cũng muốn nó được sinh ra bằng cách trời định.
Thần niệm của Trọng Quang xoay chuyển thật nhanh, đột nhiên thử khống chế linh lực của tay trái, đưa vào trong huyệt mạch trên cánh tay Ma Hoàng, chặn kinh mạch bên tay phải của y. Tay phải của Ma Hoàng thoáng chốc mềm nhũn, vô lực hạ xuống.
Tay trái của Trọng Quang được tự do, tay phải lại không dám tách khỏi Ma Hoàng, vẫn lấy nơi này làm thông đạo để khống chế thai nhi ở trong cơ thể y.
Tay trái vuốt ve bụng của Ma Hoàng, nhẹ nhàng vỗ vễ, trấn an thai nhi bên trong, sau đó theo độ cong của khối tròn kia trượt xuống, chạm đến thân dưới của Ma Hoàng.
Khiến cho Trọng Quang có chút ngoài ý muốn chính là, ‘ma khí’ cực đại ở dưới thân Ma Hoàng lại có xu thế ngóc đầu dậy, nửa thẳng nửa cong ở nơi đó, khiến cho hắn không khỏi sửng sốt.
Nhưng không có thời gian suy nghĩ đến vấn đề này, ngón tay tiếp tục đi xuống, vén y phục của Ma Hoàng lên.
Hắn biết rất rõ thân thể của Ma Hoàng, mà giờ phút này hắn sử dụng thần thức đưa mắt quét toàn thân Ma Hoàng một lượt, sớm nhìn rõ y từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, ngay cả kinh mạch, xương cốt, nội tạng đều nhìn thấy rõ ràng. Từ đó có thể thấy được, Ma Hoàng ngoại trừ thân thể được rèn luyện đến cứng rắn khác thường ra, những mặt khác dường như không có gì khác với người Thần giới.
Đó cũng là bởi vì lúc này Ma Hoàng rơi vào hôn mê, Trọng Quang mới dám buông nguyên thần ra tìm kiếm toàn thân y, bằng không e rằng ngay cả tu sĩ bình thường nhất cũng sẽ vì vậy mà giận tím mặt. Loại hành vi này không khác gì làm lộ con bài mình chưa lật, ai cũng không thích để cho kẻ khác nhìn thấu.
Nhưng hiện tại Ma Hoàng không có ma lực hộ thân, cho nên Trọng Quang không nhìn ra được tình hình vận hành ma lực của y, cũng không thể nói là chiếm được nhiều tiện nghi.
Trọng Quang thăm dò đến hậu huyệt của Ma hoàng thì thấy không có chút thay đổi nào, như vậy tất nhiên không thể để cho thai nhi đi ra.
Trọng Quang là Đại thần thượng cổ, sinh ra đã không biết bao nhiêu triệu năm. Tuy rằng chưa từng bao giờ hoan ái với nữ tử, càng không có nghiên cứu qua thân thể của nữ tử, nhưng cách để sinh sản thì đại khái cũng biết. Vạn vật được sinh ra, đều đi theo quy tắc này. Bởi vậy Trọng Quang chỉ tự hỏi một lát, tay trái dâng lên một luồng ánh sáng, chậm rãi rót vào nửa người dưới của Ma Hoàng.
Ma Hoàng đang hôn mê rên rỉ một tiếng, thân thể có phản ứng, co gối nâng hai chân lên, mở rộng ra bên ngoài.
Thay đổi kết cấu thân thể y đến mức này, cùng tư thế tách hai đùi mở rộng ra chờ sinh, nếu Ma Hoàng thanh tỉnh, thà rằng đau chết cũng tuyệt đối không làm. Ma Hoàng kiêu ngạo đến mức nào, sao có thể cho phép bản thân giống như một phụ nhân sinh hài tử chứ?
Bất đắc dĩ ý thức của y hiện tại không rõ, tất cả chỉ có thể tùy theo động tác của Trọng Quang.
Thông đạo mở ra, công tác chuẩn bị đã sẵn sàng, Trọng Quang lợi dụng tay phải còn đang nắm lấy Ma Hoàng chậm rãi đưa linh lực vào, dùng linh thức kết nối với thai nhi trong cơ thể y, khuyên nhủ thai nhi mau rời vị trí đi xuống. Ai ngờ tiểu tổ tông kia không biết có phải là vì hai lần muốn được sinh ra đều bị cản trở không, cho nên sinh ra bất mãn với hai vị phụ thân, không hề có ý định di chuyển, chỉ cuộn mình lại, thỉnh thoảng tay đấm chân đá.
Ma Hoàng hừ ngâm không ngừng. Tuy rằng thai nhi không còn gây sức ép, nhưng đã đến lúc sắp sinh, kết giới bao lấy thai nhi trong cơ thể tự vận hành theo quy luật nào đó co rút lại, giống như đang hô hấp, không gian phình ra rụt vào, gây cho Ma Hoàng đau đớn rất lớn.
Kinh mạch bên tay phải của Ma Hoàng lại bị Trọng Quang chặn lại, không thể sử dụng, cũng không thể đánh xuống mặt đất cho bớt đau. Mà nửa người dưới lại bị Trọng Quang khống chế, không thể tự chủ, chỉ còn lại nửa người trên có thể giãy dụa.
Từ sâu trong ngực y phát ra tiếng hô hấp ồ ồ, trong miệng thỉnh thoảng lại trút ra tiếng rên rỉ, mái tóc dày màu xanh tím càng lúc càng phiếm ra ánh sáng u ám, tung bay khắp nơi, không ngừng lay động.
Trọng Quang thấy bất kể mình lấy thần lực hấp dẫn, thúc giục bức ép, thai nhi vẫn không chút suy suyển, không khỏi âm thầm kêu khổ.
Tiểu tổ tông, ngươi phối hợp một chút có được không a!
Lúc này, Ma Hoàng vẫn luôn rơi vào hôn mê bỗng nhiên rên rỉ một tiếng thật dài, chậm rãi mở hai mắt ra.
Trọng Quang mừng rỡ:
“Trường Đình, ngươi tỉnh?”
Đôi mắt của Ma Hoàng cũng có màu giống như mái tóc của y, lấp lánh phát ra ánh sáng màu tìm đậm, dưới ánh chiều mờ tối, giống như một vũ trụ sâu không thấy đáy, chất chứa vô số điều bí ẩn, cuốn hút người khác tìm hiểu nghiên cứu.
Tầm mắt của y mờ mịt, giống như thần trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Trọng Quang kêu:
“Trường Đình! Trường Đình!”
Ma Hoàng không có chút phản ứng nào, nhưng theo thân thể hơi rung động mắt liền nhanh chóng nhíu chặt, rõ ràng là đau nhức trong cơ thể vẫn khiến y khó có thể thoát khỏi.
Trọng Quang nói:
“Trường Đình, đứa nhỏ này sắp sinh ra rồi, ngươi… Ngươi có thể nghĩ ra biện pháp nào đẩy đứa nhỏ ra không?”
Nếu ma lực của Ma Hoàng vẫn còn, thì có thể lợi dụng ma lực vận chuyển đẩy thai nhi ra. Loại nắm giữ đối với thân thể của mình này, dù là tiên, ma cấp thấp nhất cũng có thể làm được. Nhưng lúc này Ma Hoàng không có ma lực trong người, Trọng Quang cũng không có nắm chắc.
Ma Hoàng ngơ ngác nhìn Trọng Quang, tầm mắt tán loạn, giống như không hề nghe hiểu lời của hắn.
Trọng Quang khẩn trương, đang muốn gọi tiếp, đã thấy Ma Hoàng đột nhiên cong người lên cố sức gầm nhẹ một tiếng, tay trái cố sức xiết chặt tay hắn. Lúc này Trọng Quang cảm giác được thai nhi trong cơ thể y có chiều hướng đi xuống, không khỏi mừng rỡ.
Thì ra tuy Ma Hoàng đã tỉnh lại, nhưng thần trí vẫn chưa tỉnh táo, cơn đau bụng sinh theo đó mà đến, thân thể y theo bản năng bắt đầu dùng sức.
Đây là dùng sức mạnh thân thể thuần túy, giống như một phàm nhân bình thường. Nhưng thân thể Ma Hoàng những tiên ma tầm thường khác có thể so sánh với sao? Khí lực lưu lại trong cơ thể thật lớn, cố gắng dùng sức đẩy linh thai chơi xấu đang bất động trong cơ thể y ra.