Thiên La Quốc nhất lưu thế lực không hẹn mà cùng đem Trương Hiểu Vũ xếp vào một trong những nhân vật không dễ chọc, đặt ở cùng một vị trí với bọn người Diệp Tiêu Đình, đồng thời phân phó thuộc hạ ngàn vạn lần không nên đi trêu chọc Huyền Âm Môn cùng với nhân vật có quan hệ với Trương Hiểu Vũ.
Đại La Sơn, Hắc Thiên tông.
Trên đỉnh núi cao cao, trên mặt Dạ Trường Phong lộ ra nét cười khổ, vốn cho rằng sau khi mình đạt tới cấp bậc Võ Hùng, sự chênh lệch của mình và Trương Hiểu Vũ sẽ từng bước thu nhỏ lại, hiện tại xem ra chẳng những không có thu nhỏ lại, mà ngược còn nhanh chóng kéo ra đến tình trạng hắn phải nhìn lên, thiên phú của một người thật sự có thể mạnh mẽ đến loại tình trạng này sao?
Sau lưng đi tới một thân ảnh cao lớn, là Dạ Chi Hoàng, hắn lạnh nhạt nói: "Ta cũng không nghĩ ra hôm nay thực lực của hắn đã mạnh như vậy, một chiêu giết chết Hồ Thiết, hẳn là tu vi đã ở cấp bậc Võ Tông, bất quá bây giờ là lúc ngươi phải bảo trì bản tâm của mình, không được ủ rũ, lấy thiên phú và sự cố gắng ngươi, Lục Đại Võ Tông tương lai nhất định có tên ngươi."
Dạ Trường Phong nói: "Điểm ấy đả kích tính là cái gì, ngược lại trong lòng ta lại có hưng phấn khó có thể ức chế được, bởi vì phía trước có một người đang chờ ta đuổi theo."
"Ngươi có cái động lực này rất tốt, hắn chỉ là một ngôi sao băng sáng lạn mà thôi." Dạ Chi Hoàng xoay người rời đi.
Sao băng sáng lạn, Dạ Trường Phong nhíu mày.
Hoàng cung, trong luyện võ trường cực lớn.
Tiêu Linh nín thở ngưng thần, chờ tinh khí thần hoàn toàn hợp lại trong nháy mắt đánh một quyền lên trên mặt đài kiểm tra.
Loảng xoảng loảng xoảng một tiếng, tinh toản điên cuồng chớp động.
Không tệ, sau khi đạt tới đỉnh phong Võ Vương thực lực chỉnh thể tăng lên một mảng lớn, không biết sau khi tiến giai cấp bậc Võ Hùng lực phá hoại sẽ như thế nào, Tiêu Linh thầm nghĩ.
Hiện tại có hai thiên tài là Trương Hiểu Vũ và Dạ Trường Phong nổi lên, Tiêu Linh đang đuổi theo phía sau hai người, nếu thế giới này không có hai người bọn họ, Tiêu Linh tuyệt đối là thiên tài trăm năm khó gặp, dù sao hiện tại nàng mới chỉ hai mươi sáu tuổi mà thôi, cũng có đủ thời gian để tu luyện, đột phá.
Giá trị chiến lực trên đài kiểm tra năng lượng trùng kích hiện lên giá trị một ngàn, nếu truyền ra ngoài chắc chặn sẽ làm thế nhân khiếp sợ, cũng không giá trị chiến lực này quá lớn, mà giá trị này là do Võ Vương đánh ra, cho dù đó là đỉnh phong Võ Vương. Cao thủ Võ Hùng bình thường cũng không hơn gì cái này, thậm chí còn muốn thấp hơn.
"Công chúa, có một tin tức ngài nhất định cảm thấy rất hứng thú." Thiếp thân thị nữ Tiểu Vân đi tới nói.
Tiêu Linh nói: "Chuyện gì mà ta sẽ cảm thấy rất hứng thú?"
"Ngài biết không? Gần đây thiên tài Trương Hiểu Vũ đã trở lại."
A, Tiêu Linh biết mấy tháng trước Trương Hiểu Vũ đi hải ngoại, nhưng không biết đi nơi nào, liền hỏi: "Ừ, có cảm thấy hứng thú một chút."
"Ha ha, ngài còn không biết! Ở Kiến Nghiệp Thành, hắn dùng một chiêu giết chết Hồ Thiết bài danh thứ chín trong thập đại cao thủ của Thiên La Quốc, hiện tại ở bên ngoài đã tạo ra một hồi chấn động thật lớn."
Một chiêu giết chết Hồ Thiết, Tiêu Linh hết sức kinh ngạc, sợ chỉ có sư tổ một kích toàn lực mới có thể làm được, dù sao Hồ Thiết cũng không phải là Võ Hùng bình thường, có thể nằm trong thập đại cao thủ, không người nào không có tuyệt chiêu ẩn giấu.
"Nghe nói bên cạnh hắn còn dẫn theo một tiểu nha đầu, không phải là lại đem đến làm tiểu thiếp chứ!" Tiểu Vân nghiêng đầu nói.
Tiêu Linh trừng mắt liếc Tiểu Vân, nói: "Không nên nói bậy, Lạc tỷ tỷ tốt như vậy."
Tiểu Vân ngóc khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: "Không phải nam nhân đều là như thế sao, ăn trong chén nhìn qua nồi, nói không chừng hắn đối với công chúa ngài cũng có ý tứ đó." T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
"Tốt! Có phải là ta làm hư ngươi rồi không, ngay cả ta cũng đùa giỡn." Tiêu Linh vừa tức vừa buồn cười.
"Nào dám!"
Xa xa đã có thể nhìn thấy Đồ Vân Sơn, Trương Hiểu Vũ nói với Lý Tú: "Ngọn núi phía trước chính là Đồ Vân Sơn Huyền Âm Môn, sư mẫu của ngươi là môn chủ Huyền Âm Môn, ngươi không cần quá mức câu nệ, nhưng phải giữ đúng lễ nghĩa."
Lý Tú gật đầu nói: "Vâng, sư phụ."
Còn chưa chính thức đi vào Đồ Vân Sơn, thì đám người Lạc Thi Thi đã ra ngoài đón.
"Hiểu Vũ, ngươi đã trở lại!" Lạc Thi Thi hưng phấn nói.
Trương Hiểu Vũ tiến lên kéo tay nàng, ôn nhu nói: "Ba tháng này làm cho ngươi phải cô đơn rồi."
Lạc Thi Thi lắc đầu: "Không có gì, chỉ cần nghĩ đến việc ngươi rất nhanh sẽ trở về, trong nội tâm của ta liền dị thường kích động, làm việc cũng rất có tinh thần."
Trương Hiểu Vũ chỉ vào Lý Tú nói: "Ta tới giới thiệu ngươi nhận thức một chút, đây là đồ đệ ta vừa thu, tên là Lý Tú, là công chúa Thủy Quốc nội hải."
"Vị này chính là sư mẫu của ngươi."
Lý Tú nhu thuận nói: "Sư mẫu khỏe."
Lạc Thi Thi cười nói: "Ngươi đã là đồ đệ của Hiểu Vũ, cũng không cần đa lễ, từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Tú nhi!"
Đi theo sau Lạc Thi Thi còn có Hạo Vũ Yên, Lạc Hành Không, Thi Đại Nguyên cùng với Mộc Không đại trưởng lão.
Mấy người nhìn thấy Trương Hiểu Vũ trở về đều lộ ra vẻ mỉm cười và thầm thở ra một hơi, Huyền Âm Môn mặc dù thế lực cường đại, nhưng không có cao thủ chân chánh trấn thủ cũng làm cho họ lo lắng, hơn nữa bọn họ còn đắc tội Đầu Đà Lão Tổ.
"Đi vào rồi nói sau!" Trương Hiểu Vũ nói với mọi người.
Trong đại sảnh Huyền Âm Môn, Trương Hiểu Vũ hỏi: " Trong khoảng thời gian ta rời đi này không có chuyện gì xảy ra chứ?"
"Sau khi sư phụ ta biết tin tức ngươi trở về, vài ngày trước đã rời đi, ta cũng không giữ lại." Lạc Thi Thi nói.
Lâm Nguyên Nghi vốn chuẩn bị cho cao thủ đại tái, về sau ngẫm lại sau khi Trương Hiểu Vũ rời khỏi Huyền Âm Môn, một cao thủ đứng đầu cũng không có, thật sự có điểm lo lắng, liền lưu lại mấy tháng.
Trương Hiểu Vũ nói: "Lâm tiền bối đã bị chúng ta làm chậm trễ nhiều thời gian như vậy, cũng nên đi."
Mộc Không nói: "Đoạn thời gian trước, Đầu Đà Lão Tổ phát hiện ra một cái cứ điểm của Tu La Môn, hai bên phát sinh đại chiến trước đó chưa từng có, cuối cùng Tu La Môn hao tổn tám đại sát thủ, Bạch Đà sơn cũng tổn thất không ít cao thủ. Ta sợ sau khi bọn họ chèn ép Tu La Môn, sẽ đi qua đối phó chúng ta."
"Cái này không cần lo lắng, lần này ta đi ra ngoài cũng không phải đi chơi, cho dù Đầu Đà Lão Tổ đích thân đến đây cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, mà nhân cơ hội này ta cũng muốn nói cho tất cả mọi người ở Nam Vực, có ta ở nơi này, ai tới cũng không được." Trương Hiểu Vũ lờinày lạnh lùng dị thường, lại làm cho mọi người tại đây cảm nhận được lòng tin của Trương Hiểu Vũ.
Lạc Thi Thi mừng rỡ, nói: "Hiểu Vũ, bây giờ ngươi có tu vi gì?"
"Cái này vẫn phải giữ bí mật một chút, đến lúc đó cho tất cả mọi người một sự kinh ngạc." Trương Hiểu Vũ cười nói.
Lạc Hành Không mỉm cười nói: "Có lời nói này của ngươi, chúng ta an tâm."
Con mắt Trương Hiểu Vũ quét qua, phát hiện tu vi của mọi người đều gia tăng rất nhiều, trong đó Mộc Không đạt đến Võ Vương đỉnh phong, Lạc Hành Không cũng đã là Võ Vương cấp sáu, Thi Đại Nguyên Võ Vương cấp ba, Lạc Thi Thi cũng là Võ Vương cấp ba, thoả mãn nói: "Xem ra tu vi của mọi người đều có tiến bộ rất lớn."