Những người khác và Trương Hiểu Vũ đều không có mâu thuẫn cùng xung đột gì nên không cần lại bồi tội.
Đương nhiên, còn có một người là nhân vật mấu chốt hôm nay, hai bên có cừu hận giết thân nhân, thù này là khó giải quyết nhất, hắn chính là tộc trưởng Công Dương gia tộc Công Dương Tác.
"Tuy rằng tôn tử ta không phải với ngươi trước nhưng mà liền như vậy mà giết hắn thì không phải là quá cuồng vọng sao". Lời của Công Dương Tác nói ra thật ra ngoài dự đóan của mọi người, thậm chí Thuần Tử Thánh cũng trở tay không kịp.
Thuần Tử Thánh quát lạnh nói:"Công Dương Tác, ngươi chớ làm càn".
Công Dương Tác làm bộ như không nghe thấy, lão bi phẫn nói:"Phủ chủ, hắn đã giết Minh nhi, nó là tôn tử ta, chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho hắn sao, thậm chí còn muốn chúng ta đến bồi tội".
"Đây là Công Dương Minh gieo gió gặt bảo, không phải do người khác".
"Gieo gió gặt bảo! Ha ha, từ khi nào mà Thần Sa phủ chúng ta cũng phải cúi đầu với người khác, hắn bất quá chỉ là một Võ hùng mà thôi, có đáng phải coi trọng như vậy không ".
"Làm càn!" trong mắt Thuần Tử Thánh sát khí hiện lên nói:"Ngươi còn coi ta là Phủ chủ không? Có phải là an nhàn quá lâu rồi nên đầu óc hỏng rồi hả".
Công Dương Tác không để ý đến sát khí của Thuần Tử Thánh mà lạnh lùng nhìn Trương Hiểu Vũ nói:"Hôm nay ngươi tự đoạn đi nhất chỉ thì chúng ta sẽ xóa đi ân oán, có làm hay không ".
Thuần Tử Thánh tức giận đến mức hận không thể một chưởng đập chết Công Dương Tác, tiểu lão đầu này không thể ngờ được lại đột nhiên giở trò làm cho hắn mất hết mặt mũi.
Ha ha, Trương Hiểu Vũ không giận mà cười nói:"Xác thực cừu hận giết tôn tử không thể bỏ qua đơn giản như vậy nhưng mà ngươi cho rằng ngươi có tư cách bắt ta tự đoạn nhất chỉ sao".
" Cao thủ Thần Sa phủ tập hợp ở đây hết, chuyện này người không có lựa chọn". Công Dương Tác âm trầm nói.
"Người đâu, lôi Công Dương Tác xuống cho ta, từ hôm nay trở đi, hắn không còn là tộc trưởng Công Dương gia tộc nữa". Thuần Tử Thánh quát nói.
"Dạ!" Bốn trung niên nhân vẻ mặt hờ hững đi lên, bọn họ là Thần vệ hộ phủ tinh nhuệ nhất của Thần sa phủ, mỗi người đều có thực lực đỉnh phong Đại võ sư thậm chí là Võ vương.
"Dừng tay". Đúng lúc này, một thanh âm già cả từ ngoài đại sảnh truyền vào.
Thuần Tử Thánh nghe được thanh âm này thì thần sắc biến đổi, lão hung hăng trừng mắt nhìn Công Dương Tác một cái.
Chỉ thấy một lão nhân chống quải trượng đi vào, có thể do lão đã rất già nên mỗi bước đi đều làm cho người ta cảm giác sắp ngã xuống rồi nhưng mà từ trên người lão lại lộ ra khí thế làm ai cũng không dám khinh thường, bao gồm cả Thuần Tử Thánh.
"Võ tông!" ánh mắt Trương Hiểu Vũ ngưng lại.
"Lão tổ tông, sao ngươi lại tới đây". Ở đây có vài vị tộc trưởng các gia tộc đều cung kính nói.
Lão nhân liếc mắt nhìn Thuần Tử Thánh một cái nói:"Ta nếu không đến thì mặt mũi Thần Sa phủ đều mất hết rồi".
Công Dương Tác vội vàng đi qua đỡ lấy lão nhân nói:"Thái gia gia, ngươi rốt cuộc đã đến rồi". Tuổi Công Dương Tác cũng không kém lão đầu kia mấy, cũng đã bảy tám mươi tuổi rồi nên khi hắn nói ra ba chứ Thái gia gia này cảm giác cũng không được tự nhiên. Tuy nhiên mọi người đều biết, lão nhân này ít nhất cũng đã một trăm năm mươi tuổi rồi, người thường tuyệt không thể sống lâu như vậy, cũng chỉ có ai đạt tới Võ tông mới có thể như thế.
"Lão tổ tông". Thuần Tử Thánh không tình nguyện hô một tiếng.
Lão nhân giương ánh mắt đục ngầu lên lẩm bẩm:"Mới mấy năm trước, Công Dương Cực ta còn tung hoành sa mạc, không kẻ nào địch nổi, vốn tưởng ngươi thiên tư thông minh, nhất định có thể đem Thần Sa phủ phát huy quang đại, không ngờ được hiện tại lại có thể xuất hiện cục diện như thế này, ta thật sự đã nhìn lầm ngươi rồi, Thuần Tử Thánh".
Thuần Tử Thánh phản bác nói:"Cái này không nên, Thần Sa phủ cần gì phải rước thêm cường địch chứ, cái này đối với Thần Sa phủ thật là không ổn".
Công Dương Cực hừ lạnh nói:"Cái này còn là Thuần Tử Thánh lúc trước hay sao? Chỉ cần có thực lực, kẻ nào dám tới gây sự với Thần sa phủ, không phải là vì ngươi hay sao".
"Trương huynh đệ tuy rằng tu vi chỉ là Võ hùng nhưng lão tổ tông không nên xem thường hắn, hắn có thể đỡ được ba chưởng của Đầu Đà lão tổ mà không chết". Thuần Tử Thánh không đồng ý với suy nghĩ của Công Dương Cực nên nói thẳng ra chỗ cố kỵ của bản thân.
"Bằng vào tu vi Võ hùng mà cũng có thể đỡ được ba chưởng của Đầu Đà lão tổ mà không chết, chuyện này không đùa được đâu đó". Công Dương Cực căn bản là không tin vào chuyện này, đừng nói là Trương Hiểu Vũ, cho dù là chính hắn cũng không nắm chắc có thể đỡ được ba chưởng của Đầu Đà lão tổ mà không bị thương.
"Ngươi chính là Trương Hiểu Vũ đã giết chết tằng tôn tử ta hả, có gan đến đây, chẳng lẽ ngươi cho là Thần Sa phủ không có người sao?" Công Dương Cực mục quang gắt gao nhìn vào Trương Hiểu Vũ, bên trong mắt tuy rằng tòan là một mảng đục ngầu nhưng sát khí mịt mờ đã nổi lên cuồn cuộn.
Trương Hiểu Vũ nói:"Ngươi đã già rồi, ra đây quản chuyện của tiểu bối làm gì".
"Hôm nay ngươi lưu lại hoặc là như lời nói trước, tự đoạn nhất chỉ đi". T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Chậm rãi đứng lên, Trương Hiểu Vũ bễ nghễ Công Dương Cực cách hắn mười bước nói:"Thuần Tử huynh, ngươi có suy nghĩ gì không!".
Nói thật, Thuần Tử Thánh không phải là không có ý niệm liên thủ với Công Dương Cực giết chết Trương Hiểu Vũ nhưng tiếp theo lại lập tức bỏ đi, không phải hắn muốn kết giao bằng hữu với Trương Hiểu Vũ này mà là thật sự không nắm chắc nên nói:"Ta vẫn kiên trì quan điểm của mình, Thần Sa phủ không nên rước thêm cường địch".
"Tốt lắm, các ngươi thì sao?" Trương Hiểu Vũ đưa mắt nhìn về đám tộc trưởng các đại gia tộc.
"Ý của Phủ chủ chính là ý tứ của ta!" Hách Liên Xuân Thủy là người thứ nhất bày tỏ lập trường.
"Ta cũng vậy ".
"Ta cũng vậy".
Hách Liên, Thuần Tử, Thác Bạt, tộc trưởng tam đại gia tộc đều đứng về phía Thuần Tử Thánh. Công Dương Cực tuy rằng rất mạnh nhưng đã già rồi, tương lai thuộc về Thuần Tử Thánh, lúc này tuyệt đối không thể chọn sai lập trường.
Công Dương Cực giận quá hóa cười nói:"Tốt, tốt, không ngờ mấy chục năm không xuất hiện, đã có người không coi ta vào đâu, tốt lắm".
Hách Liên Xuân Thủy mở miệng nói:"Lão tổ tông, Phủ chủ nói không sai, chuyện này chúng ta sai trước mà, cần gì vì một chuyện nhỏ mà gây chiến chứ". Chết một tộc nhân đối với một đại gia tộc mà nói, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, còn phải xem ngươi suy nghĩ như thế nào. Hách Liên Xuân Thủy không cho rằng Thuần Tử Thánh không có khí phách, như vậy chỉ còn lại điều giải thích duy nhất chính là Trương Hiểu Vũ rất đáng sợ, đáng sợ đến mức Thuần Tử Thánh cũng không có phần thắng.