Trong lòng cười lạnh một tiếng, chưởng môn Hắc Liên phái vui sướng khi người gặp họa nhìn Trương Hiểu Vũ.
"Cái này", Lạc Thi Thi không chịu nổi khí thế của Đầu Đà lão tổ nhưng vẫn kiên trì nói:"Huyền Âm Môn là cơ nghiệp tổ truyền, xin lão tổ cân nhắc".
"Nếu ta nhớ không sai thì trước kia Huyền Âm Môn cũng một chi nhánh của Bạch Đà sơn, hiện tại bất quá cũng chỉ là do ngươi nói một tiếng". Đầu Đà lão tổ ánh mắt như điện nói.
Lạc Thi Thi thét lớn một tiếng, tâm thần nhất thời uể oải xuống.
"Lão tổ, trước kia đó là Huyền Âm Môn của Ô Lương Vũ còn hiện tại là do Lạc Thi Thi chấp chưởng Huyền Âm Môn, mong rằng ngươi không lẫn lộn". Trương Hiểu Vũ trong lòng giận dữ lớn tiếng nói.
Sắc mặt âm trầm xuống, Đầu Đà lão tổ thân là một Võ tông, kẻ dám lớn tiếng nói chuyện với hắn hoặc là đã chết hoặc là có thực lực tương đương hắn, Trương Hiểu Vũ trước mắt thực lực bất quá là ngũ cấp Võ vương, ngay cả có chút kỳ lạ nhưng cũng không khiến hắn để vào mắt. Thanh âm của hắn như sấm nổ vang lên:"Ngươi kêu Trương Hiểu Vũ hả".
"Không sai". Trương Hiểu Vũ mặt không đổi sắc nói.
"Hỏa Kiêu là do ngươi giết chết".
"Không phải".
Đầu Đà lão tổ hừ lạnh một tiếng nói:"Đừng có nói dối".
"Trương Hiểu Vũ ta có sao nói vậy, chưa từng nói dối".
Ha ha, Đầu Đà lão tổ không giận mà cười nói:"Na Hô và Liệt Khả cũng do ngươi giết chết hả".
"Ta chỉ giết chết phó môn chủ Huyền Âm Môn còn tên hắn ta không biết". Hôm nay cho dù là chịu nhún, Đầu Đà lão tổ cũng không có khả năng để cho bọn họ bình yên rời đi nên Trương Hiểu Vũ phi thường củ chuối nói.
"Hay cho một câu không biết, ta hiện tại hỏi lại các ngươi một câu, Huyền Âm Môn có gia nhập Bạch Đà sơn hay không, nếu gia nhập chuyện này ta không truy cứu nữa, nếu không.....". Trong mắt Đầu Đà lão tổ sát khí đại thịnh.
Trương Hiểu Vũ cười hắc hắc nói:"Lão tổ làm điều thừa làm gì, chủ ý của chúng ta sẽ không thay đổi".
"Không thể tưởng được tiểu tử ngươi lại không để lão tổ ta vào mắt, hôm nay các ngươi lưu lại đi!".
Mộc Không lúc này lại nói:"Lão tổ muốn lưu chúng ta lại tự nhiên là dễ như trở bàn tay, bất quá ngươi không chê bàn tay quá dài sao?".
Đầu Đà lão tổ ngạo nghễ nói:"Bàn tay dài thì như thế nào, tại Nam vực trừ bỏ Dạ Chi Hoàng ra, ai dám nói không với lão tổ ta chứ".
Mộc Không không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:"Phải không? Ngươi cũng biết gia gia của môn chủ ta từng là đồng môn của Tất đại nhân".
Tất đại nhân, Đầu Đà lão tổ cùng Dạ Chi Hoàng liếc mắt nhìn nhau, bên trong đều hàm chứa sự khá thận trọng.
Lạc Thi Thi nghi hoặc nhìn thoáng qua Mộc Không trưởng lão, cô thật không biết vị Tất đại nhân kia là ai, gia gia mình thực sự là đồng môn của ông ta sao?
Mộc Không tự nhiên không nói sai, gia gia Lạc Thi Thi xác thực đã từng là đồng môn của người kia mà thân phận của người kia lại không tầm thường, không đến nước sống chết trước mắt Mộc Không tuyệt đối sẽ không nói ra, dù sao người ta có chịu đi ra tương trợ hay không cũng là vấn đề.
"Cho dù như vậy thì sao chứ, chỉ là đồng môn mà thôi, ta tin tưởng người nọ sẽ không bởi vì việc này mà cùng ta trở mặt". Trước mặt nhiều người như vậy, nếu Đầu Đà lão tổ lui bước thì sau này sẽ không yếu đi ra lăn lộn được nữa.
Không xong, Đầu Đà lão tổ này thật là cứng mềm không xong, chỉ sợ hôm nay thật sự phải ở lại nơi này rồi, Mộc Không trầm xuống.
"Cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, trong các ngươi ai có thể tiếp được tam chưởng của ta, ta sẽ không bắt buộc Huyền Âm Môn gia nhập Bạch Đà sơn nữa". Đầu Đà lão tổ sắc mặt khẽ biến đổi mấy lần rồi bỗng nhiên mở miệng nói.
Tiếp Đầu Đà lão tổ tam chưởng, cái này là chuyện không có khả năng, cho dù là Yêu Dạ cũng không dám nói sẽ tiếp được tam chưởng của Đầu Đà lão tổ mà vẫn bình yên vô sự. Xem ra Đầu Đà lão tổ tính lập uy rồi, dù sao hơn mười năm qua hắn chính thức không có động thủ qua, rất nhiều người đã muốn quên sự đáng sợ của hắn.
Tam chưởng sao? Trương Hiểu Vũ không có bao nhiêu tự tin có thể tiếp được bất quá tình thế trước mắt không cho phép hắn lựa chọn, nhất thời hắn từ chỗ ngồi đứng lên nói:"Vậy để ta tiếp!".
Lạc Thi Thi khẩn trương kéo tay hắn, trong mắt hàm chứa sự lo lắng thân thiết.
Trương Hiểu Vũ thấp giọng nói:"Yên tâm đi, ta cam đoan sẽ không chết, hắn còn chưa có tư cách thu được mạng Trương Hiểu Vũ ta". Sau khi tiến vào thế giới này, tư tưởng và khí chất của Trương Hiểu Vũ đều thay đổi rất lớn, lúc chưa xuyên việt hắn chỉ là một kẻ tầm thường nho nhỏ, mà ngày nay hắn là thiên tài có chí khí hùng tâm, sao có khả năng chết ở chỗ này.
"Hy vọng sau tam chưởng ngươi còn có thể cuồng vọng đứng như vậy". Đầu Đà lão tổ khẽ vịn ghế chậm rãi đứng lên, giờ khắc này tất cả mọi người đều có một loại cảm giác, tựa như Đầu Đà lão tổ đã trở thành trung tâm của phiến thiên địa này, thân hình cao ngất vừa đứng giống như nhân gian ma thần làm cho người ta nhịn không được run run cúng bái.
Dạ Chi Hoàng cau mày, Đầu Đà lão tổ tuy rằng còn chưa đạt tới Khuy đạo cảnh giới nhưng mà khí thế đã bước đầu kết hợp cùng thiên địa thành nhất thể, xem ra dù chính mình đi lên cũng bất quá chỉ có ngũ thành thắng được hắn, hơn nữa chỉ có thể thấp hơn chứ không cao hơn.
Đây là khí thế của bước tiếp theo sao? Trương Hiểu Vũ có chút đăm chiêu, thân hình bay lên xuất hiện ở trên không trung hơn một ngàn thước.
Nhìn thấy Trương Hiểu Vũ đến mày cũng không cau một cái, Hắc Liên phái chưởng môn cười lạnh một tiếng, kẻ này thật sự là không biết sống chết, đáng tiếc là mình không thể tự tay giải quyết hắn.
Trương Hiểu Vũ, chẳng lẽ thiên tài ngàn năm này vừa ra đã sẽ ngã xuống, Tiêu Linh thần sắc phức tạp nghĩ.
Bước một bước, Đầu Đà lão tổ giống như là biến mất, ngay sau đó đã xuất hiện cách đó vài trăm thước, trừ bỏ vài người, những người khác căn bản là không biết hắn đã đi qua như thế nào.
Đứng ở trên không trung, Đầu Đà lão tổ cao giọng nói:"Đệ nhất chưởng ta sử dụng tam thành thực lực, hy vọng đừng để cho ta quá thất vọng".
Trên người hào quang màu lam chợt lóe ra, Trương Hiểu Vũ đã đem Thiểm lôi chiến giáp mặc ở trên người, lạnh nhạt nói:"Đến đây đi!".
Bàn tay to như cái quạt vươn ra, Đầu Đà lão tổ nhẹ nhàng ấn về phía trước một cái.
Oành đùng đùng, trong không gian tựa như vang lên một tiếng sấm lớn, trên người Trương Hiểu Vũ Thiểm lôi chiến giáp giờ phút này tựa như tờ giấy, trong nháy mắt sụp đổ hóa thành một đạo lam mang biến mất ở trong cơ thể Trương Hiểu Vũ đồng thời áo ngực cũng hóa thành hư ảo, trên da thịt để lại một cái dấu tay thật lớn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một ngụm mùi máu tươi từ trong miệng Trương Hiểu Vũ vọt ra, tam thành thực lực so với Hắc Liên phái chưởng môn còn mạnh gấp đôi, Trương Hiểu Vũ âm thầm hoảng sợ.
"Không tệ, kế tiếp là lục thành". Đầu Đà lão tổ có chút kinh ngạc nói, người có thể chịu nổi tam thành thực lực của hắn ở đây bất quá không đến năm người, khó trách kẻ này có thể giết chết Ô Lương Vũ.
Cự chưởng lại ấn ra, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn đến, trên bàn tay Đầu Đà lão tổ xuất hiện quầng sáng mờ màu vàng và không ngừng co duỗi.
Phanh một tiếng!
Da thịt Trương Hiểu Vũ vỡ ra, máu tươi bắn tứ tung, cả người văng đi đập vào vách một ngọn núi đối diện.
"Hiểu Vũ!" Lạc Thi Thi nước mắt rớt xuống muốn xông lên.
Mộc Không vội ngăn Lạc Thi Thi lại, trầm giọng nói:"Môn chủ, chúng ta cần phải tin tưởng hắn, ta tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không chết đi như thế".
Hắc hắc, như vậy đã chết, Hắc Liên phái chưởng môn có thể cảm nhận được một chưởng vừa rồi có bao nhiêu lợi hại, nếu nói hắn công kích là một cây mộc côn nhìn qua thanh thế làm cho người ta sợ hãi thì như vậy công kích của Đầu Đà lão tổ chính là một cây thiết côn, dễ dàng lấy mạng người ta.