Mở mắt, thân hình Trương Hiểu Vũ phóng lên trời, đi tới trước người Tiêu Liệt.
Đây là cảm giác phi hành, quả nhiên khác với bình thường, làm cho người ta có thể cảm nhận trực quan lực lượng phàm nhân, chỉ có trở thành Võ Vương, mới chính thức đi lên giai tầng cường giả! Trương Hiểu Vũ nắm thật chặt hai nắm tay.
"Đại Tiên Vương Ấn!"
Tiêu Liệt mạnh mẽ ra một kích với Trương Hiểu Vũ, đối phương vừa mới trở thành Võ Vương, còn chưa hoàn toàn nắm giữ thực lực vừa mới tăng vọt, thừa dịp này còn có lực đánh một trận.
"Phách Không Quyền." Trương Hiểu Vũ muốn thử xem sau khi đạt tới Võ Vương, Phách Không Quyền uy lực gia tăng đến mức nào.
Oanh, oanh…
Phách Không Quyền kình đạo oanh thẳng tới, chẳng những phá hủy kình đạo Đại Tiên Vương Ấn, mà còn trùng trùng bổ vào người Tiêu Liệt.
"Làm sao có thể." Tiêu Liệt thân thể bay ra xa hơn trăm thước, cuối cùng đâm vào bậc thang trên thính phòng.
Một cái hố to hơn mười mét trong nháy mắt hình thành ở trên bậc thang, Tiêu Liệt nằm ngửa ở trong đó, triệt để hôn mê bất tỉnh.
"Tốt, thật cường đại." Người xem bên cạnh run rẩy nói.
Dạ Trường Phong bình thản ánh mắt bắn ra tinh quang sắc bén, chăm chú nhìn Trương Hiểu Vũ, vừa rồi một quyền kia lại làm hắn sinh ra chiến ý, đồng thời lại tràn ngập cảm hưng phấn giác nhàn nhạt, rốt cục có một đối thủ!
Cường đại gấp năm lần, cái lực lượng này giống như có chút bất thường, Trương Hiểu Vũ không thể tin được thực lực của mình bây giờ, tựa như có chút quá biến thái, dù sao trình độ Phách Không Quyền nắm giữ vẫn là cảnh giới trước kia, chỉ là quán chú nguyên lực càng thêm hùng hậu và tinh thuần.
Để thử xem có phải là ảo giác của mình hay không, Trương Hiểu Vũ lần nữa đánh ra một quyền về đài thi đấu.
Oanh, đài thi đấu đã tổn hại dứt khoát chia năm xẻ bảy, biến thành một mảng đất bằng phẳng, kình đạo cuồng bạo lấy sân thi đấu làm trung tâm bốn phía khuếch tán, mắt thường có thể thấy được trên tường phòng hộ xuất hiện từng đạo khe hở thật nhỏ.
"Hắn là vừa mới tiến giai Võ Vương sao? Loại công kích này đã đạt tới Võ Vương cấp bốn rồi." La Nguyên Phách con mắt trợn to, lẩm bẩm nói.
Toàn bộ người xem đều há to mồm, ngơ ngác nhìn bóng người trên không trung.
Là lực lượng thật sự, Trương Hiểu Vũ có thể cảm nhận được nguyên lực từ trên tay phát lực bắn ra ngoài, giống như núi lửa phun trào, thế không thể đỡ.
Trọng tài đứng ở trên mặt đất bằng phẳng, có chút cà lăm nói: "Thắng... Người thắng, Trương Hiểu Vũ!"
Sân thi đấu oanh động lên trước đó chưa từng có, âm thanh ủng hộ thành từng mảnh liên tiếp từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến.
Thân ảnh lắc lư, Trương Hiểu Vũ như quỷ mị xuất hiện ở vị trí của mình, tốc độ lại không thua Dạ Trường Phong bao nhiêu.
Đài thi đấu bị hủy diệt, trận đấu kế tiếp chỉ có thể tiến hành trên mặt đất bằng phẳng tràn đầy đá vụn, lúc này, Lý Dục và Tiêu Linh đang tranh đoạt hạng thứ ba, mà Tiêu Liệt bởi vì ngất đi, nên xếp hạng thứ sáu, La Nguyên Phách thứ năm, Vạn Trác Minh thứ bảy.
Cuối cùng, là Tiêu Linh hơn một chút, xếp hạng thứ thứ ba, Lý Dục thứ tư.
Đến trận đấu của Trương Hiểu Vũ và Dạ Trường Phong, sân thi đấu hoàng gia yên tĩnh không tiếng động, mỗi người đều nhìn hai người không chuyển mắt, sợ lọt mất một chi tiết, một động tác.
Lúc này, thanh âm Tiêu Quỳnh đột nhiên từ thiết bị khuếch đại âm thanh trong phòng khách quý trên truyền ra: "Trận này không cần đấu nữa, hai người đều là tuyệt thế thiên tài, chiến đấu thì khó tránh khỏi thu tay không được, nếu như bởi vậy mà bị thương là một tổn thất lớn." Tiêu Quỳnh có tư tâm của mình, Dạ Trường Phong tấn chức đã lâu, lại là Hắc Dạ Chi Tử của Hắc Thiên Tông, Trương Hiểu Vũ rất khó có phần thắng, nếu như bị Dạ Trường Phong đả thương, lưu lại bệnh căn thì chính là được không bù mất.
Trương Hiểu Vũ và Dạ Trường Phong liếc nhau, xoay người trở lại chỗ ngồi chỗ ngồi của, hôm nay chiến một trận, mặc dù chưa từng thực hiện, nhưng thật ra đã bắt đầu rồi, hơn nữa là vô cùng lâu dài!
"Bà mẹ nó, tại sao không làm cho bọn họ chiến đấu." Cả sân thi đấu hoàng gia bởi vì Tiêu Quỳnh trở nên bạo động hỗn loạn lên, vốn hai cao thủ tuổi tuyệt đỉnh nhất quyết cao thấp, nghĩ tới đã khiến cho người người hưng phấn. Nhưng mà hiện tại lại hóa thành hư ảo, như thế nào không giận, nếu như Tiêu Quỳnh không phải hoàng đế, đại bộ phận người xem đã sớm mở miệng mắng thẳng mặt hắn.
"Không thể đấy cũng tốt." Lạc Thi Thi cảm giác được sự đáng sợ của Dạ Trường Phong mặc dù, Trương Hiểu Vũ không kém gì hắn, nhưng mà căn cơ chưa ổn định.
Trọng tài cũng có chút đáng tiếc, nhưng mà rất nhanh lại phấn chấn, giương giọng nói: "Các vị, đừng vội đi, kế tiếp còn có vài trò đặc sắc, mỏi mắt mong chờ!"
Còn có cái gì đặc sắc? Một ít người chuẩn bị đi dừng bước lại, trở xuống chỗ ngồi một lần nữa, muốn xem xem còn có thứ gì, hy vọng không phải thất vọng.
"Thiên Công Tộc mọi người hẳn là đều nghe thấy qua, chủng tộc này sinh sống ở Tây Vực, trứ danh thông minh khéo tay, thiết bị khuếch đại âm thanh của quốc gia ta là do tìm được bản vẽ chế tạo của Thiên Công Tộc, mới nghiên cứu thành công." .
Thiên Công Tộc, tuyệt đại bộ phận mọi người đều nghe nói qua cái chủng tộc này, bọn họ nhân số không nhiều, chỉ khoảng hai mươi vạn. Nhưng trong tộc bất luận người nào cũng đều là cơ quan sư, tương truyền, chiến thuyền đệ nhất Cổn Luân chính là do bọn họ nghiên cứu ra. Có thể di chuyển trong thời tiết không có gió, tốc độ hơn xa thuyền buồm, có thể bay lượn trên bầu trời, lặn xuống đảy biển, Thiết Pháp phun ra hỏa dược... Đều xuất phát từ Thiên Công Tộc, nhân loại rất khó tưởng tượng ra trí tuệ Thiên Công Tộc đến tột cùng có cực hạn hay không, chẳng lẽ bọn họ là chủng tộc được thần sủng ái.
Thần sắc Lý Đức vừa động, Kim Xà Kiếm trên tay hắn cũng là tác phẩn của một tộc nhân Thiên Công Tộc sinh hoạt tại Thiên La Quốc, là phỏng chế thượng cổ nguyên khí Kim Mãng Kiếm.
"Hôm nay, Thiên Công Tộc lại có một phát minh mới: Đài kiểm tra năng lượng trùng kích, đẩy lên đây." Trọng tài kích động nói.
Tường phòng hộ phía đông mở ra một cái cửa đá cực lớn, từ bên trong chậm rãi đẩy ra một cái đài trên dưới làm từ kim loại sáng bóng, dày mấy chục thước, cao ba bốn thước.
Thứ gọi là đài kiểm tra năng lượng trùng kích nằm ở giữa sân thi đấu, trọng tài chỉ vào nó nói: "Đài kiểm tra năng lượng trùng kích dùng vô số kim loại và tinh thể khác nhau chế tạo, ở bên ngoài là huyền thiết, có thể ngăn cản được Võ Hùng đỉnh phong toàn lực công kích, phi thường chi trân quý, toàn bộ Thiên Công Tộc cũng chỉ có chín đài. Đài kiểm tra năng lượng trùng kích này tiêu tốn mất mười tám tỷ lượng bạc của hoàng đế bệ hạ tôn quý, trước để cho chúng ta chào hoàng đế bệ hạ, cám ơn hắn có thể làm cho chúng ta kiến thức được phát minh của Thiên Công Tộc." Trọng tài nói xong tay phải đặt lên ngực bên trái, hướng về Tiêu Quỳnh xa xa khom người xuống.
Mười tám tỷ lượng bạc, cũng mẹ nó quá mắc! Chồng chất lên hẳn đủ để bằng một tòa núi nhỏ bên cạnh hoàng thành, nhưng mà suy nghĩ một chút. Huyêng thiết, đây chính là một trong những kim loại có thể chế tạo ra nguyên khí phỏng chế. Nghe nói một cân huyền thiết giá trị ít nhất hơn một ngàn lượng hoàng kim, chính là tài liệu kim loại cung không đủ cầu, chứ đừng nói là tài liệu.khác quý hơn huyền thiết
Tiêu Quỳnh đắc ý nhấc khóe miệng lên, mua xuống cái đài đài kiểm tra năng lượng trùng kích này mặc dù tốn mất lượng bạc rất lớn, nhưng cũng không phải làm ăn lỗ vốn, ít nhất là đặt xuống trụ cột hữu nghị đầu tiên với Thiên Công Tộc, đây là giá trị không thể đo lường được. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Đây không phải là dụng cụ trắc lực sao? Trương Hiểu Vũ tay phải sờ lên cằm, con mắt cân nhắc đài quái vật khổng lồ này, thầm nghĩ: Có cơ hội nhất định phải đi chỗ Thiên Công Tộc nhìn xem, nói không chừng có thể phát hiện thứ gì đó hữu ích.