Sau khi sắp xếp xong, Hữu Thủ cứ thế lái xe đến làng sen, suy cho cùng gia tộc bí ẩn chỉ là tận dụng nơi đây, lợi dụng người dân che dấu bản thân.
Cho nên làng sen vẫn luôn đón khách nơi xa, tuy ít nhưng không có nghĩa không có.
Mà Hồ Cửu cùng Lục Thạc men theo hồ sen, đã đi vào trong chân núi, ở gần bìa rừng.
“Vợ à, em không sao chứ?”
Hồ Cửu nhìn chiếc váy trắng đã nhuốm đen, bộ dạng Lục Thạc có vẻ mệt mỏi.
“Ai là vợ anh?”1
Tuy rất mệt nhưng khi nghe Hồ Cửu ní vậy, nội tâm cô lại hơi nhộn nhạo.
“Em là vợ anh!”
Nói xong Hồ Cửu nhìn cô cười.
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt anh có chút nghiêm trọng, mày cau lại.
“Có lẽ chúng ta phải tiến vào rừng, sẽ vất vả một chút, chỉ cần chịu đựng qua tối hôm nay… mai sẽ ổn.”
Hồ Cửu nói xong nắm tay Lục Thạc tiếp tục đi.
Nhưng đi một đoạn, váy của cô quá mức bất tiện không thể nào kéo lê mãi như thế, Lục Thạc cũng sẽ mất sức.
Hồ Cửu nhìn xung quanh một chút, sau đó lấy trong túi áo một con dao mini, thường thì con dao này có lẽ dùng để gọt giũa cái gì đó thôi.
Nhưng hiện tại nó lại vô cùng có ích.
Anh ra tay nhanh gọn, cắt xé một phần váy của Lục Thạc vứt một bên, rồi kéo cô tiếp tục đi.
Nhưng dù sao Lục Thạc từ nhỏ làm gì đã chịu cực như vậy?
Suy cho cùng nếu không bị Lục gia hắt hủi thì cô đúng là một tiểu thư chân chính rồi.
“Em… không ổn rồi.”
Lục Thạc thở dốc.
Hồ Cửu hơi để ý xung quanh, nếu như là một mình anh thì việc hành quân đường rừng hay thoát khỏi đám người kia vô cùng dễ dàng.
Chỉ là với Lục Thạc thì có lẽ vô cùng khó khăn.
“Được rồi. Anh cõng em, đi một đoạn, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi.”
Hồ Cửu nhìn qua sắc trời có lẽ cũng đã gần chiều, đi một đoạn nữa theo rêu mọc ở đây thì có thể đến được thượng nguồn, vậy thì có thể ra khỏi rừng về lại căn cứ.
Không biết hiện tại Từ Chấn Nam cùng Hữu Thủ, Túc Trì đã bắt đầu hành động chưa?
Nhưng chỉ cần bọn họ có kế hoạch thì anh tin sẽ ổn.
Việc còn lại chính là không để bản thân làm vật cản, mà bọn họ cần nhất lúc này là thoát khỏi phạm vi bom có thể tàn phá, khoảng cách này chưa gọi là an toàn.
Chưa kể ở sau còn có một nhóm người đang truy lùng họ.
Lục Thạc hơi ái ngại nhưng quả thực không còn cách nào khác.
Hồ Cửu quỳ ngồi để cô leo lên.
Tuy trong lòng cô có vô vàn hoài nghi muốn làm rõ, chỉ là cô biết làm gì cũng tiêu hao thể lực.
Bây giờ chỉ có im lặng không phiền tới Hồ Cửu.
‘Em.. liên lụy anh rôi.”
“Thì sao chứ? Ai bảo em là vợ anh.”
Nghe câu này, lòng Hồ Cửu như ấm áp trở lại.
“Thực ra em là đi tìm anh.”1
“Em xin lỗi lúc trước không tin tưởng anh.”
Lục Thạc thều thào nói, hơi ấm phả vào tai Hồ Cửu.
“Không sao, em cũng quay về với anh rồi đó thôi.”
Nghe được lời này, Hồ Cửu cũng không còn thấy mệt mỏi nữa.
“Em cố gắng một chút nữa. Chúng ta cần đi thêm một đoạn, nếu có chỗ có thể nghỉ ngơi anh sẽ để em nghỉ ngơi một chút.”
Quả thực anh có thể dùng trận pháp cùng ẩn thuật, nhưng mà bên kia Ngài Tuệ cũng không ngốc.
Mà trong rừng, trận pháp có lợi hại đến đâu cũng không tránh được các con vật có độc.
Mà rừng này khá ẩm ướt, nếu không tìm nơi khô ráo nghỉ chân, thì tới đêm các độc vật sẽ đi kiếm ăn, mà người bọn họ chính là toát ra một cỗ hương khí vô cùng đặc biệt.
Thu hút độc vật là chuyện sớm muộn.
“Ngài Tuệ, nếu tiếp tục đi sâu vào rừng… e là không ổn.”
Một tên thuộc hạ nói.
Đừng nhìn khu rừng này bình thường, ban ngày cũng thôi đi, đêm xuống quả thực vắt, muỗi cùng bò cạp, rắn rết cứ như có linh tính, sẽ đi tìm mục tiêu.
Bọn họ không phải chưa từng gặp qua, bột huỳnh hoàng có thể tránh được chút tạm thời, không thể tránh hoàn toàn.
Cho nên nếu có thể, bọn họ muốn rút về khi trời còn sáng.
Hồ Cửu cùng Lục Thạc vào đó không chết cũng rất thảm, chờ sáng truy lùng vẫn có cơ hội.
Nhất thiết phải ở trong rừng sao.
Ngài Tuệ sao không biết suy nghĩ của bọn họ chứ.
Chỉ là…
Bạch Thố nhanh chóng đuổi theo, cô biết trong rừng vô vàn nguy hiểm, nhưng Hồ Cửu còn ở đó, cô không thể bỏ mặc được.
“Cô đi đâu?”
Ngài Tuệ túm lấy tay Bạch Thố.
“Thả tôi ra.”
“Về thôi!”
Hắn ta lên giọng.
“Không! Anh tự lo bản thân đi.”
Nói xong Bạch Thố bắt đầu thi triển công phu học được, tất nhiên dù không phải đối thủ của Ngài Tuệ thì cô cùng có cách thoát khỏi tay hắn.
Hắn ta chưa kịp định hình, thì Bạch Thố nhanh chóng chạy khuất vào rừng, còn không quên đạp hắn một cước.
“Ngu ngốc!”
Nhưng hắn vẫn lưỡng lự, quả thực dù là dùng trận pháp thì cũng không thể thoát khỏi đám độc vật kia.
Suy nghĩ một hồi hắn rút về dưới bìa rừng, không quay về làng sen, cũng không tiến sau vào rừng.
Bạch Long bên kia còn đang ôm mộng tưởng của mình, ông ta cho rằng mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng, dù là ai cũng không ngăn được ông ta.
Trong rừng kia, trời dần tối, Hồ Cửu biết không thể tiếp tục đi nữa, anh quan sát một lúc thấy được phía trước có một hốc đá cạn, cũng xem như đủ cho bọn họ trú qua đêm.
“Em vào đây, chịu khó một chút.”
Hồ Cửu để Lục Thạc xuống đất, cẩn thận lần dò từng ngóc ngách, xác định không có gì mới bắt đầu dùng áo ngoài trải xuống nền đá.
Lục Thạc cảm giác hơi lạnh.
“Càng tối trong rừng sẽ càng lạnh, anh đi xung quanh tìm chút củi nhỏ, ít nhất đủ sưởi ấm.”
Hồ Cửu kinh nghiệm phong phú, chiến trường nào còn chưa lăn qua, chút vặn vãnh này còn chưa làm khó được anh.
“Em hơi sợ…”
“Không sao, anh không đi xa, gọi anh có thể nghe.”
Hồ Cửu trấn an cô.
Sau đó ra phía ngoài nhặt vài cành khô, quan sát một chút xung quanh.
Xem ra ở đây thực sự không thể có cây trái gì ăn tạm, Hồ Cửu nhìn phía các bụi cây phía trước.
Anh dùng đá gần đó đào lên, quả thực có ấu trùng nhộng.
“Em xem…”
Hồ Cửu nhanh chóng quay về hốc đá kia, trời cũng tối dần.
Bằng thủ thuật đơn giản, Hồ Cửu nhóm được ba đống lửa nhỏ xung quanh muốn giữ ấm cho Lục Thạc.
Anh còn cẩn thận xiên từng con nhộng kia nướng kỹ trên lửa.
“Này… ăn được sao?”
Lục Thạc có chút hơi kinh tởm.
“Anh biết khó ăn, nhưng cố một chút… sáng mai chúng ta phải đi tiếp. Nếu không ăn em sẽ không đủ sức.”
Nhìn ánh mắt mong chờ của Hồ Cửu, Lục Thạc đánh bóc một con định bỏ vào miệng.
Chợt.
Có tiếng động phát ta gần đó.
- -----------
Hôm nay về hơi trễ xin phép cả nhà nợ 1 chương, sáng mai bù đủ nhé.