Thần Hoàng

Chương 547: Sợ hắn cái quái gì



Làm như vậy không khác gì vứt bỏ hắn cả, hắn giờ phút này mặc dù đảm nhiệm chức trấn thủ Ngạn Thành Quan. Nếu như không có lực lượng nào khác trợ lực thì Thương Sinh Đạo chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết hắn.

Một khắc vừa rồi hắn thật sự đã sợ rồi. Cũng lần đầu sinh ra ý hối hận.

Vì nịnh nọt Thái Linh Tông, vì vinh hoa phú quý vẫn cờn mờ mịt kia, đem quái vật khổng lồ Thương Sinh Đạo này đắc tội muốn chết, đáng giá sao?

Cũng biết lúc này Quý Linh Tử thật sự giông như dân cờ bạc, thua thì phải nghĩ cách gỡ vốn. Nhưng mà đứng trên lập trường của hắn thì Nguyên Cửu Thần lại không thể không cân nhắc một hai.

- Đạo huynh! Báo thù cho sư đệ Thái Linh Tông là nên làm, nhưng mà kẻ này kiếm đạo thông linh thật sự khó chơi. Chỉ cần có bốn trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ nơi tay là có thể tung hoành vô địch trên chiến trường. Mà chúng ta hôm nay đã tổn thất thảm trọng, thực lực giảm nhiều, chỉ sợ không phải đối thủ của hắn. Không bằng ta cùng với đạo huynh trước tiên quay lại Thái Linh Sơn bàn bạc kỹ hơn...

Thần sắc Quý Linh Tử khẽ giật mình, liếc xéo nhìn qua Nguyên Cửu Thần. Chuyện này mới giật mình, đối với Đàm Thu kia không ngờ sinh ra ý sợ hãi.

Nhưng mà giờ phút này hắn không có tâm tư chê cười. Giao đấu vừa rồi hắn tự hỏi nếu thế và lực ngang nhau, hắn thực sự cũng không có nửa phần nắm chắc.

Vừa rồi dùng bốn trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ kiêng kỵ không đủ.

- Yên tâm! Việc này ta sẽ xin chỉ thị sư trưởng, triệu tập nhân thủ trên Thái Linh Sơn, tận lực đem số lượng Tử Tiêu Kiếm Kỵ bổ túc một ngàn.

Nói tới chỗ này Quý Linh Tử lại nhíu mày. Nhớ tới kiếm thuật Đàm Thu vừa rồi.

Thực lực người này nhiều nhất chỉ là lục giai. Mà kiếm kia kia vẫn áp đảo hơn xa hắn. Một người này không có sợ, chỉ có mượn nhờ thực lực của mấy trăm Huyền Long Sĩ thì chiến lực mới tăng lên thất giai đỉnh phong.

Mắt có chút nhíu lại, Quý Linh Tử lúc này kiên quyết nói một câu:

- Trừ việc đó ra, ta sẽ tận lực bảo tông môn cấp Huyền Thiết Văn Sơn Giáp.

Tinh thần Nguyên Cửu Thần lập tức chấn động, biết được Huyền Thiết Văn Sơn Giáp này chính là linh khí bát giai. Chẳng những là binh khí khó tìm, càng có thể tăng tu vi thực lực. Chính là trấn tông chi bảo của Thái Linh Tông, nghe nói tổng cộng không hơn bốn mươi kiện.

Quý Linh Tử lúc này cũng hừ lạnh một tiếng.

- Cuộc chiến ngày hôm nay là ta và ngươi chủ quan cho nên mới thảm bại. Tiếp theo lại không dễ dàng như vậy đâu. Đợi đến một tháng sau thì chúng ta sẽ phân thắng bại với chúng ta.

Dứt lời thì hắn nhíu mày nói tiếp:

- Còn có Hán vương bên kia, ngươi cũng đi cầu viện binh đi. Trong tay hoàng tử này có một đám Định Tây thiết kỵ, tốt nhất nghĩ biện pháp mượn đi.

Nguyên Cửu Thần nghiêm nghị xác nhận, hắn cũng có ý như vậy.

..

- Không ngờ xông trận vô song!

Trong hư không lúc này vẫn là Phương Văn cùng Hàn Phương hai người, hai mặt nhìn nhau, ngồi nhìn qua bên dưới.

Đều có thể từ ánh mắt đối phương nhìn ra vài phần kinh dị.

- Sư tổ, toạ tôn lúc trước cũng không có đề cập tới tông môn sư thúc đâu, còn nếu có thiên phú như vậy...

- Thật ra cũng không nói thêm gì!

Hàn Phương gật gật đầu, vẻ mặt ngạc nhiên, lại nhìn qua cảm thấy may mắn.

- Theo ta được biết Đông Lâm Vân Giới bên kia cũng đồng dạng không có người nào nhìn thấy vị Càn Thiên Yêu Vương này tự mình suất quân xông trận. Dưới trướng của hắn có Tông Vị Nhiên lưu lại nền tảng, ở trong đó có đám người Hổ Thiên Thu là lão luyện sa trường. Lại có Tông Nguyên mạnh mẽ vì hắn mà chiến đấu anh dũng. Chỉ sợ cũng không có người nào biết rõ bổn sự trên chiến trường của vị yêu vương này rốt cuộc như thế nào...

Hiện tại nghe hắn nói chuyện thì Sư Nhược Lan bên kia lại nhìn qua ảo ảnh chiến đấu, hưng phấn khoa tay múa chân, ngón tay xuất hiện từng đạo ngấn bạc quỷ dị. Màu xanh da trời trong mắt của nàng sáng bóng lóe lên.

Nhưng mà hai người bên cạnh lại không ai chú ý tới, chỉ cho rằng là tiểu hài tử đang vui vẻ.

- Lần này Ngụy tòa tôn tìm được thật sự là kỳ tài. Sư tổ, lần này một khi khúc mắc của đệ tử được cởi bỏ, sau khi tấn giai bước vào Tiên Đạo thì đoán chừng trong mười năm sẽ tiến vào trong Vân Giới. Mà cung chủ Thương Sinh Đạo giao trong tay của người này thì nhất định sẽ bảo vệ được Thương Sinh Đạo bình an trong hai mươi năm...

Hàn Phương cười khổ một tiếng, chuyện này hắn làm sao không biết? Đáng tiếc! Kẻ này, tâm ở chỗ hắn, nhiều lời vô ích. Tư lịch chưa đủ cũng không có người nhìn qua. Hắn nếu như muốn cầm quyền thì không bao giờ đối đãi với bọn người La Thế, Huyền Diệp như vậy...

Nếu như sửa đổi thái độ thì hắn cũng không cần tham gia quá nhiều sự vụ của Thương Sinh Đạo.

Nhớ rõ Ngụy sư đệ lúc trước cũng từng nói qua, kẻ này nhập môn ý tại kiếm đạo, ý tại tu hành.

Đối với tôn chỉ của Thương Sinh Đạo tuy không có phản cảm nhưng chưa bao giờ tán đồng.

Mà cách mấy tháng trước hắn còn chưa để ý, nhưng mà đúng là có chút tiếc hận.

Mà Phương Văn trầm mặc sau một lát cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, cũng không đề cập chuyện này.

- Kẻ này không muốn thì chúng ta có thể lựa chọn người khác kế nhiệm cung chủ, cũng chỉ có một mình Thủy Lăng Ba mà thôi, mà Thủy Tiên tử này cho Phương Văn cảm giác thật không đáng tin cậy...

Tòa tôn Thương Sinh Đạo không ở trong Vân Giới, Hàn Phương cũng ẩn cư. Cung chủ Thương Sinh Đạo cũng chỉ có ở lại Thương Sinh Đạo tại Vân Giới, là người chủ trì thực tế.

Hắn vào hai mươi năm trước cũng không phải không có quen biết với Thủy Lăng Ba. Khi đó nàng vẫn còn là tiểu nữ hài, nhưng mà nàng làm cho bọn họ rất đau đầu. Nghe nói về sau lại càng thêm nóng nảy, càng thêm quái dị, làm cho người ta không yên lòng.

Sắc mặt của Hàn Phương cũng từ từ cổ quái hơn. Nghĩ ngợi nói hắn ngược lại càng tình nguyên cho Tông Thủ này chấp chưởng Thương Sinh Đạo cung hơn.

Mặc dù hắn có Hàn Phương ở bên nhìn xem, có thể tính tình Thủy Lăng Ba xưa nay đều làm theo ý mình, không đem trưởng bối đặt vào trong mắt. Thật sự làm cho người ta phát sầu, nhưng nếu không có đủ lý do, không có càng nhân tuyển tốt, không cho nàng kế nhiệm cung chủ là không thể nào.

Cũng may Phương Văn thở dài một tiếng, hắn lại bỏ qua chủ đề làm cho người ta đau đầu này:

- Vừa rồi nhìn thấy Tông sư thúc tổ vận kiếm, chỉ ba ngày ngắn ngủi có thể đem Huyền Long kiếm ý nắm giữ đến cấp độ kiếm ý đỉnh phong. Bản thân căn cơ võ đạo của hắn sợ rằng đã tới kiếm phách. Phương Văn tự thẹn không bằng, khách quan mà nói Tương Giác sư thúc tổ đúng là sống uổng năm mươi năm. Nghe nói sư tổ đã nắm giữ Linh Vũ hợp nhất? Hôm nay thật sự tận mắt nhìn thấy rồi...

Chuyện trước kia khá tốt, sau khi nghe được vài câu thì sắc mặt Hàn Phương càng ngày càng lung túng.

Linh Vũ hợp nhất là không sai, nhưng mà tình hình của Tông Thủ sợ rằng còn phải thêm vài năm nữa.

Bỏ đi, chỉ có thể cho tên kia ăn thêm đau khổ. Hai năm sau lại vì hắn trọng tổ căn cơ là được rồi. Người trẻ tuổi gặp được ngăn cản cũng không phải chuyện xấu.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv