Dùng Vô Lượng Chung Thủy độn pháp, thúc dục khởi Ích Ma Thần Toa, thân ảnh giống như quang giống như điện, hướng Vân Giới hư không bên ngoài xuyên thẳng qua mà đi.
Lúc này khí tượng, cùng hắn sơ Xuất Vân giới lúc hoàn toàn bất đồng.
Thời điểm Tiên cảnh hắn đã tiến về Thiên Phương thế giới tốn gần một tháng.
Giờ này khắc này thì chỉ cần một ngày, nhanh gấp ba mươi lần.Có Thuấn Không Long Đan, chuyển dời hư không. Chỉ gần hai ngày là vượt qua cả trăm thế giới.
Nơi này lòng có nhận thấy, Tông Thủ Ích Ma Thần Toa độn quang gập lại, không bao lâu thì nhìn thấy vài đạo quang ảnh trong hư không.
Làm như cũng phát giác Tông Thủ đã đến, những độn quang này khoan thai dừng lại.
Mà người cầm đầu chính là Từ Phúc. Lúc này mắt hiện nghi hoặc, khó hiểu, nhìn qua phía Tông Thủ.
Tông Thủ cũng đem Ích Ma Thần Toa dừng lại, sau đó dùng tốc độ Thần Cảnh hiện ra trước mặt của Từ Phúc.
- Ta cho rằng Từ Phúc tiên sinh còn có thể dừng lại ở Vân Giới một hồi đấy.
Từ Phúc bật cười:
- Tần hoàng mộ hủy, mọi việc kết thúc, Vân Giới đã không có gì khiến ta lưu luyến. Đại sự không thành, hết thảy đã thành ảo ảnh trong mơ, Từ Phúc đã chuẩn bị trở về Bồng Lai chờ chết. Nhưng mà bệ hạ đuổi theo tới đây quả thực làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn.
- Tông Thủ cơ duyên xảo hợp, tại A bàng cung điện dưới thôn phệ không ít Long khí, từng hân hạnh cảm ứng chân linh của tần hoàng, cho nên có thể tra ra phương vị của tiên sinh.
Sắc mặt của Từ Phúc lập tức khẽ biến, Tông Thủ vẫn lạnh nhạt nói ra.
- Nếu tiên sinh lo lắng chân linh mà ta thôn phệ được thì cứ yên tâm đi. Khi đó thi thể của tần hoàng không phải ở dưới đất...
Đây cũng là chuyện khiến Tông Thủ vẫn kỳ quái, đồng thời không thấy, còn có Sơn Hà Châu và khẩu Thiên Tử Kiếm.
Từ lúc tần hoàng mộ sụp đổ thì đã không còn bóng dáng. Có được chín kiện tiên bảo, cuối cùng đạt được cơ duyên tinh khí và long khí hội tụ.
- Không ở cung điện dưới mặt đất?
Sắc mặt Từ Phúc biến đổi, cũng ngạc nhiên, sau đó thần sắc buông lỏng. Hắn đã hiểu được Thôn Long Chi Cục tồn tại, mà vị trước mặt mới là chân mệnh thiên tử.
Tông Thủ mặc dù cảm ứng được chân linh tần hoàng, nhưng chỉ là một bộ phận trong đó, đối với hắn cũng không tạo được uy hiếp.
Lập tức giống như cười mà không cười:
- Thì ra là thế! Là Từ Phúc hiểu lầm. Nhưng mà ta thấy chắc bệ hạ mới thoát khốn không lâu? Thời gian hai ngày vượt qua hơn trăm thế giới, có chuyện gì quan trọng sao?
Không chỉ có Từ Phúc, ngay cả Trọng Huyền và mấy đệ tử ở sau lưng cũng hiếu kỳ.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc nhìn qua, Tông Thủ không thèm để ý:
- Trẫm muốn lấy mạng của Ân Ngự và Lý Biệt Tuyết, đáng tiếc nhân thủ hơi ít, cho nên muốn hỏi một câu Từ Phúc tiên sinh có thể nguyện giúp ta một tay không?
Từ Phúc nghe vậy triệt để ngơ ngẩn, nhất thời tức cười, Trọng Huyền thân hình chấn động, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi còn xen lẫn vài phần thần sắc lo lắng.
- Bệ hạ nói như vậy, thật đúng làm làm cho Từ Phúc kinh sợ! Thất thố xin tha thứ!
Qua nửa ngày Từ Phúc mới khôi phục lại, thần sắc phức tạp vạn phần.
Hắn một tháng trước kia cho rằng Ân Ngự Đại Thương thời vận không nhiều. Lại chưa từng nghĩ đến việc này cuối cùng lại có quan hệ tới mình.
- Nhưng mà bệ hạ ước chừng phải thất vọng! Nghĩ đến bệ hạ cũng biết được Ân Ngự chẳng những trong tay nắm giữ mười hai trấn quốc đồng nhân, càng có thể dùng chân linh tần hoàng bắt ép ta. Từ Phúc lúc này rời xa cố nhiên là triệt để tuyệt vọng, cũng có ý tránh họa.
Tông Thủ không chờ Từ Phúc nói xong, phất tay áo một cái, không chút khách khí đánh gãy:
- Mười hai trấn quốc đồng nhân ra sao thì ta và ngươi lòng dạ biết rõ. Về phần tần hoàng thần cấm. Chỉ cần không đủ chân linh thì đối với Từ Phúc ngươi tác dụng có hạn. Chớ dùng ly do thoái thác.
Từ Phúc ngôn ngữ lập tức cứng lại, mấy người phía sau kinh ngạc vạn phần.
Cảm giác khí thế của Từ Phúc hôm nay hoàn toàn bị áp chế lại.
Đế quân Đại Càn trước mặt cử chỉ càng hung hăng ngang ngược.
Sắc mặt Từ Phúc lúc trắng lúc xanh, sau một lát mới lại mở miệng, nhưng mà dứt khoát cười lạnh nói:
- Tuy là như thế, nhưng mà bệ hạ, Từ Phúc ta xuất lực thi ngươi cho ta cái gì?
Tông Thủ nhìn kỹ Từ Phúc sau đó lắc đầu nói:
- Đơn giản là thọ nguyên gần vạn năm, cấm pháp!
Thần sắc Từ Phúc không thay đổi, chính mình tâm tư như thế nào thì người cố tình đều nhìn thấu.
Lại nghe Tông Thủ dò hỏi:
- Từ Phúc ngươi cũng biết Ngao Khôn?
- Ngao Khôn? Tồn tại tiêu vong chi thuật sao? Như sấm bên tai --
Từ Phúc lặng lẽ cười cười, phong khinh vân đạm:
- Bệ hạ chẳng lẽ muốn nói tồn tại tiêu vong chi thuật có thể trợ Từ Phúc cởi bỏ cấm pháp? Ngao Khôn nếu hắn lúc này là chí cảnh Thánh tôn, Từ Phúc còn có vài phần hy vọng. Đáng tiếc, bệ hạ cũng có thể biết được. Càng tiếp cận bổn nguyên đại đạo càng khó tăng lên. Ngao Khôn dùng Thôn Long bí thuật đi đường tắt. Tiên thiên còn kém một tầng. Ngày sau trùng kích chí cảnh sợ là khó càng thêm khó. Từ Phúc chỉ sợ không sống tới lúc đó được...
Lập tức phát hiện Tông Thủ không có nói tiếp.
Ngược lại sau lưng của hắn bỗng nhiên mở ra đôi cánh chim màu trắng, mở rộng vạn trượng, đâm rách hư không giới hà.
Mà ánh mắt Tông Thủ lại hờ hững, lạnh lùng nhìn qua. Giống như thần minh bao quát muôn dân trăm họ.
- Như vậy, cánh này cho ngươi cảm giác gì?
Âm thanh của Từ Phúc tự nhiên ngừng lại, đồng tử cơ hồ co lại thành châm, tràn đầy hoảng sợ nhìn qua đối diện.
- Đây là, Tăng Cầm Trì Pháp Dực?
Hắn không chỉ biết danh tiếng thần bảo này, hắn còn nhận ra được.
Trong nháy mắt đã nhận ra vật này.
Vật ấy có thể gia trì vạn vật, có thể tăng vạn pháp!
Từ Phúc da mặt run run, đã hiểu ý của Tông Thủ,,ột tia hy vọng dần dần sinh ra.
- Bá vương hiển thế! Thì ra là thế. Thì ra là thế --
Liên tiếp mấy tiếng, trầm thấp nỉ non. Trọng Huyền bên cạnh sắc mặt trắng như tờ giấy, bởi vì Từ Phúc động tâm.
Lúc này hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải, khó mở miệng ngăn cản. Nhưng mà cởi bỏ chú cấm của tần hoàng chính là tâm nguyện vạn năm qua của Từ Phúc, cũng là chướng ngại cuối cùng trên đường trường sinh của hắn.
Đừng nói hắn ngăn cản không được, không có năng lực này, hắn dám mở miệng sao?
Nhưng mà Ân Ngự và Ân Ngự là quân thần trăm năm a!
- Không biết Từ Phúc tiên sinh định như thế nào?
Từ Phúc không trầm tư quá lâu, mở miệng lần nữa hỏi:
- Nếu Lý Biệt Tuyết vẫn vong, Ngao Khôn có khả năng giải trừ chú cầm tần hoàng chứ?
- Không thể!
Tông Thủ không cần nghĩ ngợi lắc đầu:
- Ngao huynh trước kia vì cuộc chiến Thương Sinh khung cảnh lúc trước suy giảm tới căn cơ, chậm trễ không ít thời gian tu hành. Lại nghĩa đệ của ta thì làm sao không biết xấu hổ mở miệng? Việc này đợi trăm năm nói sau. Bước ra một bước thì trường sinh, không thì vào luân hồi. Chẳng lẽ Từ Phúc tiên sinh cho rằng chỉ lần một chuyện này đơn giản đạt được sao?