Chỉ ba ngày ngắn ngủi đã quét được cặn bã trong triều. Khiến cho đám thế gia môn phiệt càn rỡ hàng ngày không còn khí diễm, thậm chí không dám nói cái gì.
Ước chừng qua nửa khắc, Ân Ngự rốt cục buông tấu chương xuống.
- Là trấn nam Đại tướng quân, đô đốc cống nam, cống tây báo tin quân sự bảy tỉnh. Thạch Thiên Lý Thạch khanh gia lên lớp giảng thân thể yếu ớt, tinh lực chưa đủ. Muốn từ chức đô đốc chư quân bảy tỉnh!
Chư thần bên dưới ngẩn người, hai mặt nhìn nhau, tức cười im ắng. Thạch gia nửa năm qua quật khởi, mờ mờ ảo ảo đã có thanh thế Tây Nam Vương.
Lúc này lên lớp giảng bài từ quan chính là nhận thua với hoàng đế, nhượng bộ yếu thế? Hay là có tính toán khác?
Ân Ngự nhíu mày, Thạch Việt lẳng lặng đứng trang nghiêm và sắc mặt bình tĩnh nói.
- Bệ hạ! Thạch Thiên Lý đang thời điểm chính trực trẻ trung khoẻ mạnh, nói cái gì thân già thể nhược? Đơn giản là thăm dò triều đình mà thôi. Người này có tâm gây rối, trước chiến sự Giang Nam thì người này giả mạo chỉ vua điều quân, dùng thế lực bắt ép triều đình. Thỉnh bệ hạ hạ trách cứ hỏi tội.
Một thân ảnh từ trong đam lão thần đi ra. Giống như đã phỏng đoán ra ý của Ân Ngự. Người này lời noi âm vang, chính khí nghiêm nghị.
- Còn nữa chức trấn nam Đại tướng quân. Đô đốc bảy tỉnh cũng thật là quá mức quyền trọng, cơ hồ tương đương cắt cứ một phương. Dùng cách nhìn của thần nên bãi miễn là hơn.
Thạch Việt đưa mắt nhìn người này, đây là Ngự Sử quan hàm thất phẩm nhỏ ngoi trong đại điện, tên của hắn là gì không nhớ, chỉ biết họ Phong.
Lúc này khí thế ngất trời dùng qua người này.
Đây là tốt qua sông sao?
Tinh quang trong mắt Thạch Việt thu liễm lại. Hắn cũng muốn biết được lúc này Ân Ngự thái độ với Thạch gia ra sao?
Có được mười hai đồng nhân, có thể áp chế chí cảnh Thánh tôn. Nhưng mà bản thân Ân Ngự cũng có đủ nhiều Thánh Giai, còn xa mới xưng là vô địch được.
Ít nhất Thạch gia lúc này ,ặc dù không đối có lực đối kháng nhưng vẫn bình an thoát ra khỏi Vân Giới.
Ân Ngự lại cười rộ lên, người ngoài khó phát giác khoái ý trong đó.
Lúc này hắn vui vẻ vì năm đại môn phiệt cúi đầu, giống như nai con hoảng sợ vì bị làm thịt.
Nhưng mà ai có thể biết được hắn bị bức bách quẫn bách mấy tháng trước?
Bị buộc uỷ quyền. Đem bảy tỉnh chi đưa cho Thạch gia. Mà trong triều cơ hồ quyền thần liên thủ với nhau, cơ hồ hoàn toàn mất quyền lực.
Thẳng đến lúc này, nhìn thấy tấu cáo lão của Thạch Thiên Lý. Hắn mới cảm thấy ác khí giảm bớt.
- Trẫm thấy Thạch Thiên Lý không cần phải từ quan.
Âm thanh âm lãnh khiến cho Ngự Sử họ Phong kia trầm xuống.
Nhưng mà Ân Ngự lại biến chuyển lời nói.
- Nhưng mà Đại Thương ta hợp nhất thuế má bảy tỉnh, hợp nhất ngàn vạn quân. Chiến tướng vạn viên. Không thể lao sư động chúng chỉ vì giữ Bách Thắng Quan mà thôi.
Thạch Việt vẫn mặt không biểu tình, lại ẩn ẩn đoán ra ý của Ân Ngự.
Quả nhiên chỉ nghe Ân Ngự tiếp tục nói:
- Trẫm gần đây biết rõ Thạch khanh có tài, ỷ được trẫm giúp đỡ. Cũng không biết Thạch khanh có thể không trong vòng ba tháng vì trẫm đoạt lại giang sơn phía nam không?
Tiếng nói chứng thực làm điện phủ yên ắng, tất cả ánh mắt lập tức nhìn qua Thạch Việt.
Thạch Việt bất đắc dĩ, chỉ có thể cúi người hành lễ, đáp:
- Gia phụ đã muốn từ quan, nếu như biết được bệ hạ nói như vậy, tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó!
- Bảo hắn không cần gấp, mưu định mà động.
Ân Ngự bật cười, ánh mắt khó lường:
- Trẫm nghe nói ám thế ma đình đã động đại quân, công phạt Thiên Phương thế giới của Đại Càn. Đây là cơ hội tốt khó có được, chỉ mong phụ thân ngươi chớ bỏ qua. Ngoài ra hắn cần vật tư trẫm chắc chắn sẽ toàn lực gom góp cho hắn. Cho dù tăng thuế hay trưng binh cứ theo ý của phụ thân ngươi.
Thạch Việt không có vui vẻ, ngược lại càng nặng nề.
Ân Ngự làm mọi chuyện không cách nào bắt bẻ được, hắn bên này càng không cách nào thoái thác.
Trong ba tháng không công được Giang Nam. Như vậy hạ chiếu hỏi tội cũng là chuyện đương nhiên.
Khi đó Ân Ngự sẽ có đại nghĩa càn quét Thạch gia, cũng không có người nào dị nghị.
Trong nội tâm hàn khí sinh sôi, Thạch Việt lần nữa thi lễ:
- Tất nhiên thần sẽ chuyển cáo phụ thân.
Ân Ngự lúc này mới cười cười, thu hồi tấu chương.
Mà lúc này trong đám quần thần có Hàn Lâm Viện học sĩ Tả Tín đi ra.
- Thần có bản tấu!
Tay nắm tấu chương, đợi thái giám cầm lên, tiễn đưa tại Ân Ngự trước người.
- Tội thần Kim Bất Hối, trong ngực không biết hối cải, nói ẩu nói tả. Nói bệ hạ hoa mắt ù tai vô năng, nghe không vô trung ngôn. Trị quốc trăm năm đã sinh kiêu căng. Nói tiếp tục như vậy thì Đại Thương diệt vong ngay trước mắt, tuyệt không vượt qua ba năm. Lời nói như vậy thì chắc chắn trong lòng sinh ra oán hận với bệ hạ rồi...
Ân Ngự nhíu mày, cầm tấu chương vào trong tay, chỉ nhìn một lát sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Nhìn từng câu từng chữ rất chói mắt.
Khiến cho áo bào toàn thân của hắn không gió mà bay, trên thái dương có gân xanh nổi lên.
- Nếu trẫm khư khư cố chấp, nếu vô tư trì chính, đơn giản động binh, nô lệ vong quốc, Đại Thương ta ba năm sẽ vong? Đúng là rất tốt.
Nhưng trong nháy mắt liền tĩnh táo lại, Ân Ngự hai mắt có chút nheo lại.
- Tả khanh, Kim Bất Hối này là đệ tử của ngươi, ngươi nói nên xử trí như thế nào?
- Tiểu tử này tuy là học trò của thần. Nhưng mà một năm trước đã ân đoạn nghĩa tuyệt.
Tả Tín thần sắc nghiêm nghị:
- Mặc dù là thầy trò, đệ tử trong mắt không có vua này, thần cũng muốn cắt bào đoạn nghĩa. Thần thỉnh chém hắn ngang lưng, cho hậu nhân nhìn vào mà cảnh tỉnh lại.
Thạch Việt kinh ngạc, Kim Bất Hối? Chém ngang lưng? Sao có thể như thế?
Cố tình mở miệng khuyên can, Thạch Việt lại tức cười.
Lúc này bản thân Thạch gia tính mạng khó bảo toàn, lại nói chuyện gì cứu người?
Nếu như Trọng Huyền vẫn còn, tất nhiên sẽ khuyên can. Nhưng mà lúc này ai có thể can gián Ân Ngự?
- Chém ngang lưng?
Ân Ngự hít sâu mấy hơi thở, dường như tức giận khó bình. Cuối cùng hừ lạnh một tiếng:
- Mặc dù là lăng trì ngũ xa phanh thây cũng khó bình tức giận của trẫm. Trong trường hợp đó nghĩ tới tiểu tử này cũng có công. Nhìn mặt mũi của ngươi mà định trảm hình! Sau khi chết đầu người sẽ treo ở trước cửa thành. Ta ngược lại muốn nhìn Đại Thương có vong trong ba năm như hắn nói hay không?
Thân hình Thạch Việt chấn động, sau đó lại khôi phục bình tĩnh. Chư thần trong điện lòng đầy căm phẫn, hoặc là trong miệng ca tụng, nói bệ hạ thánh minh, không một người phản đối.
- Thần thỉnh chém ngang lưng sau đó cho linh sư lưu lại nguyên hồn của Kim Bất Hối và bím vào trong đầu của hắn.
Trong điện không còn tạp âm, ánh mắt mọi người quái dị nhìn qua Thạch Việt.
Giống như nghe lầm là do chính hắn nói vậy.
Thạch Việt không quan tâm, trấn định tự nhiên tiếp tục nói:
- Người này cuồng vọng vô lễ, bất kính quân phụ. Cứ trảm như vậy quá tiện nghi cho hắn. Nếu bệ hạ muốn treo đầu của hắn trên cửa thành, làm cho Kim Bất Hối nhìn thấy Đại Thương chúng ta hưng thịnh. Như vậy chẳng bằng lưu nguyên thần của hắn khiến cho hắn tận mắt nhìn thấy Đại Thương phải phải chăng vong trong ba năm? Thần cũng muốn biế hắn tên là Bất Hối có thật sự biết hối hận hay không?