Thương thế trong cơ thể chưa từng khôi phục qua. Tông Thủ vừa rồi hơn phân nửa tâm lực đều đối kháng với hồn niệm không trọn vẹn của Lý Biệt Tuyết, ở đâu còn có thời gian bận tâm chuyện khác.
Cho nên vô số duệ kim chi khí vẫn ẩn nấp trong thể nội. Thỉnh thoảng bộc phát làm thân thể nội thương.
Cũng may những kinh mạch đứt gãy, tiếp tục khôi phục, phần lớn đã thông suốt.
Cho dù là thi triển linh pháp hay là sử dụng kiếm thuật, cũng không bị quá nhiều ảnh hưởng.
Tông Thủ không quan tâm tình hình thân thể của mình, sau khi thanh tỉnh thì nhìn qua Tô Tiểu Tiểu.
Khá tốt tình hình hắn e ngại nhất cũng không có xuất hiện. Thân hình của Tô Tiểu Tiểu vẫn lạnh như băng, mặc dù tăng thêm Cửu Khiếu Sinh Nguyên Thạch, chín kiện dị bảo duy trì, cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng mà tâm mạch vẫn còn ổn định, không có chuyển biến tốt, cũng không chuyển biến xấu đi.
Mà Sơ Tuyết lúc nà thần sắc chuyên chú, quỳ ngồi ở một bên. Đúng là toàn tâm toàn ý chiếu khán Tô Tiểu Tiểu.
Thẳng tới khi phát giác Tông Thủ đã thức tỉnh, sắc mặt kinh hỉ nhìn qua:
- Thiếu chủ, ngươi tỉnh lại?
Nhưng mà trong mắt vẫn lo lắng:
- Nhưng mà chuyển sinh pháp khí không thể chèo chống quá lâu. Cũng không biết bây giờ nên làm sao?
Tông Thủ im lặng, biết được Sơ Tuyết nói ‘ chống đỡ không quá lâu ’, thực sự không phải là vì Cửu Khiếu Sinh Nguyên Thạch và những dị bảo năng lực không đủ, mà là linh năng trong nơi này không đủ duy trì.
Trong không gian ba mươi trượng này, tuy là độc thành thế giới, nhưng mà linh năng không có khả năng lăng không tạo ra. Sau khi tiêu hao rất khó bổ sung khôi phục lại.
- Còn có nguyên thần của Tiểu Tiểu dường như có chút khôi phục.
Tiếng nói của Sơ Tuyết dừng lại, hơi hơi do dự một lát mới tiếp tục nói:
- Nhưng mà nàng giống như rất thống khổ, ta cũng không nói nên lời. Hẳn là bị cấm chế giam cầm cắn trả
Tông Thủ ngẩn người, lại nhìn kỹ quả gặp mi tâm của Tô Tiểu Tiểu cau lại giống như đang rất thống khổ.
Dùng linh niệm thần thức dò xét, thăm dò vào nguyên thần của Tô Tiểu Tiểu.
Sau khi tự tuyệt, hồn hải của Tô Tiểu Tiểu đã bắt đầu tan rã, toàn bộ nhờ chín kiện dị bảo mới không tán loạn. Lúc này hắn dễ dàng tiến vào linh thức thăm dò là dựa vào cấm chế trước kia.
Trong chớp mắt hắn nhìn rõ bảy tám phần rồi.
- Thất tình cắn trả, ma phệ luyện hồn ấn!
Cái này chính là dẫn phát Nguyên Ma Thất Tình Quyết tán công về, thất tình cắn trả, khiến cho Tô Tiểu Tiểu đọa lạc trong thất tình lục dục.
Tuy hơi có chút khó giải quyết, rất có thể khiến cho Tô Tiểu Tiểu không thể tu hành, tạm thời thực sự không khẩn yếu,
Nhưng mà cấm pháp phía sau là cấm thuật tâm thần độc ác nhất của ma đạo.
Chuyên dùng câu khống đệ tử làm sai, khiển trách môn nhân.
Một khi có hành vi phản bội, ma phệ địa ngục ấn sẽ tự nhiên phát tác. Khi đó nguyên thần sẽ bị đưa vào lò luyện, vạn chủng tâm ma cắn xé, sẽ trải qua cực hạn thống khổ nhất thế gian.
Khi đó mặc dù là muốn chết cũng không thể được. trừ phi là triệt để tử vong, nếu không không thể giải thoát.
Tô Tiểu Tiểu lúc này nguyên thần có thức tỉnh khôi phục rồi, nhưng mà vẫn đặt mình trong địa ngục.
Ma phệ địa ngục ấn cùng thất tình cắn trả điệp gia, chỉ sợ tâm chí hơi yếu sẽ bị tra tấn điên mất!
Đối với nàng mà nói chỉ sợ là sống không bằng chết.
Càng khiến độ khó khi phục sinh cho nàng tăng vọt hơn mười lần! Nhưng mà cởi bỏ nguyên thần cấm thuật xong, mặc dù thương thế tốt cũng nổi điên!
Lý Biệt Tuyết! Xích Hồng Y! Ma Liên!
Người hạ cấm chế là Lý Biệt Tuyết không thể nghi ngờ. Nhưng mà lại càng đáng hận là người dẫn phát!
Khi đó Tô Tiểu Tiểu tự tuyệt, Lý Biệt Tuyết không tiếp tục can thiệp. Nhưng mà người dẫn phát cũng chỉ có Xích Hồng Y cùng Ma Liên hai người.
Hai mắt Tông Thủ tức giận, đỏ thẫm, trên cổ gân xanh nổi lên, lộ ra nét vô cùng dữ tợn. Ánh mắt của hắn như muốn nuốt người, vô cùng đáng sợ.
Vẫy tay, Tông Thủ cho Bích Hỏa Huyền Quy ra ngoài. Sau đó đem thân hình Tô Tiểu Tiểu cẩn thận từng li từng tí chuyển dời lên lưng của nó. Huyền quy thông linh, tự phát ngưng tụ trên mai rùa một tầng huyền binh dày.
Đem Tô Tiểu Tiểu và chín kiện dị bảo, hơn nữa còn có trận bàn Tông Thủ tạm thời chế thành đặt lên mai rùa.
Tông Thủ lại cầm Thái Thượng Diệt Độ Chân Kinh cầm trong tay.
Không gian này là Thái Thượng Ứng Kiếp Đồ Lục duy trì. Tác dụng không phải tránh tai, mà là ứng kiếp.
Một khi có thiên kiếp hàng lâm, tránh vào trong nơi này có lẽ sẽ có thời gian chuẩn bị ứng kiếp.
Tông Thủ lúc này cầm đồ lục quan sát tình hình bên ngoài.
Lập tức hắn sửng sốt, hắn không thể nhìn mà thông qua đồ lục quan sát.
Lúc này bên ngoài chỉ là có khí cơ Thánh Giai Tôn Giả, có hơn mười lăm người.
Mà dưới Thánh Cảnh cao tới bốn mươi. Đây là thực lực không tệ, có thể ở trong tần hoàng mộ toàn thân trở ra.
Dù sao thực lực thấp tới cũng vô dụng, chỉ có thể chịu chết mà thôi.
- Mười lăm Thánh Giai? Ha ha!
Tông Thủ cười lạnh, hắn không biết là thủ bút của người nào. Tụ tập nhiều như Thánh Giai như vậy chỉ sợ toàn bộ cừu địch đều tới.
Mục đích đơn giản chính là muốn nhân thời gian tuyệt hảo này vây giết hắn.
Nhưng mà, tình hình này cũng tốt --
Tiểu Tiểu nếu chết phải có người chôn cùng a?
Linh niệm dẫn động, đoạn tuyệt hồn thức và quán thâu chân khí. Thái Thượng Ứng Kiếp Đồ Lục cũng không còn duy trì không gian nữa.
Không gian rung chuyển, không gian độc lập kết nối với thế giới vốn có.
Sơ Tuyết lập tức biến sắc:
- Thiếu chủ, thương thế của ngươi còn chưa khỏi. Sơ Tuyết thấy nên chờ sư tôn tới thì tốt hơn! Mấy vị Thánh tôn cũng sẽ tới.
Nàng không biết tình hình bên ngoài, nhưng cũng đoán được, Lý Biệt Tuyết Ma Liên khổ tâm tính kỹ, hao hết tâm lực, gánh chịu cái giá lớn như vậy sẽ không bỏ qua bọn họ.
Tăng Huyền Trì Pháp Dực nếu thật như Tô Tiểu Tiểu nói, có uy năng thông thiên thì mấy người bên ngoài càng không từ bỏ.
Tông Thủ khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Khí linh Tăng Huyền Trì Pháp Dực đã bỏ niêm phong!
Sơ Tuyết kinh ngạc, nhất thời tức cười im lặng. Nàng vừa rồi chỉ cảm thấy khí tức của Tông Thủ biến hóa khác thường, lúc ấy cũng không quá đặt trong lòng.
Thì ra là khí linh Tăng Huyền Trì Pháp Dực đã thức tỉnh sao?
Vài ngàn năm trước Lữ Vô Song cầm vật này hoành hành Vân Giới. Họa kích vô địch.
Ý niệm này hiện ra trong đầu của Sơ Tuyết thì cùng một thời gian không tiếp tục nghĩ tiếp. Giới chướng biến mất, trong ngoài không gian lần nữa khôi phục lại.
Thình lình hơn mười bóng người hiện ra trước mặt Sơ Tuyết nàng.
Ánh mắt Tố Sơ Tuyết lập tức hơi đổi. Chỉ thấy trước mắt là Thánh Giai đã có mười vị.
Liêu Vương Ân Hàn cười to, cũng ẩn ẩn mang theo ý trào phúng khi giới bích biến mất.
- Quả nhiên là nhịn không được! Thực không ngoài sở liệu của phu nhân. Đại Càn bệ hạ, Ân Hàn ở đây đợi lâu rồi. Thật muốn biết bệ hạ lúc này còn có khả năng đào thoát khỏi kiếp nạn này hay không.
Ma Liên và mọi người đứng sau lưng cơ hồ là giấu trong các góc chết ở đường rẽ, tránh né ánh mắt của Tông Thủ.