Ánh mắt Tông Thủ lóng lánh, ánh mắt không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Rồi sau đó mạnh mẽ cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi.
- Khiếu Nguyệt!
Hắc kỳ lân náu trong hồn hải của hắn lập tức không tình nguyện bước ra ngoài.
Kim đan màu đen nện về phía trước. Mà phạm vi lỗ đen thâm thúy cũng lập tức khuếch trương, thôn phệ cả vách tường.
Từ khi hắc quang tiêu tán, một lỗ thủng cực lớn hiện ra trước mặt ba người.
- Đây là --
Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc, nhìn qua cái động này, từ nam qua bắc là một thạch thất rộng chín mươi chín trượng.
Bên trên tròn, mặt đất thì có dư đồ. Có dãy núi cao ngất, cũng có sông thủy ngân.
Mà ở chính giữa có quan tài hoa vưn tinh mỹ. Một vị lão giả mặc hắc long bào, đầu đội mũ miện, lẳng lặng nằm ở trong đó, tất cả giống như lúc còn sống.
Tô Tiểu Tiểu đi vào, sững sờ nhìn qua, hơn nửa ngày mới khôi phục tinh thần.
- Người này, không phải là --
Trong mắt mọi người không dám tin, nhìn qua lão giả đang nằm trong quan tài, vậy người phía trên là ai?
Tông Thủ tay vịn ngực, mà trái tim co rút đau đớn càng kịch liệt. Nhưng cộng minh cảm ứng lúc trước đổi thành lão giả trước mặt.
Nguyên hồn đau như cắt, trên mặt Tông Thủ mang theo nụ cười:
- Vốn cho rằng tìm được một bảo khố, thì ra đây mới là chân thân của thủy tần hoàng đế. Vị này là hùng chủ quyết đoán, cả đời cũng không chịu tin ai. Xem ra mặc dù sau khi già chết vẫn không sửa đổi.
Sơ Tuyết che miệng, đem âm thanh áp trong cổ, trong mắt hiện ra nét không dám tin.
Tông Thủ lúc này nhìn qua phía trên.
- Hiệu quả của Lưỡng Nghi Tụ Long Trận lấy phòng này làm đầu mối, đồng dạng dùng tái sinh nơi này.
Hơn nữa chuyển sinh trận khí không chỉ có chín cái mà thôi. Cũng không biết Từ Phúc phải chăng có biết được? Nếu thật sự tin thì hắn mắc lừa không thể nghi ngờ.
Chuyển sinh trận khí, trong thạch thất này có bảy cái.
Cho dù phía trên thế nào, Từ Phúc hoàn thành nghi trận, tần hoàng đều có thể tử cảnh giới Thế Giới phục sinh hậu thế.
Nhưng mà đã biết nền tảng thì dễ làm hơn nhiều.
Tông Thủ nhìn kỹ bốn phía, hắn trên trận đạo tạo nghệ nông cạn.
Nhưng mà lúc này nơi đây mặc dù là người ngu ngốc cũng biết nên làm thế nào.
Chính là một kiếm cắt đứt cấm vân ở chung quanh. Sau đó lấy toàn bộ bảy kiện chuyển sinh chi khí ra.
Bảy kiện thượng phẩm tiên khí, hoặc có tác dụng kéo dài diên thọ, hoặc giả là kỳ trân trị liệu tuyệt thế.
Tuy xa xa không bằng Cửu Khiếu Sinh Nguyên Thạch, nhưng mà có thể làm cho mấy đại phái đánh vỡ đầu để tranh giành.
- Tình hình như vậy cho dù tần hoàng phục sinh, đó cũng là người chịu giày vò nửa đời. Ân, không đúng --
Khi đó tần hoàng mộ được chôn cất tại Côn Lôn Sơn, là thiên hạ long mạch hội tụ.
Nếu không phải thiên địa dị biến, nói không chừng cuối cùng vị này thành công cũng không chừng.
Tông Thủ lắc đầu, thu hồi bảy kiện bí bảo giá trị liên thành này thu lại, tâm tình của hắn không nhẹ bao nhiêu.
Cấm vân ở đây chỉ đối ứng với bảy kiện chuyển sinh chi khí nơi này mà thôi.
Chỉ cần hành lang bên ngoài mộ thất không bị phá hư, như vậy Lưỡng Nghi Tụ Long Trận vẫn có thể khiến tần hoàng thức tỉnh.
- Phía trên còn tám khiện, chỉ mong Thạch Việt chớ để ta thất vọng --
Ánh mắt Tông Thủ lập tức lại đánh giá quan tài thủy tinh này.
Trong quan tài trừ thi thể tần hoàng ra cũng chỉ có một kiếm, một châu, một tỉ (ngọc tỉ).
Kiếm là thiên tử chi kiếm, dùng ánh mắt nhìn cũng có thể nhìn thấy trên thân kiếm sát khí đậm đặc, khí thế bá liệt. Trên thân kiếm khắc chữ -- Phấn Lục Thế Chi Dư Liệt, Chấn Trường Sách Nhi Ngự Vũ Nội!
Châu là núi sông, chính là thần bảo mà lịch đại quân vương Đại Tần tương truyền nhiều thế hệ.
Về phần tỉ (ngọc tỉ), là thiên tử chi tỉ, đồng dạng là trấn quốc chi khí --
Ân? Không đúng!
Tông Thủ nhíu mày, nhớ rõ ngọc tỉ của Đại Tần là Hòa Thị Bích, đã trải qua mấy đời quân vương và thất truyền rồi.
Vậy ngọc tỉ chôn cùng là bảo vật gì? Dùng tần hoàng tình nguyện đem mấy ngàn vạn tinh nhuệ Đại Tần và mười hai trấn quốc đồng nhân mang xuống đất cũng không muốn lưu cho hậu đại tử tôn trấn áp quốc gia, hết lần này tới lần khác không lấy Hòa Thị Bích chôn cùng. Trừ phi ngọc tỉ này có hiệu quả còn mạnh hơn.
- Chẳng lẽ nói, vật ấy mới là hạch tâm chính thức điều khiển mười hai trấn quốc đồng nhân?
Dị quang trong mắt Tông Thủ lóe lên, sau đó lại đau đầu.
Quan tài thủy tinh này liên kết với Lưỡng Nghi Tụ Long Trận, cũng là thứ Tông Thủ từ đầu đến cuối đều chưa từng nghĩ tới phá hủy thi thể tần hoàng, hay cái gì dùng tiền tài tiêu tai a.
Chỉ vì một khi hắn di động quan tài thủy tinh, như vậy nhất định sẽ bị toàn bộ Lưỡng Nghi Tụ Long Trận cắn trả.
Mà một kích này ngay cả chí cảnh Thánh tôn cũng chưa chắc tiếp được!
Nhưng mà ngọc tỷ này nếu có tác dụng như hắn suy đoán. Như vậy hắn cho dù thế nào cũng phải lấy tới tay.
Mà ở chỗ này Tông Thủ lâm vào trầm ngâm, trong đầu điên cuồng suy diễn.
Ước chừng qua mười hô hấp thì Tông Thủ thở dài một hơi. Lòng bàn tay trái lần nữa hiện ra hắc điểm, thử thăm dò quan tài thủy tinh kia.
Cái kia tinh thể vô thanh vô tức tan rã, nhưng mà lại điên cuồn sản sinh.
Nếu như Tông Thủ lúc này lấy tay ra, đoán chừng quan tài thủy tinh sẽ lập tức khôi phục như ban đầu.
Thần sắc của Tông Thủ lúc này có chút biến sắc, có cảm giác phóng lao phải theo lao.
Lúc này bởi vì hắn có thần thông ‘ vô lượng chi chung ’, thôn phệ hết thảy, đem linh cấm xóa đi.
Lưỡng Nghi Tụ Long Trận mới như bình thường. Chỉ khi nào hắn rời tay, cả cấm trận sinh ra cảm ứng.
Trừ chuyện đó ra, cấm vân trong quan tài còn phức tạp hơn xa tưởng tượng của hắn nhiều.
Không thể thêm phiến vũ, không thể rơi hạt bụi! Dù là biến hóa mảy may cũng dẫn phát hiệu quả khó lường.
Cơ hội, chỉ có một lần --
Tông Thủ hết sức chăm chú, chú mục lên bạch ngọc ấn tỉ, Lúc này đem Thuấn Không Long Đan đều tập trung ở phụ cận.
Chuyển dời vật chết trong ba thước quá dễ dàng.
Nhưng mà Tông Thủ giờ phút này nhưng lâm đại địch, khí cơ toàn thân kiềm chế và cơ bắp căng cứng.
Lóe lên nhấp nháy, hơn trăm tinh quang đã lôi cuốn ngọc tỉ xuyên không bay ra, tiến vào trong tay của Tông Thủ.
Sau đó Tông Thủ nhìn cũng không nhìn, tay phải lập tức rút ra khỏi quan tài thủy tinh, lôi kéo Sơ Tuyết cùng Tô Tiểu Tiểu hai người lách mình bay ngược.
Mà giờ khắc theo đuôi hắn chính là một đoàn linh năng tinh khiết tới cực hạn đuổi theo. Nếu tiếp xúc hắn sẽ biến thành bụi phấn!
Tông Thủ vừa ra tới cửa ra, sau đó lại mượn nhờ Long đan, liên tục lóe lên mấy lần mới thoát ra khỏi phạm vi của sóng triều.
Cánh tay trái của hắn lúc này đã đoạn tới khuỷa tay. Dưới lực cắn trả triệt để nát bấy. Bộ phận còn lại chỉ là khúc xương mà thôi.
Khóe môi của Tông Thủ cũng tràn máu tươi.
Hắn mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng mà trong nháy mắt ngọc tỉ tới tay vẫn bị lực cắn trả trùng kích chính diện.
Khi đó đó nếu chậm một lát hắn đã thân vẫn đạo tiêu. Mà mặc dù là giờ phút này cũng không dễ chịu.