Bịch!
"Xem chuyện tốt các ngươi đã làm đi, dị năng mạnh mẽ, thiên phú và tinh thần đều là thượng cấp!." Triệu Quách, lão gia chủ của Triệu gia mặt mày thâm trầm, mạnh tay quăng một sấp tài liệu lên bàn trà, xung quanh im lặng không một tiếng động, ai nấy sắc mặt đều có chút khó coi.
“Gia gia, hắn đã qua mười lăm tuổi, không ai ngờ được đến bây giờ dị năng của hắn mới thức tỉnh."
“Điều này cũng không chắc, có thể hắn che giấu năng lực của bản thân thì sao?.”
“Tại sao phải che giấu? Giả làm một phế vật có lợi ích gì cho nó chứ.”
"Việc này không ai ngờ đến, tưởng là gỗ mục vô dụng, hoá ra bên trong lại là ngọc quý!"
Triệu lão gia chủ cười lạnh nhìn đám người tranh cãi. "Tốt lắm! Bây giờ hắn lắc mình một cái trở thành thiên tài, người ngoài biết chuyện đều cười nhạo chúng ta ngu xuẩn, đuổi một thiên tài thượng cấp ra khỏi gia tộc!"
"Ngày ấy không phải người cũng mắt nhắm mắt mở coi như không thấy sao!". Triệu Sâm không có kiên nhẫn đáp lại Triệu lão gia chủ.
"Triệu Sâm!".
"Phụ thân bớt giận". Triệu La Hầu lên tiếng hoà hoãn, sau đó mới nói. "Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, chi bằng bây giờ chúng ta ra mặt nhận lại hắn, cho hắn đủ tài nguyên và quyền lợi để kéo hắn về gia tộc. Còn nếu hắn không nghe lời, thì....".
Triệu La Hầu cười nhạt, không nói tiếp câu sau. Người trong phòng cũng ngầm hiểu, thiên tài thường chết yểu, dù là thiên phú tài năng cao đến mấy đi nữa, nếu chưa trưởng thành cũng sẽ dễ dàng bị người khác bóp chết.
Hai tháng trôi qua, ở học viện Đông Hoàng, tin tức có thiên tài xuất hiện cũng không có bao nhiêu người phản ứng. Ngẫu nhiên sẽ có một vài sinh viên năm nhất tới tìm Triệu Thần khiêu chiến, đánh một trận rồi vui vẻ rời đi. Thời gian còn lại Triệu Thần dùng để tu luyện và bổ sung kiến thức ở thế giới này, có thời gian rảnh rỗi hắn sẽ trêu chọc con xà nhỏ, chỉ có điều gia hoả này quả thật kén ăn, vật gì cũng không chịu ăn, chỉ ăn tinh hạch, cũng chỉ thích ăn tinh hạch!
Triệu Thần thở dài, hiện tại hắn đều bị nó ăn đến sắp nghèo!
Ngày thí luyện của sinh viên học viện Đông Hoàng, học viên năm nhất lúc này đang ngồi trên phi hạm, đi đến rừng tập huấn của học viện, thông qua phi hạm nhìn khu rừng đang dần dần lộ ra trước mắt, một khung cảnh kì vĩ hiện lên, những quả đồi xanh bạt ngàn với nhiều loại cây không biết tên, ẩn sâu sau những tán lá, có truyền đến tiếng kêu của những sinh vật đến từ lỗ hổng không gian.
Phi hạm hạ cánh, đám học viên xếp hàng đi xuống, trước mắt là một cái hang động rộng lớn, cửa động cao khoảng ba bốn mét, lúc này lão sư tiến lên thông báo mục đích của cuộc thí luyện.
"Trong động là xào huyệt của Hắc Vân Nha. Nhiệm vụ của các ngươi là mỗi người cần phải giết được ít nhất năm con Hắc Vân Nha.”
Đám học sinh năm nhất đưa mắt nhìn nhau. Hắc Vân Nhai là loại sinh vật đến từ lỗ hổng không gian, thuộc loại sinh vật sống theo bầy đàn, bản tính hung hãn không dễ trêu chọc, mà đây là khu tập huấn cấp hai, một xào huyệt có thể lên đến mấy chục con, thậm chí cả trăm con! Nếu may mắn gặp được Hắc Vân Nha cấp một thì có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, còn nếu xui xẻo gặp phải Hắc Vân Nha cấp hai, không tránh khỏi một hồi khổ chiến.
Lão sư nhìn đám sinh viên đang nhỏ giọng thảo luận, lại nói tiếp. “Trên cổ tay của các ngươi đều có gắn thiết bị phụ trợ, tiêu diệt được bao nhiêu Hắc Vân Nha nó sẽ hiển thị số liệu trên đó, nếu bị thương muốn từ bỏ thí luyện, hãy ấn nút đỏ trên thiết bị, sẽ có lão sư đến đưa các ngươi ra ngoài!“.
Lúc này có vài học sinh tiến vào trong hang động trước, những người khác cũng vội vàng đi vào theo. Trong động, trước mắt mọi người xuất hiện sáu bảy con đường, mọi người bàn bạc chia đội tách ra, mỗi đội đi một lối. Triệu Thần cùng với Hàn Dung Á không tham gia với họ, tùy tiện chọn một con đường liền đi vào. Dọc đường xuất hiện vài con Hắc Vân Nha cấp 1 và cấp 2 đều bị hai người ra tay giải quyết, càng đi sâu vào bên trong, càng nhiều Hắc Vân Nha xuất hiện.
“Có vẻ như chúng ta không gặp may cho lắm”. Hàn Dung Á dựa vào vách động thở hổn hển.
Triệu Thần đề nghị nghỉ ngơi một lúc, hắn đưa cho nàng túi tinh hạch lấy được từ Hắc Vân Nha, để cho nàng bổ sung linh lực.
Một đường giết quái, trên con đường xác của Hắc Vân Nha rải rác khắp nơi. Lúc này cả hai đã đi đến cuối thông đạo, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh của ai đó, cùng với một trận tiếng bước chân dồn dập.
A!!!
Grào!
Có biến! Triệu Thần với Hàn Dung Á nhìn nhau, cả hai cùng chạy về phía phát ra tiếng hét. Đến nơi thấy một con Hắc Vân Nha có kích cỡ khổng lồ, hắn biểu tình nghiêm túc, ra tay ném một đoàn lôi tím về phía nó, khiến cho nó khựng lại vài giây, tranh thủ thời gian cho đồng bạn chạy trốn.
"Hắc Vân Nha cấp 4! đây là chuyện gì, lão sư muốn hại chết chúng ta hay sao!" Năm nhất đều là những thiếu niên trẻ tuổi, chẳng mấy chốc đã loạn thành một đoàn, vừa chạy vừa điên cuồng ấn nút đỏ trên thiết bị. Chạy không được bao xa, con Hắc Vân Nha khổng lồ phục hồi lại tinh thần, nó giống có linh trí, nhào đến trực tiếp chặn trước cửa động.
"Im lặng! Mọi người di chuyển qua một bên, lát nữa có cơ hội, lập tức chạy!“. Triệu Thần quát lên, trong tình huống như thế này càng loạn càng dễ xảy ra thương vong, không tránh khỏi vướng tay vướng chân người khác.
Mọi người nghe vậy liền bình tĩnh lại, trong số học viên năm nhất, Triệu Thần là người mạnh nhất, cũng là người có tiếng nói nhất ở đây.
Nói xong, hắn từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh kiếm, ở tu chân giới hắn là kiếm tu, am hiểu nhất chính là kiếm thuật, tới nơi này hắn vẫn thích dùng kiếm nhất.
Rầm!
Linh lực phát động, hắn cầm kiếm lao về phía Hắc Vân Nha, khoảng cách càng ngày càng gần, lúc này hắn dùng kiếm phi về phía nó, cả thanh kiếm lao như tên bắn, Hắc Vân Nha né tránh, nó hướng về phía Triệu Thần nhào tới.
Triệu Thần ném về phía nó vài quả cầu địa lôi, nó đều né tránh được, những người dị năng cấp hai không bị thương cũng gia nhập chiến trường, tản ra các hướng công kích Hắc Vân Nha, hỗ trợ cho Triệu Thần, lúc này Triệu Thần ấn pháp quyết, thanh kiếm lúc nãy bay ngược lại tiến thẳng về phía Hắn Vân Nha.
Hắc Vân Nha nhạy bén phát hiện được nguy hiểm từ phía sau, nó lách thân thể muốn né tránh. Triệu Thần hoá dị năng thành một cái roi sét quấn chặt lấy thân mình của nó, muốn cố định nó lại một chỗ. Đồng thời xung quanh Hắc Vân Nha cũng xuất hiện dây leo rập rạp, thi nhau quấn lên người nó, là Hàn Dung Á ra tay, có vài dị năng giả hệ thổ thấy vậy, cũng nhanh chóng điều động dị năng cầm giữ chân của nó.
Grào! Grào! Grào!!!
Hắc Vân Nha bị đâm trúng một nhát kiếm gầm rú liên tục, Triệu Thần phi thân tới, vận linh lực đẩy mạnh cho thanh kiếm cắm chặt vào thân thể của nó, Hắc Vân Nha rất nhanh thoát khỏi trói buộc, từng quả cầu lửa từ miệng nó phóng về phía Triệu Thần và Hàn Dung Á, thân ảnh Triệu Thần loé lên, né tránh vài quả cầu lửa phi tới, Hàn Dung Á lại không linh hoạt được như hắn, bị cầu lửa đánh trúng văng qua một bên, nôn ra một ngụm máu rồi ngất đi.
Triệu Thần cũng bị trúng một quả cầu lửa vào vai, cảm giác bỏng rát lan rộng khiến hắn cau mày lại, tinh thần càng thêm tỉnh táo, hắn cắn răng phát ra từng trùm lôi điện, không kiêng nể gì mà phóng ra, lôi điện như vũ bão ầm ầm bao phủ lấy Hắc Vân Nha, đánh cho nó trọng thương, Hắc Vân Nha liều mạng bỏ chạy, loạng choạng tung thân thể nhảy xuống đáy hồ ở giữa động.
Mọi người nhân lúc hắn chiến đấu với Hắc Vân Nha đã dìu dắt nhau chạy ra khỏi động, chỉ còn lại vài dị năng giả cấp hai ở lại hỗ trợ cho hắn, lúc này thấy Hắc Vân Nha đã chạy trốn, bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng loạt ngồi phịch xuống đất.
May mắn họ đã chiến thắng, nếu không sợ là hôm nay mọi người đều phải táng thân tại đây!
Triệu Thần đi tới bên cạnh Hàn Dung Á, đút cho nàng một viên đan dược, tự thân hắn cũng nuốt xuống một viên, xong xuôi mới xoay người nhảy xuống hồ nước, tìm kiếm Hắc Vân Nha.
Bịch! Hắn lôi xác của Hắc Vân Nha lên, rút thanh kiếm trong cơ thể nó ra. Thanh kiếm này đã được hắn ngâm qua một loại độc dược do hắn tự chế, dược tính này bá đạo, Hắc Vân Nha lại đang bị thương, chỉ cần qua nửa khắc độc tính phát tác, đủ để lấy mạng nó.
Chỉ là trận chiến này cũng khiến thanh kiếm trở thành phế liệu, Triệu Thần thở dài, hắn lại phải tìm kiếm một thanh kiếm mới rồi!
Triệu Thần quăng thanh kiếm qua một bên, rút dao găm quân dụng ra, mổ xẻ Hắc Vân Nha, đào được một viên tinh hạch to bằng hai đầu ngón tay, độ tinh thuần của viên tinh hạch này cao hơn tinh hạch cấp ba rất nhiều.
Bên ngoài, đồng loạt nhận được tín hiệu cầu cứu của các học viên, đám lão sư đoán rằng bên trong có chuyện chẳng lành, vội vàng kéo người chạy vào tìm kiếm các học viên năm nhất.
“Đã có chuyện gì xảy ra?.” Trên đường gặp được đám học viên đang thất tha thất thiểu chạy trốn, một lão sư trong đó vội hỏi.
"Lão sư, trong đó là một con Hắc Vân Nha rất mạnh, là cấp bốn!!!.”
“Rất nhiều đồng học bị thương, có vài người còn bị nó ăn mất!”. Một nữ sinh huhu khóc lớn.
"Triệu Thần và những người còn lại đâu?" Lão sư giật mình vội hỏi.
“Triệu Thần, Hàn Dung Á và một vài đồng học đang chiến đấu với nó, tranh thủ thời gian cho chúng ta chạy ra ngoài!.” Những người chạy ra ngoài đa số là dị năng cấp một và dị năng cấp hai đang bị thương nặng.
“Lão sư mau mau tới cứu bọn họ đi”. Đám học viên mồm năm miệng mười kể lại sự tình. Các lão sư ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hai người dẫn học viên bị thương nặng về phi hạm chữa thương. Những người bị thương nhẹ vội dẫn đường cho lão sư tới chỗ giếng trời.
Khi đến nơi, mọi người chỉ thấy xác của Hắc Vân Nha nằm bên cạnh hồ nước, xung quanh có vài người đang nằm la liệt trên mặt đất, kiệt sức không dậy nổi. Lão sư chia nhau ra kiểm tra thương thế của những dị năng giả trong động, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Nếu việc này mà truyền ra ngoài, trách nhiệm chẳng phải là do sơ xuất của học viện hay sao? Trong khu tập huấn cấp 2 lại đột nhiên xuất hiện một con Hắc Vân Nha cấp bốn, hại mấy học viên táng thân tại đây, nhiều người còn bị thương nữa!
“Hắc Vân Nha cấp bốn là do em giết?.”
Triệu Thần gật đầu, không nói gì thêm, để lại đống hỗn độn cho học viện giải quyết.
Sự kiện lần này cũng làm oanh động toàn học viện Đông Hoàng, học viên phía trên nghe tin, đều không nhịn được đồng tình với các học viên năm nhất. Đây cũng thật quá xui xẻo đi, thí luyện ở khu cấp hai còn gặp phải quái cấp bốn?
Học viện Đông Hoàng là học viện quý tộc, trong đó không phải thiên tài một phương, cũng là con cháu của các gia tộc dị năng cường đại, lần này học viện để xảy ra chuyện này, gia tộc sau lưng các học viên năm nhất gây sức ép lên học viện, muốn bọn họ cho nhà mình một lời giải thích. Người trong học viện cũng bàn ra tán vào, có người nhận định là do học viện sơ xuất, có người lại suy đoán khả năng đang có kẻ nào đó nhằm vào học viện Đông Hoàng.
Hiệu trưởng phải ra mặt xin lỗi, nhận trách nhiệm về phía học viện, bồi thường cho những gia đình có học viên đã mất một lượng lớn tài nguyên mới dẹp yên được chuyện này. Triệu Thần cứu được một đám con cháu của các đại gia tộc, được họ cảm tạ một số tài nguyên lớn, học viện cũng cho hắn một vé vào Điện Lâm Môn, nơi cất giữ bảo bối và tài nguyên tích luỹ qua hàng ngàn năm của học viện, để cho hắn chọn một kiện bảo bối.