Sau đó, Lật Hạ nhìn thấy cô gái đó đột nhiên nhảy xuống ghế, vui vẻ vỗ tay: “Tốt rồi! Thành rồi! Thành công rồi!”
Hứa Thành Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Sư đệ thật sự lợi hại quá! Có lẽ người đầu tiên trong phòng chúng ta thí nghiệm thành công là em đó!” Mắt cô gái đó lấp lánh, không mảy may che giấu sự ái mộ với Hứa Thành Mộ.
Có điều quanh thân Hứa thiên tài như được dựng một bức tường sắt, bất kể vị sư tỷ này phóng điện như nào anh cũng không cảm nhận được.
Hoàn thành thí nghiệm, Hứa Thành Mộ cúi đầu viết số liệu và kết quả thí nghiệm, vừa nghiêng đầu đã thấy Lật Hạ đang đứng ở cửa.
Anh đứng dậy, đi qua, Lật Hạ lấy sách cùng cặp tài liệu của anh ở trong túi ra, đưa hết cho anh.
“Anh ăn cơm chưa?”
Hứa Thành Mộ thật thà đáp: “Ừ.”
Vừa mới nhận sự đả kích, tâm trạng Lật Hạ càng không tốt.
Nhất định anh đã ăn cơm trưa với bà chị tiến sĩ này rồi. Lật Hạ chua chua nghĩ.
Lật Hạ không thể vui nổi, nói với Hứa Thành Mộ: “Vậy anh làm tiếp đi, em đi đây.”
“Ừ.” Lại một tiếng trả lời nhạt nhẽo.
Lật Hạ: “…”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại wordpess Hoa Tuyết Sơn Trang. Hy vọng các bạn ủng hộ truyện chính chủ tại https://hoatuyethouse.wordpress.com/edit-than-duoc-cua-anh/
Cô cắn cắn môi, quay người rời đi.
Hứa Thành Mộ đặt sách vở vừa nhận được từ Lật Hạ xuống chỗ của mình, Dương Thanh Thanh lập tức sáp lại, trên mặt đầy vẻ hóng chuyện, tò mò lại thấp thỏm không yên, hỏi: “Sư đệ, người vừa rồi là bạn gái của em à?”
Hứa Thành Mộ nâng mí mắt, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Dương Thanh Thanh, sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục làm việc của mình, phủ nhận: “Không phải.”
Dương Thanh Thanh lập tức vui mừng nhướng mày, quả nhiên, những chuyện trên diễn đàn nói đều là giả.
Cô còn muốn nói gì đó, đứng cạnh Hứa Thành Mộ một lát, muốn hẹn anh ra ngoài chơi, nhưng cuối cùng vẫn rụt rè, không dám tùy tiện, chỉ hỏi anh một câu: “Không đi ăn cơm à?”
Hứa Thành Mộ có mang theo bánh mì và nước khoáng nên lắc đầu.
Hiện tại anh chỉ muốn sửa sang thí nghiệm vừa nãy lại.
“Vậy có cần chị giúp em mua cơm về không?” Dương Thanh Thanh vẫn kiên trì hỏi.
“Không cần, cảm ơn.” Hứa Thành Mộ cự tuyệt.
Dương Thanh Thanh cúi đầu nhìn nam sinh đang uống nước, khóe miệng cong lên nụ cười vô cùng xán lạn.
Còn nhiều thời gian, cô ta có thể từ từ hạ anh.
Từ trong tòa nhà thí nghiệm đi ra, tâm tình không tốt lại thêm cảm mạo phát sốt, Lật Hạ càng thêm uể oải.
Cô mệt mỏi cúi đầu đi trong trường, không biết có phải bởi vì bị bệnh không mà phản ứng của cô còn chậm hơn bình thường.
Có người ở phía trước, cô tránh không kịp, đụng vào ngực người ta.
Đối phương là một thanh niên cao lớn, trán Lật Hạ đụng vào ngực anh ta, đau điếng..
Cô cau mày, đưa ta che cái trán đau đớn, cất giọng mềm mại nhẹ nhàng: “Xin lỗi…” Còn chưa dứt lời đã bị người ta ôm vào trong lòng.
Sau đó, Lật Hạ nghe thấy giọng nam trong trẻo vang lên bên tai: “Hạ Hạ ngốc, sao đi mà không nhìn đường?”
Giọng nói quen thuộc quanh quẩn bên tai, cô dửng sốt, không kịp phản ứng.
Cố Nhất Vọng buông cô ra, đưa tay vuốt vuốt đầu cô, nhìn biểu cảm giật mình của cô bé ở trước mặt, anh nghiêng đầu cười: “Đã lâu không gặp, sư muội.”
“Cố Nhất Vọng?!” Lật Hạ kinh ngạc hô lên, “Không phải anh… không phải anh đang ở nước ngoài à, sao lại về rồi?”
Cố Nhất Vọng vỗ đầu cô một cái, ra vẻ nghiêm túc: “Không biết lớn bé, gọi đàn anh.
Lật Hạ bĩu môi, không chịu gọi.
Cố Nhất Vọng là học trò của cha Lật Hạ, Lật Viễn, lớn hơn cô một tuổi, mấy năm trước ra nước ngoài, cũng chỉ có tết cô mới có thể gặp mặt anh, không ngờ bây giờ còn chưa tới tết đã gặp ở trường rồi.
Cô uể oải cúi đầu, hơi run run vì lạnh.
Cố Nhất Vọng chú ý tới sự khác thường của cô, hỏi: “Em lạnh à? Sao lại run?”
“Hơi sốt.” Lật Hạ có gì nói nấy: “Đang định đi bệnh viện khám…”
Cô còn chưa dứt lời, bàn tay ấm áp của Cố Nhất Vọng đã dán trên trán cô, anh sờ trán cô, quả thực nóng.
Cố Nhất Vọng không do dự, lập tức kéo Lật Hạ đi về phía cổng trường, “Đi, anh đưa em đi, xe ở cổng trường.”
Lật Hạ chẳng buồn tránh, đúng lúc cô cũng chẳng còn tí sức nào, cần có người kéo cô đi về phía trước.
Hai người cứ lôi lôi kéo kéo như vậy đi tới cổng, trên đường đi những bạn học gặp phải đều đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người.
Lật Hạ không có tinh thần, không có chú ý tới người khác, Cố Nhất Vọng thì để ý thấy hết.
Sau khi lên xe anh còn trêu Lật Hạ: “Nha đầu em được lắm, thanh danh ở trường xem ra cũng không nhỏ đâu, dọc đường đi có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn em đấy.”
Lật Hạ ỉu xìu, rầu rĩ ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt lại nói: “Không chừng bọn họ là vẻ đẹp trai của anh í.”
Cố Nhất Vọng cười vang: “Anh sẽ xem như em đang khen anh.”
Lật Hạ khẽ hừ một tiếng, không để ý tới anh nữa.
Sau khi đến bệnh viện, Cố Nhất Vọng vội vàng làm các thủ tục cho Lật Hạ, chạy trước chạy sau lo cho cô.
Bởi vì gần đây người bị cảm sốt quá nhiều, giường bệnh lại ít, cho nên Lật Hạ chỉ có thể ngồi ở ghế ngoài sảnh để truyền dịch.
Lật Hạ ngồi xuống trước, Cố Nhất Vọng ngồi xuống bên cạnh trông cô.
Vừa truyền không được bao lâu, bụng Lật Hạ đã kháng nghị, kêu rồn rột.
Từ sáng đến giờ Lật Hạ vẫn chưa ăn gì, tuy bị bệnh, khẩu vị kém, nhưng vẫn đói muốn ăn ít đồ.
Cô dùng chân đá đá Cố Nhất Vọng, không khách sáo nói: “Giúp em đi mua ít cơm đi, em đói.”
Cố Nhất vọng cất điện thoại, trêu chọc: “Vinh hạnh cống hiến sức lực cho sư muội, không biết sư muội muốn ăn gì?”
“Bên cạnh trường có một tiệm bán cơm cá tuyết, em muốn ăn nó.”
“Được.” Cố Nhất Vọng dài giọng đồng ý.
“Còn nữa, mua cho em cốc trà sữa boba xanh nữa nhé.” Lật Hạ sành ăn lại chọn thêm một cốc đồ uống.
“Rồi nhé.” Cố Nhất Vọng lại nói: “Em đừng đi lại lung tung, máu chảy ngược lên em lại khó chịu đấy.”
Lật Hạ không nhịn được, cau mày, “vâng” một tiếng.
Sau khi Cố Nhất Vọng đi, Lật Hạ giương mắt nhìn nhìn túi dịch, còn rất nhiều.
Cô nhắm mắt lại, tiếp tục mệt mỏi muốn ngủ.
Lúc Hứa Thành Mộ tới bệnh viện, Lật Hạ đang nghiêng đầu ngủ, trên mu bàn tay đang cắm kim truyền dịch.
Anh nhíu nhíu mày.
Trưa nay lúc đi tìm anh, trông cô khá ổn mà.
Anh tới là để nhờ bác sĩ viết đơn thuốc điều trị chứng đau đầu và mất ngủ, không ngờ lại đụng phải cô ở đây.
Đầu Lật Hạ vẫn cứ nghiêng về phía bên phải, thấy cô đã sắp dựa vào không khí rồi, anh mới đi tới, vươn tay đỡ một bên mặt cô.
Bàn tay hơi lạnh của anh dán vào khuôn mặt đang phát sốt của cô, Lật Hạ không hề hay biết.
Hứa Thành Mộ hơi nhíu mày, cũng không thể cứ nâng mặt cô như vậy suốt.
Anh cẩn thận từng li từng tí đỡ mặt cô, chậm rãi quay người, ngồi ở khoảng trống bên cạnh cô.
Sau đó, để cho cô dựa vào vai mình.