Hoắc Đô nói với lão Tạng tăng cao gầy giới thiệu:
" Sư phụ, đệ tử dẫn kiến lão nhân gia với hai vị anh hùng lừng lẫy Trung Nguyên..."
Lão Tạng tăng gật gật đầu, mắt lim dim. Hoắc Đô nói:
"Vị này là Quách Tĩnh Quách đại hiệp, từng làm hữu quân nguyên soái Tây chinh của Mông Cổ. Vị này là Quách phu nhân, cũng là Hoàng bang chủ - bang chủ của Cái Bang."
Hoắc Đô nói, giọng sang sảng đối với tất cả mọi người trong sảnh giới thiệu:
"Vị này là sư tôn của tại hạ, thánh tăng Tây Tạng, được người người tôn xưng là Kim Luân pháp vương, được đương kim hoàng hậu nước Đại Mông Cổ phong làm Đệ nhất hộ quốc đại sư." Trong giọng nói lộ vẻ đắc chí tươi cười.
Câu này Hoắc Đô nhấn mạnh, quần hùng trong sảnh nghe rành rọt. Ai nấy kinh hãi nhìn nhau, đều nghĩ thầm:
" Chúng ta đang ở đây bàn cách chống chọi Mông Cổ xâm lược phía nam, sao lại có tên hộ quốc đại sư Mông Cổ tới đây? "
Vừa tới ba người chính là Hoắc Đô, Đạt Nhĩ Ba, Kim Luân pháp vương cùng một số vị lạt ma. Kim Luân pháp vương vừa nghe mấy chữ " hữu quân nguyên soái Tây chinh của Mông Cổ " thì mở to hai mắt, đột nhiên tinh quang phóng ra bốn phía, dừng một lát ở trên mặt Quách Tĩnh, rồi trở lại lim dim, không thèm để ý đến Hoàng Dung bang chủ Cái Bang một cái.
Quách Tĩnh chưa biết nên đối phó thế nào với mấy người này, chỉ thản nhiên nói:
" Các vị từ xa tới, mời vào bàn uống vài chén rượu. "
Huynh đệ họ Võ đi theo Quách Tĩnh bên người, tuy rằng công phu không học được cái gì ra hồn nhưng xử lí mọi chuyện có thể nói là không sai, đại võ tiểu võ tất bật trợ giúp sư phụ sư mẫu liệu lý sự vụ, Võ Tu Văn nhanh chân nhanh tay, là nhân vật tháo vát số một. Hai huynh đệ chỉ huy gia đinh trong sơn trang, bày bàn tiệc mới ở chỗ tôn quí nhất, miệng luôn xin lỗi khách khứa di chuyển chỗ ngồi. Đem mấy người này sắp đặt chỗ ngồi xong xuôi hai người bọn hắn còn cố ý đem chén đũa của Trình Dương và Tiểu Long nữ di chuyển đi đến một góc khuất, chiếm luôn chỗ của hai người.
Vừa mới ngồi xuống Hoắc Đô đã mở ra cây quạt phe phẩy:
" Sư đồ tại hạ hôm nay không nhận được thiệp anh hùng, song vẫn đến dự tiệc anh hùng đại hội, mặt dày mày dạn làm khách không mời, nhưng thiết nghĩ được gặp quần hùng khắp thiên hạ, thì cũng không cần khách sáo gì lắm. Thịnh hội khó có, dịp may không trở lại, anh hùng thiên hạ tề tựu cả ở đây, theo thiển ý của tiểu vương, cần suy tôn một vị minh chủ của quần hùng, làm lãnh tụ võ lâm, đứng đầu hào kiệt trong thiên hạ, các vị thấy thế nào? "
Hoắc Đô đắc chân truyền từ Kim Luân pháp vương, ở trong đây nếu so về công phu không có ai có thể cùng hắn địch nổi
Lúc này có một vị võ sĩ tinh tráng, khôi ngô cao lớn ở cách đó không xa đứng lên nói:
" Võ lâm minh chủ chọn người đã xong, đó là Hồng Thất Công Hồng lão tiền bối, và Quách Tĩnh Quách đại hiệp, các hạ còn có cao kiến gì? "
Hoắc Đô cười nhạt châm chọc nói:
" Hồng Thất Công cũng gần tới tuổi gần đất xa trời sắp quy thiên tới nơi rồi. "
Lời này vừa dứt, quần hùng cùng ồ lên, bang chúng Cái Bang miệng phun nước bọt phẫn nộ dị thường, nhao nhao phản đối. Cái Bang bang chúng đông đảo, nếu mỗi ngươi một ngụm nước bọt thì thật sự có thể dìm chết Hoắc Đô.
" Ngươi là ai a, tại sao sau lưng lão khất cái chửi bới. "
Hồng Thất Công ăn no uống sướng, tay chân bắt đầu ngứa ngấy, vừa đúng lúc có thể hoạt động gân cốt. Hoắc Đô quay sang Hồng Thất Công ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng, hắn cũng không đem Hồng Thất Công để trong mắt, dùng cây quạt đẩy ngón tay Hồng Thất Công ra mà nói:
" Đừng nói là Hồng Thất Công sống chết khó biết, cho dù Hồng Thất Công có mặt ở đây chăng nữa, thì võ công đức vọng của Hồng Thất Công cũng không tài gì sánh nổi với Kim Luân pháp vương, sư phụ của tại hạ. Các vị anh hùng hãy nghe đây, vị minh chủ của võ lâm thiên hạ hiện nay, trừ Kim Luân pháp vương ra, không có người thứ hai xứng đáng. "
Quần hùng nghe Hoắc Đô nói thế, đã biết ý định của bọn kia khi tới đây, bọn chúng biết anh hùng đại yến bất lợi cho Mông Cổ, nên tới đây phá đám và tranh chức vị minh chủ. Nếu Kim Luân pháp vương dùng võ công đoạt được chức vị minh chủ, dẫu hào kiệt Trung Nguyên không tuân theo hiệu lệnh của lão, thì vẫn làm suy giảm thanh thế chống Mông Cổ của người Hán.
Vướng vào trường hợp như vậy thì cần một người đứng ra nói chuyện, Quách Tĩnh ngốc đương nhiên không hề nghĩ ra biện pháp gì ứng phó. Hồng Thất Công đã ở trong trạng thái say chếch choáng. Mọi người đều biết Hoàng Dung túc trí đa mưu, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nàng, nghĩ thầm:
" Mấy chục tên kia võ công dù cao đến mấy, cũng không thể địch nổi ngàn người ở đây, bất kể đơn đả độc đấu hay là quần ẩu, chúng ta nhất định đều không thua, mọi người chỉ cần nghe lệnh của Hoàng bang chủ mà hành sự là được ".
Hoàng Dung biết hôm nay nếu không động võ, chắc không xong, quần ẩu tất nhiên sẽ thắng, nhưng đối phương sẽ không phục, bèn thay Quách Tĩnh nói to:
" Vừa rồi quần hùng đã tiến cử Hồng lão bang chủ làm minh chủ; vị hảo hán Mông Cổ này lại đến cắt ngang, đòi tiến cử một vị Kim Luân pháp vương nào đó chẳng ai biết mặt, nghe tên. Nếu không chúng ta đánh trận tỷ thí, ai thắng thì có thể làm Minh chủ võ lâm, các hạ nói có được không? "
Hoàng Dung cũng tính toán qua, có Hồng Thất Công, Quách Tĩnh, Hác Đại Thông bọn họ, thêm vào nữa Âu Dương Phong cũng có thể trợ trận, còn có nhiều võ lâm hào kiệt, đối phó với ba người Kim Luân pháp vương là không thành vấn đề
Quần hùng Trung Nguyên hơn một nữa biết Quách Tĩnh, Hồng Thất Công võ công kinh người, hơn nữa còn có Hoàng Dung nếu tỷ thí với Kim Luân pháp vương, thì thắng là chắc chắn, không lý gì thua được.
Quách Tĩnh võ công cao thâm vô cùng, cùng Hồng Thất Công so sánh không hơn kém bao nhiêu, Hoàng Dung túc trí đa mưu, võ công cũng không phải hạng tầm thường. Hồng lão tiền bối thì càng không cần phải nói, hàng long thập bát chưởng và đả cẩu bổng pháp đã là thần tiên cũng không thể địch lại.
Quần hùng khen phải, reo to làm rung chuyển cả mái ngói. Các lộ anh hùng đang ăn uống ở sảnh ngoài, sảnh sau, nghe tin lập tức đổ dồn lại, nhất thời hành lang, ngoài sân, bên cửa đầy kín người, ai nấy hô to trợ uy. Bọn Kim Luân pháp vương ít người, thanh thế làm sao so bì.
Hoắc Đô vỗ cây quạt đáp:
" Tốt thôi, như vậy bắt đầu. "
" Ai, hôm nay cùng không còn sớm nữa, không bằng ngày mai chúng ta tiếp tục đấu, cũng là để có thời gian chuẩn bị tinh thần cho tốt, mấy vị đường xa mà tới, miễn sau này thắng thua phân định lại nói rằng chúng ta khi dễ các vị. "
Đây chỉ là biện pháp khống chế đại cuộc của Hoàng Dung, nàng cũng không nắm chắt tình huống, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
" Tốt, cứ quyết định như vậy đi. "
Ở bên trong nhà trong, Tiểu Long nữ tựa vào trong lòng Trình Dương, Trình Dương kéo tay Tiểu Long nữ, lời lẽ nhẹ nhàng trấn an Tiểu Long nữ, thế nhưng sắc mặt Tiểu Long nữ vẫn như cũ, không có chút chuyển biến tốt hơn nào cả, tay nàng nắm chặt lấy tay Trình Dương, cả người run run.
".."
Âu Dương Phong cũng không biết nhà trong đến rốt cuộc là nằm ở đâu, hắn cứ đi vòng vòng trong Lục gia trang một hồi cũng tìm thấy hai người, mà lúc hắn nhìn thấy liền nhìn hai người ân ân ái ái nói chuyện yêu đương.
Trình Dương kéo tay Tiểu Long nữ qua một bên, quay đầu đi, thấy là Âu Dương Phong, có chút kinh ngạc vui mừng:
" Cha. "
" Ân. " Âu Dương Phong đáp
Hai người còn chưa kịp ôn chuyện gì thì Quách Tĩnh và Hoàng Dung đã dẫn đầu mang theo không ít võ lâm nhân sĩ đi tới, tới bên người Trình Dương, Quách Tĩnh nói với Trình Dương:
" Quá nhi, đi theo ta. "
Trình Dương nhìn Tiểu Long nữ, sau đó quay đầu về phía Quách Tĩnh gật đầu đáp ứng.
Trình Dương tính toán hẳn là Hoắc Đô đã tới, bất quá có Hồng Thất Công tại đây, lại có thêm Âu Dương Phong thì việc đối phó ba người bọn hắn cũng không có chút khó khăn gì, cần gì phải khẩn trương như thế chứ.
Hoàng Dung và Quách Tĩnh không biết thực lực của Kim Luân pháp vương cao đến thế nào, trong thâm tâm có một chút bất an.
Quách Tĩnh Hoàng Dung, Hồng Thất Công cùng đám người của Hác Đại Thông, còn có mấy vị võ lâm trưởng bối và hào kiệt có năng lực cùng nhau tới thư phòng của Lục gia trang để nghị sự.
Lúc này có gã sai vặt báo lại bên ngoài có người cầu kiến.
Quách Tĩnh và Hoàng Dung thấy người tới lại là Võ Tam Thông cùng Chu Tử Liễu, hai người đều vui mừng không thôi, ông trời thật sự là giúp bọn họ, lúc này bọn họ như hổ thêm cánh, chưa đánh trận đã có thêm hai viên dũng tướng.
Trình Dương vẫn giống như trước ngồi ở bên cạnh Tiểu Long nữ, Trình Dương cũng không muốn lo chuyện bao đồng quản cái gì nhàn sự, chờ đợi mọi người ngồi xuống, chờ tới lúc mọi người thương thảo đối phó ba kẻ kia thì Trình Dương liền mở miệng nói:
" Hoắc Đô do ta đối phó. "
Triệu Chí Kính hừ lạnh một tiếng.
" Quá nhi, chuyện này không phải chuyện đùa."
Quách Tĩnh có chút khó xử
Trình Dương cười:
" Ta nhất định phải cùng Hoắc Đô đấu. "
Nàng muốn Hoắc Đô phải bị mất mặt trước người trong thiên hạ, như vậy thì làm sao một tiểu vương tử tâm cao khí ngạo như hắn có thể chịu nổi, cũng không uổng công Tôn bà bà yêu thương nàng, Tôn bà bà có linh thiêng chắc cũng vui mừng.
" Yên tâm đi, ta sẽ không thua. "
Trình Dương thuyết như vậy cũng không phải sai, công phu của nàng so với Hoắc Đô còn muốn hơn hắn vài phần.
Hoàng Dung nhướng mày nói:
" Cũng tốt, cứ để cho Quá nhi đối phó Hoắc Đô, Kim Luân pháp vương để sư phụ đối phó, về phần Đạt Nhĩ Ba thì để Tĩnh ca ca. "
Hồng Thất Công nói:
" Như vậy hảo như vậy hảo, cứ quyết định như thế, lão khất cái mệt rồi, đi trước. "
Sự tình cũng rất nhanh được thương lượng thỏa đáng, Quách Tĩnh giữ lại bọn người của Hác Đại Thông và Trình Dương.
Trình Dương nhẹ nhàng nói:
" Trước tiên ta đưa Long nhi về phòng đã. "
Tiểu Long nữ tâm trạng vẫn không tốt, Trình Dương không thể không lo cho nàng, nếu để Tiểu Long nữ ở đây cùng một chỗ với đám đạo sĩ này, khó tránh khỏi Tiểu Long nữ lại miên man suy nghĩ tới Doãn Chí Bình, tuy rằng hiện tại Doãn Chí Bình cũng không có ở đây.
" Dương Quá, làm sao vậy, đem sư phụ ngươi đưa đi nhanh vậy, sợ ta nói ra chuyện xấu xa giữa ngươi và sư phụ ngươi sao? "
Triệu Chí Kính suy đoán công phu của Trình Dương tiến bộ nhưng chắc cũng chỉ ở dưới hắn nên mới dám lên tiếng châm chọc.
Trình Dương phẫn nộ nói:
" Long nhi băng thanh ngọc khiết, sao có thể để cho ngươi sỉ nhục, Triệu Chí Kính, ngươi thân là đạo sĩ phái Toàn Chân, trong đầu lại luôn chứa những ý định dâm tà, ngươi không cảm thấy hổ thẹn với Vương Trùng Dương sao, ngươi còn có mặt mũi ở đây nói ta..... "
Triệu Chí Kính bị nói đến không thể mở miệng, vốn định làm nhục Trình Dương một chút nhưng không ngờ lại bị nàng nói đến cứng họng. Hác Đại Thông lạnh lùng nói:
" Chí Kính. "
Tiểu Long nữ chậm rãi hồn nhiên nói:
" Các ngươi vì sao luôn ngăn cản ta và Dương ở bên nhau. "
Cùng một lời nói, nàng không phải lần đầu tiên nghe thấy nhưng tại một người khác từ trong miệng nói ra lại không giống làm nhục các nàng, điều này làm cho Tiểu Long nữ không giải thích được, nàng cùng Trình Dương yêu thương lẫn nhau, muốn bên cạnh lẫn nhau có gì sai chứ.
Trình Dương lạnh lùng liếc nhìn Triệu Chí Kính, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Tiểu Long nữ, bên tai Tiểu Long nữ nói:
" Long nhi, chúng ta đi, không cần cùng bọn họ nói nhảm. "
Quách Tĩnh nhìn này giờ đương nhiên cũng hiểu được đôi chút, hắn nghĩ những hiểu lầm của Trình Dương và phái Toàn Chân chắc chắn có liên quan tới vị cô nương Tiểu Long nữ này, hơn nữa Triệu Chí Kính còn nói Tiểu Long nữ là sư phụ của Trình Dương, nếu thật sự là thầy trò thì không thể tồn tại tình yêu nam nữ được.
" Quá nhi, Long cô nương. "
"Quách bá bá, Triệu Chí Kính chẳng bao giờ dạy ta một chút công phu nào, chỉ toàn là khi dễ, sỉ nhục ta,cho rằng ta không có công phu, nếu không có Long nhi, hiện tại ta không biết sẽ biến thành cái dạng gì nữa. Long nhi dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta công phu, chiếu cố ta cơm áo cuộc sống hàng ngày, những... này vốn nên là tên đạo sĩ thối Triệu Chí Kính dạy ta mới phải, thế nhưng là nàng dạy ta, không phải hắn. Hắn không làm đúng chức trách của một người sư phụ ta cũng không quan tâm, vậy mà hắn còn coi ta như người làm, bắt ta lau chùi dọn dẹp, hắn còn dung túng Lộc Thanh đánh ta, ngươi nói những gì ta nói có đúng hay không? " Trình Dương chỉ thẳng mặt Triệu Chí Kính.
Triệu Chí Kính sắc mặt khẽ biến:
" Dương Quá, ngươi nói bậy. "
Trình Dương hừ lạnh: "Không phải sao, ngươi hỏi Long nhi, lần đầu tiên ta đến cổ mộ bộ dáng như thế nào."
" Các ngươi một đôi cẩu nam nữ, đương nhiên cùng một ý tưởng xấu xa. "
Triệu Chí Kính đánh chết cũng không hối cãi, một mực phủ nhận Trình Dương vu oan cho hắn, Quách Tĩnh cũng không thể võ đoán chỉ phiến diện nghe theo lời nói của Trình Dương.
Hác Đại Thông không hề biết trong chuyện này còn có ẩn tỉnh, lúc trước tin nghe lời nói của Triệu Chí Kính nói, Trình Dương bị sắc đẹp mê hoặc, làm mờ tâm trí, gia nhập cổ mộ. Hôm nay lại nghe Trình Dương nói như thế, thực không biết nên nói như thế nào đối với Quách Tĩnh ăn nói:
" Chí Kính, lui ra. "
Chỉ có thể làm cho Triệu Chí Kính câm miệng lui ra.
Quách Tĩnh trong lòng có vài phần áy náy, lúc trước hắn đưa Trình Dương đến núi Chung Nam, làm cho Trình Dương tại núi Chung Nam chịu khổ không ít. Trong ấn tượng của hắn, Trình Dương là một hài tử không thích biểu lộ, chuyện gì cũng giấu trong lòng, vậy mà hôm này nàng dĩ nhiên lại chỉ thẳng mặt Triệu Chí Kính nói, nhất định chuyện Triệu Chí Kính nhục nhã Trình Dương là sự thật.
Hoàng Dung đứng một bên nhìn, ánh mắt của Triệu Chí Kính cứ chớp chớp liên tục, lời lẽ của Trình Dương lại hợp tình hợp lí, xem ra những lời Trình Dương nói là sự thật chứ không sai:
" Quá nhi, võ công của ngươi là do Long cô nương chỉ dạy. "
" Đương nhiên. "
" Vậy Long cô nương là sư phụ của ngươi, ngươi có bái sư chưa? "
Trình Dương lắc đầu " Ta tôn nàng làm sư phụ của ta, nhưng là ta cũng thích nàng, Quách bá mẫu, ngươi không cần động cái gì tâm tư, ta biết ngươi che chở Quách Phù, thế nhưng ta chỉ xem nàng như muội muội của ta, đời này ta chỉ cần một mình Long nhi thôi. "
Trình Dương nói rõ ràng như vậy, nàng mong muốn có thể nhân cơ hội này làm mất đi ý tưởng kết hợp nàng với Quách Phù trong đầu Quách Tĩnh Hoàng Dung
Quách Tĩnh vỗ bàn, quát to:
" Quá ngươi, nếu Long cô nương là sư phụ của ngươi, giữa các ngươi không thể tồn tại thứ tình cảm nữ nhi thường tình, nàng là trưởng bối của ngươi. "
Trình Dương đắc ý cười, cũng là cười châm chọc:
" Thế nhưng ta chẳng bao giờ đối với Long nhi làm lễ bái sư. "
Trình Dương phi thường cảm ơn chế độ của thế kỉ 21, một nơi mà người ta không bao giờ bắt buộc làm lễ bái sư.
Tiểu Long nữ ngượng ngùng cười.
" Ngươi. " Quách Tĩnh chán nản.
Hoàng Dung dịu dàng trấn an Quách Tĩnh.
" Quá nhi, ngươi cũng biết tên của ngươi là do Quách bá bá đặt, ngươi có biết ý nghĩa của nó không? "
Trình Dương gật đầu:
" Dương Quá, tự sửa chi, từng có liền sửa, thế nhưng Quách bá bá, ta không gọi Dương Quá, ta vốn tên là Trình Dương."
Thân phận Dương Quá như một sợi dây trói buộc, không mở ra không được.
Quách Tĩnh trợn to mắt nhìn Trình Dương, vẻ mặt như không thể tin tưởng được lời nói của nàng. Đám người Hác Đại Thông trơ mắt nhìn nhau, đây là xảy ra chuyện gì chứ???
Âu Dương Phong thờ ơ lạnh nhạt, lông mày càng ngày càng nhăn lại, ôm hai tay nhìn Trình Dương và Tiểu Long nữ.