Trong quan tài đá im lặng không chút thanh âm, dường như phiêu đãng trong không khí có chút ái muội có chút tức giận, giai nhân kề bên, mặt kề mặt, da thịt tiếp xúc.
Mà trách sao được khi thạch quan vốn chỉ làm cho một người giờ đây đang chứa tới hai người bên trong, dù cùng là nữ nhi thân hình mảnh dẻ nhưng cũng là khá chật chội.
Từ trên người Tiểu Long nữ phát ra hương thơm nhàn nhạt cứ như vậy tràn ngập cả thạch quan (quan tài đá). Tiểu Long nữ đang ở rất gần Trình Dương, gần trong gang tấc, chỉ cần nhích người một chút sẽ chạm vào Tiểu Long nữ, ý nghĩ này thật làm cho Trình Dương cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, cái cảm giác nóng rực mà nàng chẳng biết vì sao.
Trình Dương không ngừng nói đi nói lại với chính mình, nàng cần trấn tỉnh.
" Ngươi mau đứng lên " Một thanh âm mềm mại lại có phần ôn nhu văng vẳng bên tai nàng.
Mà lúc này Trình Dương hãy còn nằm dài trên chiếc giường ấm áp của nàng trong ký túc xá, cả người rút thật chặt trong chiếc chăn như còn luyến tiếc hơi ấm do nó mang lại, không khí sáng sớm lạnh lạnh làm cho nàng chỉ muốn rút thật chặt trong chăn mà ngủ thôi.
Nhưng dường như không đáp lại nguyện vọng của nàng, mỗi ngày sáng sớm, nếu nàng còn muốn nướng thì lại có một thanh âm trong veo ôn nhu bên tay nàng vang lên đánh thức con sâu lười ham ngủ là nàng thức giấc.
Trong ký ức của Trình Dương kể từ khi nàng hiểu biết mọi chuyện thì đã có nàng tồn tại, có thể nói các nàng là thanh mai trúc mã, các nàng cùng nhau học tiểu học, cùng nhau mỗi ngày nắm tay đến trường, sau đó lại nắm tay cùng nhau về nhà, còn hứa sẽ cùng nhau học chung trung học, khi học trung học cơ sở các nàng tình cảm lại tăng thêm một phần, may mắn học chung một lớp, mỗi ngày như hình với bóng.
" Ngươi biết không, Lý Dương lớp bên cạnh đẹp trai lắm, lần trước đi xem hắn thi đấu... "
Không đợi cho Trình Dương nói xong câu nói của mình thì nàng đã lủi thủi đứng dậy bước đi nơi khác, không chỉ như vậy mà những ngày sau đó nàng đều không thèm để ý tới Trình Dương, mỗi lần gặp nàng đều là một bộ mặt lạnh lùng nhàn nhạt.
Như vậy làm cho Trình Dương hiểu rằng, nàng là không thích Lý Dương, không thích thì không thích, không nói tới hắn thì được rồi, cùng từ đó bắt đầu, Trình Dương mỗi khi cùng nàng nói chuyện hay cùng nàng tâm sự đều không nhắc tới một nam sinh nào khác.
Khi chuẩn bị vào trung học các nàng cùng nhau ước rằng có thể học cùng nhau, Trình Dương cũng biết, khả năng học tập cũng như thành tích của mình và nàng hoàn toàn chênh lệch, nếu không thể nói là chênh lệch rất nhiều là đằng khác, vì vậy để có thể học chung Trình Dương lúc nào cũng học tập, không ngừng ôn luyện, học ngày học đêm.
Mà mỗi lúc Trình Dương còn đang cặm cụi học bài thì nàng vẫn yên lặng bên cạnh nhìn Trình Dương như đang cổ vũ cho Trình Dương. Cuối cùng nàng cũng chọn một trường trung học có điểm đầu vào không nói là cao.
Vì vậy các nàng đều có thể dễ dàng thi vào, cùng nhau nắm tay tiếp tục đến trường.
Mà vào đến trung học, nàng càng lúc càng thêm ưu việt. Trong mắt giáo viên giảng dạy nàng là hòn ngọc quý là học trò cưng là học sinh ưu tú, còn trong mắt nam sinh nàng như nữ thần không thể chạm tới, nàng ở đâu nơi đó bỗng trở nên chói lóa, nàng đi đến đâu nhìn thấy gì nó sẽ trở thành tiêu điểm.
Đại học, một vấn đề lớn lại xảy ra trước mắt các nàng, Trình Dương biết nàng thích học luật, thế nhưng luật không phải là môn học mà Trình Dương thích. Đồng thời lúc này hai người muốn học chung một trường cũng không có cơ hội thực hiện, bởi vì nàng là học sinh ưu tú của trường, là người được thầy cô mong chờ gửi gắm, còn Trình Dương thì cái gì cũng không có. Lúc trước thi vào Trung học phổ thông đã là cố sức với Trình Dương lắm rồi.
Mấy ngày hôm trước sau khi thi vào trường đại học, thời tiết bắt đầu oi bức nóng lên, cũng vì như vậy làm cho tâm trạng của Trình Dương cũng rầu rỉ không tốt, bởi vì các nàng sắp phải chia tay.
Trình Dương đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương sau đó cho tay vào trong túi quần, Trình Dương đi vòng vòng trong trường không xác định được điểm đến, một vòng rồi lại một vòng, rốt cuộc đến lúc mặt trời sắp hạ xuống nhường chỗ cho ánh hoàng hôn đỏ rực, tới lúc phải về rồi...
Trình Dương chậm rãi tiêu sái đi đến khu phòng học, nàng ôm túi sách của chính mình, ngồi ở thành cầu thang nơi phòng học mà nàng đã từng ngày từng ngày cặm cụi trên nó.
Cuộc thi vào trường đại học kết thúc rất nhanh, Trình Dương tới bây giờ cũng không có liên lạc với nàng, kể cả lúc Trình Dương viết đơn nguyện vọng cũng là không nói gì cả, yên lặng mà điền vào phiếu đăng kí nguyện vọng trường mà Trình Dương nghĩ rằng chắc sẽ thi vào được.
Đợi đến lúc thư báo nhập học được gửi đến nhà mình, Trình Dương nhìn thấy cả nhà ai cũng đều đang vui mừng đến hưng phấn vì thư báo, nhưng Trình Dương không biết, không biết tại sao nhìn bức thư thông báo nhập học này nàng lại rơi ra hai giọt nước mắt..
Trình Dương tự nói với mình, không sao, trời vẫn xanh, mây vẫn trắng, thái dương vẫn rạng rỡ xán lạn, tất cả vẫn như trước không có chút gì thay đổi, nhưng nói thì nói như vậy, an ủi chính mình như vậy, tâm tình có thể tốt hơn...nhưng ánh mắt dường như buồn hơn.
Vào đại học, mọi thứ đều như xa lạ.
Trình Dương không muốn để phụ thân mẹ đi cùng nàng, nàng không phải học sinh tiểu học đến trường còn cần phụ thân mẹ đi theo, một mình nàng kéo theo chính mình hành lý mà bước đi, đi vào một nơi xa lạ, lạ lẫm đến đáng sợ. Trong thâm tâm nàng cảm giác trống trãi, luôn có cái cảm giác thiếu thiếu một thứ gì đó mà đến chính nàng cũng không biết thứ đó là thứ gì.
Đi vào ký túc xá, Trình Dương đưa tay lên dụi mắt mấy lần, nàng như muốn xác định mình có nhìn lầm hay không? Nhưng nàng nhìn thấy gì cơ chứ, nàng nhìn thấy một hình dáng quen thuộc, quen thuộc như nó vốn dĩ thuộc về nàng, gắn bó với cuộc sống của nàng. Thân ảnh kia đang nhón nhón chân, đem mọi trên giường dọn dẹp.
Mà trong nháy mắt đó, Trình Dương bỗng biết rằng nàng trong ngực trống rỗng là vì sao, nàng thiếu hụt là thứ gì. Trong nháy mắt đó, nàng đã tìm thấy thứ nàng thiếu, cõi lòng nàng như được lắp đầy như trước.
Các nàng đứng cách nhau không xa, thậm chí còn có thể nói là rất gần, Trình Dương nhìn về phía nàng, xa xăm trong đầu dường như một cuốn phim quay chậm, tuổi thiếu niên của Trình Dương đi qua bao kỉ niệm, bao hoài ức, tất cả luôn có hình ảnh của nàng trong đó.
Như thể tâm linh tương thông, như có điều báo trước, nàng biết hiện tại người đứng trước cửa nhìn nàng là Trình Dương. Ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía cửa, khuôn mặt mang theo nụ cười thật ngọt ngào, ánh mắt nàng ôn nhu nhìn Trình Dương, sau đó nàng chậm rãi nói:
" Sau này chúng ta lại có thể cùng nhau nắm tay đến trường rồi "
Trình Dương nở nụ cười, một cái cười nhẹ nhưng dường như hàm chứa rất nhiều thứ, rất nhiều cảm xúc lắng đọng trong nó.
Hiện tại Trình Dương rất hạnh phúc, cực kì hạnh phúc, bỏ qua một bên không ít ong mật luôn vây quanh bên cạnh nàng, bỏ qua đám người cứ coi nàng là nữ thần suốt ngày lẽo đẽo theo sau, cho đến một ngày, nàng nói với Trình Dương:
" Dương, ngươi biết không, ta thích ngươi, ta thích ngươi thiệt lâu rồi... "
Trình Dương chớp chớp mắt ngây thơ trả lời:
" Ta cũng vậy, ta cũng thích ngươi từ lâu lắm rồi "
Sắc mặt của nàng bỗng nhiên trở nên buồn bã ảm đạm, khuôn mặt phút chốc từ hạnh phúc bỗng trở nên ưu thương. Bỗng, nàng ôm lấy thân thể Trình Dương, rồi bất ngờ, môi kề môi, nàng hôn khẽ lên cánh môi còn đang sững sờ bất ngờ của Trình Dương.
Thân thể Trình Dương như đông cứng lại, hiện tại trí não nàng hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào cho đúng, Trình Dương kinh khủng mở to hai mắt nhìn chằm chằm nàng, trên môi còn chút hơi ấm cùng hơi thở nhàn nhạt hương do nàng mang lại, đây là sự thật sao, Trình Dương không tin vào đôi mắt của mình nữa rồi
" Ngươi biết từ thích mà ta nói có nghĩa là gì không? "
Nàng nhàn nhạt lên tiếng, trong giọng nói còn chứa đựng nhiều ưu thương.
Trình Dương vẫn không nhúc nhích chỉ đứng như thế nhìn nàng.
" Từ rất lâu, lâu đến nỗi ta không biết là khi nào nữa, ta đã thích ngươi, rất thích. Ngươi biết không, vì ngươi, ta nguyện ý chọn thi vào trường trung học X, hiện tại cũng vì ngươi ta chấp nhận thi vào đại học X. Chẳng lẽ đến một chút cảm giác dành cho ta ngươi cũng không có hay sao."
"....."
" Trong thời gian lựa chọn trường đại học, ta thật sự rất do dự, suy nghĩ rất nhiều, ta do dự lắm ngươi biết không? Vào ngày cuối cùng điền vào phiếu đăng ký nguyện vọng ta chỉ biết nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, ta sợ, sợ chính mình hối hận. Ta ước gì nó nhanh nhanh kết thúc, như vậy ta sẽ không đổi ý, không phải sợ như thế nữa."
" Tới lúc ngươi nhận được thư báo trúng tuyển, ta rất vui, thực sự rất vui, ta biết chúng ta có thể cùng một chỗ, như vậy mỗi ngày ta đều có thể bên cạnh ngươi. Trong giây phút đó, ta nghĩ rằng ta lựa chọn là đúng, ta thấy rằng những gì ta làm là đáng giá, toàn bộ những do dự sợ hãi trước đó ta đều không quan tâm nữa. Ta nghĩ ngươi cảm giác được, ta nghĩ đến ngươi biết được những điều ta làm là vì cái gì, thế nhưng dần dần ta phát hiện, ngươi không hề biết, không hề biết chút gì cả.... "
Nàng trưởng thành rất đẹp, thật sự rất đẹp, có thể nói đẹp hơn Trình Dương rất là nhiều. Nếu nói Trình Dương trưởng thành mang vẻ thanh tú, trên người có nhàn nhạt phong độ của kẻ trí thức, thì nàng là vẻ đẹp của một giai nhân tuyệt sắc, tóc dài thẳng tắp xõa ra trên vai. Mà này tóc dài của nàng chỉ vì một câu vui đùa của Trình Dương: ta thích nhìn ngươi để tóc dài.
" Ta... " Trình Dương nhất thời không biết nên nói cái gì mới đúng, Trình Dương chỉ nghĩ nàng thích cùng nàng một chỗ, thích cùng nàng ở chung, nàng chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều, đây có phải là thích không, có phải là cảm giác của ái tình hay không?
Ánh mắt của nàng trở nên buồn ảm đạm, viền mắt đỏ ửng:
" Ngươi, ta đã biết, sau này ta..."
Không thanh âm nào nữa, từ khi nhìn thấy ánh mắt mê mang không chút xác định của Trình Dương nàng đã biết, Trình Dương chẳng hề nghĩ đến các nàng hiện tại là cái gì hay chính nàng vì Trình Dương làm tất cả là vì cái gì.
Vài ngày sau đó Trình Dương vẫn mơ màng không biết gì cả, tới khi chợt tỉnh thì Trình Dương mới phát hiện là hiện tại dù đi tới đâu, làm gì nàng cũng chưa bao giờ thấy được nàng, trước đây nàng luôn tìm Trình Dương, tìm đến dễ dàng, giống như xuất hiện trước mặt chỉ cần bước tới là gặp.
Vậy mà giờ đây, Trình Dương tìm nàng, tìm đến khó khăn, tìm đến như nàng chưa hề xuất hiện tại nơi này, dù chỉ một thân ảnh, một cái gật đầu cũng không có...
Trình Dương bỗng nhận ra chính mình vô tâm như thế nào, chính mình có thực sự đáng giá cho nàng thích hay không?
Trình Dương cứ mơ màng rối rắm trong tình cảm như thế không biết bao lâu thì xảy ra chuyện nàng bị trộm điện thoại rồi té vào cống nước xuyên qua thần điêu lỡ tay hại chết Dương Quá.
Tình cảm của nàng cứ như vậy, mối tình đầu của nàng cứ như vậy, chưa kịp nói một lời thì đã không bao giờ gặp lại.
Trình Dương bỗng nhiên mở mắt, trước mắt một mảnh đen kịt: " Vũ Tiểu... "
" Vũ Tiểu là ai, ngươi vừa rồi ngủ nhưng vẫn gọi to tên này. "
Tiểu Long nữ xúc giác rất là nhạy cảm, từ lúc Trình Dương tỉnh lại nàng liền đã biết, mà trong lúc ngủ mơ màng Trình Dương vẫn luôn gọi tên này, chưa từng nghe qua...
Không thể xác định, nhưng nàng vẫn biết, vẫn cảm nhận được, trong lúc Trình Dương gọi ra cái tên này nàng có một loại cảm xúc không vui, không hề muốn Trình Dương tiếp tục nhớ về cái tên này, cảm giác rất là kỳ quái.
Bất giác nước mắt trong khóe mi Trình Dương chảy xuống, thật sự rất nhớ nàng, không biết khi nào, không biết tại sao, rất nhớ.
"Ngươi, khóc..."
Trình Dương lung tung lau nước mắt, rất quật cường nói:
"Không có."
"Ta dụ dỗ sư tỷ đi chỗ khác, ngươi đi đi, đi tìm nàng..."
Trình Dương nhanh chóng nắm chặt lấy tay của Tiểu Long nữ, bàn tay thật sự rất lạnh:
" Đừng, đừng đuổi ta đi "
Đã mất nàng, không muốn đến cả ngươi cũng không nhìn thấy. Trình Dương bắt đầu chậm rãi hiểu ra, nàng thật sự rất quan tâm tới Vũ Tiểu, nàng cũng rất thích Vũ Tiểu, nếu không thì hiện tại trái tim nàng cũng không đau đến như vậy, nhưng nàng đến đây rồi, Vũ Tiểu - nàng làm sao bây giờ...
Thạch quan phát ra một tiếng vang rất lớn, một tia sáng phát ra từ ánh nến chiếu thẳng vào khuôn mặt của Trình Dương, lúc này trên khuôn mặt nàng là ràn rụa ướt đẫm nước mắt, Tiểu Long nữ không hiểu sao đáy lòng nàng có chút co thắt có chút thương tiếc.
Trình Dương từ trong thạch quan ngồi dậy, Tiểu Long nữ sau đó cũng đi ra. Lý Mạc Sầu cùng Hồng Lăng Ba ngồi ở một bên khoanh chân vận công, nghe thấy âm thanh, Lý Mạc Sầu bèn mở mắt, không từ bỏ ý định nói:
" Tìm được lối ra sao? "
" Sư tỷ cho rằng trong thạch quan có thể tìm được lối ra? "
Trình Dương ngồi chồm hổm ngồi ở bên cạnh thạch quan, tâm tình có chút thất lạc.
" Sư tỷ muốn đi ra ngoài sao? "
Thấy biểu tình Trình Dương, Tiểu Long nữ không hiểu mà hỏi.
Lý Mạc Sầu biểu tình có chút ngưng trọng, nhưng cũng không chút do dự gật đầu
" Vậy đi theo ta "
Trình Dương nhìn thấy thân ảnh của ba người biến mất tại cửa vào thạch thất, nàng muốn tiến lên kéo Tiểu Long nữ lại, thế nhưng dường như chân nàng bị dính nhựa cao su hay sao đó, nàng không thể bước lên dù chỉ một bước, nàng chỉ có thể im lặng đứng đó nhìn cửa đá đóng lại. Nàng cứ như vậy ngơ ngác nhìn cho đến khi Tiểu Long nữ trở về.
" Ngươi... "
" Ta không nên đi, ngươi ở nơi nào ta cũng sẽ ở nơi đó,không nên đuổi ta đi. "
Ngữ khí củaTrình Dương gần như là cầu xin, thế nhưng lộ ra một cổ nhàn nhạt kiên định.
Tiểu Long nữ trong lúc nhất thời dĩ nhiên không biết nói như thế nào mới đúng.
Lý Mạc Sầu rất nhanh cũng chạy tới bên trong thạch thất, nàng cũng nghe thấy hết những lời nói của Trình Dương và Tiểu Long nữ, có một chút không hiểu cảm giác vui mừng. Vừa rồi nàng cùng Hồng Lăng Ba trong cổ mộ chạy loạn khắp nơi, nàng có một chút sợ hãi:
" Sư muội, một nam nhân tốt như vậy thời này vốn là không có nhiều lắm, dù gì thì ngươi cũng đã phá đi lời thề của mình, sao không xuống núi đi? "
Lý Mạc Sầu nói bóng nói gió, nói xong còn không để ý tới phản ứng của Tiểu Long nữ bèn đưa tay kéo ống tay áo của nàng lên, nhưng trái ngược với dự đoán của Lý Mạc Sầu, xuất hiện trước mắt Lý Mạc Sầu là một nốt rùi đỏ tươi màu máu – thủ cung sa, nàng vẫn còn tấm thân xử nữ.
Thật sự châm chọc mà, tuy rằng Lý Mạc Sầu thấy rằng thủ cung sa trên tay Tiểu Long nữ vẫn còn, nhưng như lời nói của nàng khi nãy thì đáng lý ra trên tay của Tiểu Long nữ phải không còn nốt rùi thủ cung sa kia chứ?
Tiểu Long nữ không hiểu sao trong lòng có chút căng thẳng, lại có thêm vài phần do dự:
" Sư tỷ, chúng ta chỉ là thầy trò, cũng không có loại quan hệ như ngươi nói, ta cũng không có phá vỡ lời thề của chính mình "
"Sư muội, lẽ nào ngươi thật sự không muốn xuống núi sao, huống chi luôn luôn ngốc ở chỗ này, chỉ có con đường chết mà thôi."
Thân thể Trình Dương bất giác run lên, nàng vẫn luôn nghĩ rằng cái chết còn ở rất xa, nhưng hiện tại không biết vì sao nó lại gần nàng đến như vậy, chỉ cần vươn tay ra một chút thì có thể chạm tới rồi, nhưng so ra chết bên cạnh Tiểu Long nữ cũng tốt lắm rồi, thật sự như vậy không hẳn là một chuyện xấu.
Không gian xung quanh im lặng thật lâu, không chút thanh âm nào trừ tiếng người hô hấp, Tiểu Long nữ lên tiếng đánh vỡ sự trầm lắng của gian phòng:
" Dương, mang ta ra ngoài. "
Nàng có nghe nhầm hay không, hay là nàng đang nằm mơ chăng?
Không, là giọng nói của Tiểu Long nữ, nàng không nằm mơ, Tiểu Long nữ đồng ý ra ngoài cổ mộ.