Trời vừa sáng, liền mơ hồ nghe thấy tiếng trống trận từ xa truyền đến, Dương Quá mở mắt ra, nghe tiếng bước chân vang lên bên ngoài, hắn ngồi dậy, hôn một cái lên trán người trong ngực đã mở mắt, rồi mới đứng dậy mặc quần áo tử tế, bước đến mở cửa, liền thấy lão chưởng quầy đứng ở bên ngoài, trên mặt hiện lên vẻ bối rối không thể che giấu, nói: “Khách quan, các ngươi nên đi nhanh đi, quân Mông Cổ sắp công tới nơi rồi, tiếng trống lần này vang dội hơn những lần trước rất nhiều, người Mông Cổ nhất định muốn tổng tiến công lần nữa.”
Dương Quá gật gật đầu, đỡ lấy thân thể lão nhân đang run rẩy, nói: “Lão nhân, ngươi tìm một chỗ nào đó trốn đi, không cần để ý đến bọn ta.”
“Các ngươi cũng mau chạy đi.” Lão chưởng quầy lo lắng gật đầu, thở dài, sau đó đi xuống lầu.
Dương Quá đóng cửa lại, khi xoay người liền thấy Võ Tu Văn đã mặc xong quần áo đứng ở bên giường, khóe miệng cong lên, hắn đi tới nắm lấy tay Võ Tu Văn, thu thập một chút vật dụng rồi cùng nhau đi xuống lâu, sau khi đến phòng bếp lấy ít đồ ăn, liền đi ra cửa.
Trên đường phố thỉnh thoảng có người hoảng loạn chạy qua, đương nhiên đều là chạy về phía ngược lại với đường đến thành Tương Dương, chỉ có Dương Quá và Võ Tu Văn là đi về phía thành Tương Dương mà thôi, người đi đường cũng kỳ quái nhìn thoáng qua hai người này, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, không hỏi han gì, rồi tiếp tục chạy đi. Vào lúc này, không ai có thời gian để đi nhắc nhở hai người vốn không quen biết rằng, ở trong lúc hỗn loạn như thế này, bảo trụ mạng của mình mới là trọng yếu nhất.
Võ Tu Văn và Dương Quá đi không bao lâu liền đến ngoại ô thành Tương Dương, đứng ở trên sườn núi có thể nhìn thấy rất rõ tình hình bên kia. Tiếng kèn cất lên, cát bụi bị gió cuốn lên bay lượn trong không khí, có vài người đứng trên thành Tương Dương, cho dù khoảng cách có chút xa mà không thể nhìn thấy rõ, nhưng Võ Tu Văn cũng đoán được đó hẳn là mấy người Quách Tĩnh.
Dời tầm mắt sang phía đối diện, liền nhìn thấy tinh kỳ bay phấp phới, quân Mông Cổ đứng đầy ngọn đồi, không thể nhìn thấy điểm cuối, tiếng chém giết, tiếng rống mạnh mẽ vang lên làm chấn động cả góc trời, mưa tên bay lượn trong không trung, quân Mông Cổ ùn ùn tiến công về phía thành Tương Dương, thang mây không ngừng được dựng lên tường thành mà tiến công, người trước vừa ngã xuống, người sau liền tiến lên, anh dũng vô cùng.
Quân Tống vẫn kiên cường hạ ngục từng tốp địch, tuy cũng có tổn thất, nhưng vẫn thủ chặt ở đầu tường, chưa có dấu hiệu tan rã. Võ Tu Văn âm thầm tán thưởng trong lòng: Quách Tĩnh quả nhiên lợi hại, thế công như vậy cũng có thể hóa giải, nhưng, cũng không biết có thể kiên trì thêm được bao lâu nữa.
Bỗng nhiên, quân Mông Cổ ở phía xa đồng thanh hô vang, Võ Tu Văn nghe không hiểu bọn họ hô cái gì, chắc là tiếng Mông Cổ, sau đó liền thấy ở phía xa xuất hiện một loạt tinh kỳ cao lớn đang từ từ di chuyển đến gần, kỵ binh bảo vệ một cỗ kiệu màu vàng kim chậm rãi tới gần, không cần đoán cũng biết đó là quan quân người Mông Cổ. Từ lúc đội nhân mã này xuất hiện, binh lính Mông Cổ liền tăng cao sĩ khí, người sau tiếp bước người trước xông về phía cổng thành, mấy trăm cái thang mây dựng thẳng đứng, quân Mông Cổ đông như kiến cùng nhau leo lên đầu tường.
Thi thể quân Mông Cổ chồng chất dưới tường thanh ngày càng cao, sau đó quân Mông Cổ liền trực tiếp đạp lên thi thể đồng đội của mình mà leo lên đầu tường thành, tình thế càng ngày càng khẩn trương. Đột nhiên, từ trên đầu thành bắn ra một mũi tên, trường kiếm cũng nhanh chóng bay ra, xuyên thấu ngực của một quân lính Mông Cổ, trên đầu thành lập tức vang lên một trận hoan hô. Nhưng tiếng hoan hô liền biến mất ngay sau đó, càng lúc càng có nhiều quân Mông Cổ công về phía đầu tường thành.
Đột nhiên, cửa thành phía bắc xuất hiện một đội kỵ binh từ trong thành đi ra, lập tức giao chiến với quân Mông Cổ ở bên ngoài thành, đồng thời, ở cửa thành phía đông cũng có một đội kỵ binh đi ra, hai đội binh này một nửa mặc trang phục Tống binh, một nửa khác có thể nhận thấy rõ ràng là nhân sĩ võ lâm. Hai đội quân mới xuất hiện giao chiến với quân Mông Cổ rất kịch liệt, dù bị vây cũng không loạn chút nào, lưng tựa lưng, cùng quân Mông Cổ chém giết.
Cùng lúc đó, cửa thành vẫn không ngừng bị công kích, một đội quân Mông Cổ bất ngờ bò được lên trên đầu thành, Võ Tu Văn cảm thấy căng thẳng trong lòng, nhưng sau đó liền phát hiện chỗ hổng kia đã bị ngăn chặn, đám quân Mông Cổ leo được lên đầu thành cũng bị vây quanh. Võ Tu Văn thở phào một hơi, trong lòng cũng cười thầm chính mình lo lắng vớ vẩn, Quách Tĩnh quen thuộc binh pháp, bảo vệ Tương Dương đã nhiều năm như vậy, làm sao còn cần chính mình đến lo lắng?
Trận chiến này diễn ra đến tận tối, Võ Tu Văn quan sát trận chiến rất rõ ràng, tâm trạng rung động, đứng ở bên kia sườn núi với Dương Quá nhìn sang, tâm tình cũng dao động rồi biến hóa theo chiến cuộc đang diễn ra, quân Mông Cổ và quân Tống đều chết rất nhiều, nhưng bên nào cũng không bỏ cuộc, vẫn ra sức chiến đấu.
Bỗng nhiên, bên phía quân Mông Cổ xuất hiện một trận dao động, Võ Tu Văn nhìn sang, chỉ thấy rất nhiều quân Mông Cổ vây quanh một bãi đất trống, chính giữa đặt đá tảng và cây gỗ, rất nhanh, sau một loạt động tĩnh ở phía quân Mông Cổ, một cái đài cao lập tức được dựng lên. Võ Tu Văn cảm thấy bất an trong lòng, nếu y đoán không sai, cái đài cao kia chắc là để đặt Quách Tương lên đó.
Tuy muốn cứu Quách Tương, nhưng Võ Tu Văn cảm giác mình và Dương Quá chưa chắc có thể tìm thấy Quách Tương ở trong thiên quân vạn mã kia, chớ nói chi đến việc cứu Quách Tương ra. Bên kia, sau khi đài cao đã được dựng xong, quân Mông Cổ lại nhanh chóng chuyển đến rất nhiều củi, chất đống ở dưới đài cao, sau đó một người mà Võ Tu Văn vô cùng quen nhảy lên đài cao, người này có thân hình cao lớn, mặc tăng bào màu vàng, không ai khác chính là Kim Luân Pháp Vương.
Kim Luân Pháp Vương nhảy lên đài, quân Mông Cổ liền hô vang một trận, tiếng trống ngừng lại, đồng thời, quân Mông Cổ cũng nhanh chóng lui về phía sau, nhanh như nước thủy triều rút đi, để lại một khoảng không với thi thể chồng chất trên mặt đất, sau khi chiến trường an tĩnh lại, âm thanh của Kim Luân Pháp Vương liền vang lên.
“Quách đại hiệp, muốn cứu mạng con gái của ngươi, liền mở cửa thành ra đầu hàng. Nếu không, ta sẽ thiêu cháy con gái của ngươi ở trên đài cao này.” Kim Luân Pháp Vương cất cao giọng nói lớn.
“Quách Tĩnh ta đỉnh thiên lập địa, làm sao có thể hướng đám người Mông Cổ Thát Đát các ngươi mà đầu hàng? Hôm nay Pháp vương lấy nữ nhi của Quách Tĩnh ra uy hiếp, đây có thể gọi là hành vi của anh hùng sao?” Âm thanh trầm ổn của Quách Tĩnh vang lên.
Kim Luân Pháp Vương nói: “Nếu ngươi nhẫn tâm nhìn con gái của mình bị thiêu chết, ta không còn lời nào để nói. Quách Tĩnh, ta cho ngươi thời gian một đêm suy nghĩ kỹ càng, sáng mai, nếu thành không mở, đừng trách ta tàn nhẫn.” Kim Luân Pháp Vương cười lớn rồi nhảy xuống đài cao, biến mất ở phía sau quân Mông Cổ, cùng lúc, đại quân Mông Cổ cũng bắt đầu thu binh.
Võ Tu Văn tựa vào người Dương Quá, nhỏ giọng hỏi: “Có biện pháp không?”
Dương Quá ôm lấy eo Võ Tu Văn, vận khinh công, hướng thôn trang gần nhất mà đi, tùy tiện đi vào một căn nhà bỏ trống, trực tiếp tiến vào phòng bếp, đặt Võ Tu Văn ngồi xuống một bên, sờ sờ mái tóc mềm mại y, lúc này hắn mới mở miệng nói: “Đừng lo lắng, ăn cơm trước rồi nói tiếp, buổi tối hành động.”
Võ Tu Văn nhìn ánh mắt sâu thẳm của Dương Quá, gật gật đầu, động tác của Dương Quá rất nhanh, trong chốc lát đã tìm ra nguyên liệu nấu ăn mà gia đình này không mang theo, còn tìm được một khối thịt phơi khô, vài loại rau khô nữa. Dương Quá múc nước giếng ở trong sân rửa sạch những thứ này, rất nhanh, một bàn thức ăn đầy đủ sắc, hương, vị được dọn lên.
Lúc trưa Võ Tu Văn chỉ ăn một ít bánh bao lạnh, cũng không có tâm tình ăn uống gì, cho nên hiện tại đã sớm đói bụng, ngửi được hương vị thơm ngon như vậy, khẩu vị liền đại khai. Dương Quá không ngừng gắp những món Võ Tu Văn thích vào chén của y, Võ Tu Văn ăn xong một chén cơm, mới phát hiện chén của Dương Quá vẫn còn nguyên, lập tức gắp một miếng thịt đặt vào trong chén của hắn, nói: “Mau ăn đi, ta tự mình gắp, cơm của ngươi sắp nguội hết rồi.” Tiết trời tháng mười, đồ ăn rất dễ nguội lạnh, chén cơm của Dương Quá đã không còn nhiệt khí toả ra nữa.
Dương Quá gật gật đầu, bưng chén lên bắt đầu ăn, Võ Tu Văn lại bới thêm một chén cơm nữa, lần này cũng thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Dương Quá, cứ như vậy, hai người rất nhanh liền ăn xong bữa cơm.
Hai người ăn xong, lại nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ sắc trời tối đen mới xuất môn. Dương Quá vòng tay ôm eo Võ Tu Văn, vận khinh công mang y chạy về phía quân doanh của quân Mông Cổ. Quân doanh của quân Mông Cổ trùng trùng điệp điệp, thỉnh thoảng có binh lính tuần tra cầm theo đuốc đi tới đi lui. Hai người tới gần quân doanh, bắt hai binh lính ở bên ngoài, cởi y phục của bọn chúng mặc trên người, sau đó Dương Quá vận nội lực, đánh hai binh lính kia về phía xa, hai người sửa sang lại áo giáp, rồi đi vào quân doanh.
Tuy đã mặc quân phục của quân Mông Cổ, nhưng Võ Tu Văn vẫn còn chút lo lắng, mình và Dương Quá cũng không biết tiếng Mông Cổ, nếu bị người nào đó hỏi, khẳng định liền bị lộ. Dương Quá nắm lấy tay y, Võ Tu Văn nhìn thấy ánh mắt của Dương Quá, trong lòng liền an định lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười. Dương Quá vận khinh công mang theo Võ Tu Văn tiến về phía trước, nếu đụng phải lính tuần tra, tránh không khỏi liền trực tiếp dừng lại ở ngoài lều, cứ như vậy tránh thoát rất nhiều lần.
Càng đến gần trung tâm quân doanh, mật độ tuần tra cũng được tăng cường, sau đó hai người dừng lại, phía trước có một tốp lính tuần tra đang đi về phía này, trong lòng Võ Tu Văn vô cùng khẩn trương, miệng của tên lính đi đầu khép mở, phun ra một chuỗi âm tiết mà y nghe không hiểu. Ngay lúc Võ Tu Văn chuẩn bị động thủ, thì nghe thấy Dương Quá ở bên cạnh cũng phun ra vài chữ không rõ, Võ Tu Văn ngây ngẩn cả người, đến lúc lính tuần tra đi xa, mới nhìn sang Dương Quá.
“Ngươi biết tiếng Mông Cổ từ khi nào vậy?” Võ Tu Văn nhỏ giọng hỏi, âm thanh tràn đầy kinh ngạc.
“Ta không biết tiếng Mông Cổ, lúc nãy đi trên đường nghe những người đó trả lời như vậy liền nhớ kỹ, hẳn là khẩu lệnh….” Dương Quá nắm lấy tay y, thừa dịp không có người, nhanh chóng đi tới chỗ khác.
Võ Tu Văn thầm than trong lòng, trong nguyên tác Dương Quá cũng từng học theo đại đệ tử của Kim Luân Pháp Vương mà nói chuyện, lừa hắn đến choáng váng mặt mày, quả nhiên, thực là có thiên phú ngôn ngữ nha, không đúng, chính xác là hắn làm cái gì cũng đều rất có thiên phú, hào quang bảo vệ của nhân vật chính quả thật không giống người thường.
Lại dùng phương pháp đó lừa thêm mấy đội tuần tra, một lần, vừa mới hô khẩu lệnh xong với lính tuần tra đối diện, đang định xoay người rời khỏi, đột nhiên từ trong doanh trướng cách hai người không xa truyền đến một tiếng rên rỉ rất nhỏ, Võ Tu Văn sửng sốt, giữ chặt lấy tay Dương Quá, dùng tay kia chỉ chỉ doanh trướng đang phát ra âm thanh nọ.
Dương Quá gật gật đầu, hai người cẩn thận đi về phía doanh trướng kia, doanh trướng kia cách các doanh trướng khác một khoảng khá xa, không gần sát nhau như những cái khác, hơn nữa, vị trí còn ở trung tâm quân doanh, binh lính tuần tra cũng không đi quá gần doanh trướng này, càng thuyết minh đây là nơi ở của nhân vật trọng yếu của quân Mông Cổ.
Võ Tu Văn không phải vì tò mò mà mới đến xem, dù sao chung quanh đều là quân địch, một chút sơ sẩy liền gặp nguy hiểm. Chẳng qua y cảm thấy tiếng rên rỉ rất nhỏ vừa rồi nghe rất quen, nhưng Võ Tu Văn lại không nhớ ra đó là âm thanh của ai, cho nên mới lôi kéo Dương Quá sang đây xem thử.
Càng đến gần doanh trướng, tiếng rên rỉ kia cũng càng rõ ràng hơn, có thể nghe ra được chủ nhân của nó đang cố gắng đè nén, nhưng vẫn đứt quãng bật ra. Võ Tu Văn nghe thấy âm thanh này, mặt nhịn không được mà ửng đỏ, ngay lúc Dương Quá giữ chặt y định xoay người rời đi, đột nhiên bên trong truyền ra tiếng cười trầm thấp.
Võ Tu Văn dừng bước, nhìn thoáng qua Dương Quá, chuẩn xác nắm được một tin tức quan trọng, người vừa cười kia chính là Kim Luân Pháp Vương!