Đứng cản đường ở phía trước gồm có năm người, trên tay cầm vũ khí thô sơ, quần áo thì cũ nát, hơn nữa thần sắc cũng rất khẩn trương, xem ra đây là lần đầu tiên bọn họ thực hiện chuyện như thế này. Dương Quá tùy tay ném vài món điểm tâm ra bên ngoài, vừa vặn đánh vào huyệt đạo của những người đó, lực đạo mạnh mẽ khiến cho những người đó đều tê liệt ngã xuống ở ven đường. Cứ như vậy, trong lúc Võ Tu Văn vẫn đang ngon giấc, nhóm cướp đầu tiên liền thất bại.
Sau đó cũng có nhân sĩ trong võ lâm chặn đường, nhưng đều bị Dương Quá dễ dàng giải quyết hết thảy trong khi Võ Tu Văn vẫn còn ngủ say, chờ đến lúc Võ Tu Văn tỉnh lại, y cũng không thể phát hiện ra điều gì khác thường. Nhưng Dương Quá cũng nhận thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ rước thêm nhiều phiền toái, cho nên hắn bảo xa phu đi đến trấn nhỏ gần nhất, cho người ta làm một cỗ quan tài bằng gỗ, sau đó bỏ giường băng vào bên trong, quả nhiên phiền toái ít đi không ít.
Nhưng có thể vì lúc trước đi ở trên đường đã bị quá nhiều người nhìn thấy, cho nên dọc theo đường đi cũng thỉnh thoảng có vài kẻ chạy ra chặn đường, hơn nữa đều là võ lâm nhân sĩ, có khả năng là trước đó bọn họ đã dò hỏi người qua đường rồi theo miêu tả mà đoán được lai lịch của giường băng, dù sao công dụng của giường Hàn Ngọc không cần bàn cãi, có thể coi như là thứ quý hiếm.
Đương nhiên không thể tránh khỏi việc Võ Tu Văn phát hiện ra chuyện bọn họ bị đánh cướp, nhưng cũng không cần y lo lắng nhiều, Dương Quá vì giết gà dọa khỉ, cũng không thủ hạ lưu tình, nhẹ thì đánh gãy tay chân, nặng liền trực tiếp giết bỏ.
Dọc theo đường đi, trừ bỏ những kẻ không thức thời thường xuyên chạy đến quấy rầy một phen, Võ Tu Văn cảm thấy chuyến đi này rất tốt, có Dương Quá ở cạnh nên cũng không cảm thấy nhàm chán, khi chán ngồi trong xe ngựa thì ra cưỡi ngựa, con ngựa này được mua ở trên trấn. Con hoàng mã năm xưa đã chết vì tuổi già, điều này khiến cho Võ Tu Văn cảm thấy rất đáng tiếc.
Dường như đã biết Dương Quá rất lợi hại, cho nên quãng đường còn lại không còn người chạy đến gây phiền toái nữa, điều này khiến Võ Tu Văn cảm thấy có chút thiếu thiếu.
Cứ như vậy một đường nhàn nhã tới Cổ Mộ, thỉnh thoảng cũng có dừng lại trong trấn nhỏ vài ngày, mua vài món đồ, nhưng phần lớn thời gian đều ngồi ở trên xe ngựa. Qua hơn một tháng, hai người rốt cuộc cũng tới được chân núi Chung Nam.
Dương Quá đưa tiền cho hai xa phu kia, để bọn họ rời đi, còn mình thì dùng một tay nâng quan tài bằng gỗ, đi lên núi. Võ Tu Văn đi theo ở phía sau, rất nhanh liền tới được bên ngoài Cổ Mộ. Vừa tới gần, bọn họ liền nhìn thấy Tiểu Long Nữ và Trịnh Việt đứng ở bên ngoài.
Tiểu Long Nữ vẫn xinh đẹp như trước, chính là, so với vẻ ngoài không thuộc về nhân gian trước kia, nàng bây giờ đã có chút khí tức của phàm trần, xem ra đây hẳn là công lao của Trịnh Việt. Trịnh Việt mặc trường bào màu lam, mái tóc dài đến vai, trên mặt vẫn là nụ cười tùy tiện như cũ, tự có một cỗ phong thái riêng, càng lúc càng giống một cổ nhân hơn. Nhưng làm cho Võ Tu Văn giật mình nhất là, ngoài họ ra còn có một cô bé khoảng năm sáu tuổi, xinh xắn dễ thương, đứng ở bên cạnh Tiểu Long Nữ, dáng vẻ không hề sợ người lạ chút nào, đối với hai người xa lạ trước mặt, trong mắt cô bé hiện lên tia tò mò, thỉnh thoảng còn liếc nhìn cái mũ độc đáo của Võ Tu Văn đang đội.
“Quá nhi.” Tiểu Long Nữ thấy bọn họ, lập tức đi đến trước mặt Dương Quá.
“Cô cô.” Dương Quá buông giường Hàn Ngọc trên tay xuống, kéo Võ Tu Văn đến bên cạnh, hô to.
Tiểu Long Nữ gật gật đầu, nghi hoặc nhìn Võ Tu Văn ở bên cạnh, Trịnh Việt cũng đi tới gần, nhìn thoáng qua Võ Tu Văn. Bởi vì Võ Tu Văn đang đội mũ, cho nên chỉ có khuôn mặt thanh tú lộ ra ngoài, mà mái tóc ngắn thì không. Cho nên Trịnh Việt chỉ nhìn thoáng qua, liền quay đầu nhìn Dương Quá, bật cười một tiếng, nói: “Vị này là?”
Trong mắt Võ Tu Văn hiện lên một tia trêu tức, chậm rãi cởi mũ trên đầu xuống, để lộ ra mái tóc ngắn của mình, tuy đã bốn tháng trôi qua, nhưng tóc vẫn chỉ dài tới bả vai, hơn nữa cơ bản vẫn có thể nhìn ra kiểu tóc vốn có của nó.
“Trịnh đại thiếu, ta chỉ thay đổi thân thể mà ngươi liền không nhận ra ta?” Trong mắt Võ Tu Văn tràn đầy ý cười khi nhìn thấy biểu tình có chút khiếp sợ của Trịnh Việt.
Trịnh Việt kinh hỉ nhìn Võ Tu Văn, sau đó giang hai tay ôm lấy y, vỗ vỗ lưng y, cười nói: “Đã bảo ngươi không dễ chết như vậy mà.”
Võ Tu Văn cũng cười cười, vỗ vỗ lưng hắn, nhưng ngay sau đó liền bị Dương Quá lôi ra, đồng thời Trịnh Việt cũng nhận được một ánh mắt lạnh buốt từ Dương Quá. Võ Tu Văn mỉm cười bước đến trước mặt Tiểu Long Nữ, nói: “Cô cô, ta là Văn nhi.”
Tiểu Long Nữ nhìn chằm chằm Võ Tu Văn một lúc, trên mặt xuất hiện ý cười nhu hòa, gật gật đầu, nói: “Trở về là tốt rồi.”
Trong mắt Võ Tu Văn hiện lên tia đau xót, y cầm lấy tay Dương Quá, gật gật đầu. Trịnh Việt nhìn mái tóc ngắn của Võ Tu Văn, hỏi: “Ngươi đến đây được bao lâu rồi?”
“Hơn bốn tháng rồi.” Võ Tu Văn cười nói.
“Vào nhà thôi.” Tiểu Long Nữ thản nhiên nói, xoay người vào trong Cổ Mộ.
Mấy người Võ Tu Văn nhanh chân đuổi kịp, đi vào địa phương từng được huấn luyện năm đó, y bỗng nhiên cũng có chút cảm khái trong lòng, giống như quãng thời gian thời niên thiếu kia chỉ mới hôm qua. Nhưng nhìn đến mái tóc trắng của người nọ, Võ Tu Văn biết, có một số việc đã xảy ra, sẽ không thể quay lại được.
Dương Quá đặt giường Hàn Ngọc lại vị trí ban đầu của nó, sau đó cùng mấy người khác đi tới một gian phòng khác, ngồi xuống trò chuyện. Tiểu Long Nữ sờ sờ mái tóc của cô bé bên cạnh mình, nói: “Đây là nữ nhi của ta, Trịnh Khiết.” Sau đó nàng cúi đầu xuống nhìn cô bé, nói: “Khiết nhi, kêu sư huynh đi.”
Cô bé kia liền ngoan ngoãn gọi: “Sư huynh hảo.”
Võ Tu Văn nghe xưng hô như thế liền có chút sửng sốt, lúc trước Tiểu Long Nữ cũng không thu bọn họ làm đồ đệ, nhưng Tiểu Long Nữ dạy võ công cho bọn họ, cô bé này gọi mình và Dương Quá là sư huynh cũng không sai. Y mỉm cười, gật gật đầu, bởi vì lúc trước hoàn toàn không nghĩ tới việc này, cho nên trên người cũng không có chuẩn bị lễ vật gì, Võ Tu Văn đành phải nhìn Dương Quá xin giúp đỡ.
Dương Quá sờ sờ đầu tiểu cô nương, từ bên hông lấy ra một vòng tay bạch ngọc màu trắng ngà sáng bóng, không có chút tạp chất nào, vừa nhìn liền biết là vật quý hiếm có. Hắn mang lên tay cho cô bé, chiếc vòng ở trên cổ tay trắng nõn có vẻ đặc biệt đẹp mắt.
“Cảm ơn sư huynh.” Cô bé rất thích nó, không ngừng vuốt ve chiếc vòng trên tay, cao hứng nói.
“Sau này các ngươi chuẩn bị làm gì? Nếu không đến ở cùng bọn ta đi?” Trịnh Việt nhìn hai người nói.
“Không được, ta chuẩn bị cùng Dương Quá đi Tương Dương. Sau đó quay về khu rừng kia, về sau sẽ định cư ở đó.” Khóe miệng Võ Tu Văn cong lên, cười nói.
“Ngươi còn định đi Tương Dương làm gì? Lúc trước bọn họ đối xử với ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn chạy đến làm quen với bọn họ?” Trịnh Việt nhíu mày, có chút không đồng ý nói, Tiểu Long Nữ cũng hơi hơi nhướng mày. Lúc trước bọn họ nghe được tin, khi tiến vào khu rừng kia, liền nhìn thấy Dương Quá với mái tóc trắng xóa ngồi ở bên giường coi chừng thi thể của Võ Tu Văn, thấy bọn họ đến, hắn cũng chỉ liếc nhìn một cái, không nói gì. Nhưng ánh mắt kia, Trịnh Việt đến nay vẫn không sao quên được, ánh mắt ấy thực bình tĩnh, nhưng ẩn giấu đằng sau vẻ bình tĩnh ấy là sự tuyệt vọng vô tận, làm cho người ta nhìn thấy liền cảm thấy đau xót.
Trịnh Việt gần như nghĩ rằng Dương Quá sẽ chết theo Võ Tu Văn, nhưng lại không ngờ Dương Quá chỉ hỏi mượn Tiểu Long Nữ giường Hàn Ngọc để cho Võ Tu Văn sử dụng. Tiểu Long Nữ lập tức đồng ý, sau đó Dương Quá rất nhanh đến đem giường Hàn Ngọc đi về chỗ của mình, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi hai ngày.
Sau đó Trịnh Việt thấy Dương Quá canh giữ ở bên cạnh Võ Tu Văn, mỗi ngày đều rửa mặt, lau tay, thay quần áo cho Võ Tu Văn, giống như là Võ Tu Văn vẫn còn sống vậy, mà thân thể Võ Tu Văn do tác dụng của giường Hàn Ngọc, cũng không có chút hư tổn nào. Cứ như vậy qua một tháng, Tiểu Long Nữ và Trịnh Việt mới rời đi, sau đó hàng năm đều đến thăm Dương Quá một lần.
Võ Tu Văn chết đi làm cho Trịnh Việt rất khiếp sợ, trước kia hắn vẫn luôn cho rằng những người xuyên việt đều bất tử là quy luật bất thành văn, nhưng cái chết của Võ Tu Văn khiến hắn hiểu ra rằng, đây là một thế giới chân thật, không phải hư ảo, hắn cũng không phải nhân vật chính. Sau đó, tính tình của hắn cũng thay đổi rất nhiều, bắt đầu nghiêm túc đối mặt với thế giới này, bắt đầu nghiêm túc tập võ, cũng không còn giữ ý định tham gia giang hồ nữa. Mà hắn bắt đầu học được cách quý trọng người bên cạnh, cùng người mình yêu nhất sinh hoạt chung một chỗ, so với Dương Quá, hắn vẫn tốt hơn rất nhiều.
Lúc nãy, nhìn thấy bên cạnh Dương Quá là một người mình không quen biết, trong lòng Trịnh Việt liền có chút phức tạp. Mặc dù hắn biết Dương Quá mấy năm nay sống rất đau khổ, lúc này hắn lại tìm được người trong lòng khác, hẳn là phải vui mừng cho hắn mới đúng. Nhưng dù sao Võ Tu Văn và hắn cũng đến từ một thế giới, cả hai giống như người thân vậy, mà bây giờ người Võ Tu Văn yêu lại thích người khác, điều này làm cho Trịnh Việt cảm thấy tức giận trong lòng.
Nhưng nghe thấy câu nói kinh điển của Triệu Bản Sơn kia, Trịnh Việt liền hiểu, tức giận trong lòng cũng trở thành hư không. Trước kia hắn cũng không nghĩ tới việc Võ Tu Văn sẽ quay trở lại thân thể của mình, vì Võ Tu Văn từng nói qua với hắn rằng y bị tai nạn xe cộ mà xuyên, cho nên hắn vẫn cho rằng thân thể ban đầu của Võ Tu Văn đã sớm chết rồi.
“Lúc vừa trở lại thế giới này, nhờ có Quách Tương mà ta mới có thể chống đỡ được. Cho nên ta đã đáp ứng đến dự sinh thần của cô nương ấy, mặt khác, ta cũng muốn đến xem những người đó bây giờ như thế nào rồi.” Nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của Trịnh Việt, Võ Tu Văn lại nói: “Ta chỉ đi xem thôi, sẽ không làm quen với bọn họ, giải quyết xong chuyện này, ta và Dương Quá sẽ trở lại rừng cây kia ẩn cư, không bao giờ quản chuyện giang hồ nữa.”
Trịnh Việt nghe thấy Võ Tu Văn nói vậy, có chút tò mò hỏi: “Sao ngươi quay về đây được?”
Võ Tu Văn nói: “Nhờ ngươi đó, bằng không ta cũng không biết làm sao quay về đây.” Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Trịnh Việt, Võ Tu Văn chậm rãi kể lại mọi chuyện từ khi mình tỉnh lại ở thế giới kia, cho đến việc làm như thế nào để trở lại thế giới này, và trở lại bên người Dương Quá ra sao.
Trịnh Việt nghe xong gật gật đầu, nói: “Đúng là nhờ có Quách Tương, bằng không liền nguy hiểm.” Sau đó hắn lại cảm khái nói: “Nguyên lai ở thế giới kia một năm, bên này liền trôi qua mười năm.”
Võ Tu Văn cũng im lặng gật gật đầu.
Sau đó, mọi người đi dạo chung quanh Cổ Mộ, năm đó Võ Tu Văn và Dương Quá ở tại chính là nhà gỗ nhỏ kia, thoạt nhìn nó đã được tu sửa lại một phen, phát hiện ánh mắt của Võ Tu Văn, Trịnh Việt nói: “Là ta làm, Tiểu Khiết cũng thích đến đây chơi.”
Võ Tu Văn gật gật đầu, nhìn cô bé chạy vào nhà, trong Cổ Mộ luôn âm u ẩm ướt, tiểu hài tử đương nhiên không thích ở trong đó rồi, hơn nữa, không khí ở trong Cổ Mộ đối với thân thể trẻ nhỏ cũng không tốt, nếu cô bé thích nhà gỗ nhỏ này, thường xuyên chạy đến đây chơi cũng không tồi.
“Tu Văn, ngươi và Dương Quá muốn ở lại đây vài ngày không, lần này từ biệt, không biết lần gặp sau là khi nào nữa.” Trịnh việt chăm chú nhìn Võ Tu Văn, nói.
Võ Tu Văn nhìn nhà gỗ, gật gật đầu nói: “Được thôi, nhưng sau này ngươi có thể đến tìm chúng ta chơi.”
Trịnh Việt cũng gật gật đầu, hai người nhìn nhau cười. Đây là một phần tình cảm mà những người khác sẽ không hiểu được, cùng tới đây từ một thế giới, đó là sự hoài niệm về thế giới lúc trước, cũng là một cảm giác rất chân thật, để biết rằng, mình không hề cô độc. Không phải tình yêu, không phải tình bạn, mà nó giống như là tình thân vậy