Đến lúc hoa dại trong núi lần lượt nở rộ, mùa xuân đã qua hơn phân nửa, mặt trời ấm áp chiếu rọi xung quanh, trên thảm cỏ cách ngôi nhà gỗ nhỏ không xa, một thanh niên bạch y đang nằm trên đó, mái tóc ngắn có vẻ không giống người thường. Giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp cộng thêm gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua, khí trời thoải mái như thế, vốn phải là thời gian khiến cho người ta buồn ngủ mới đúng, nhưng lúc này đây, người thanh niên nằm trên mặt đất tuy đã nhắm mắt lại, nhưng mày lại nhíu chặt khiến cho người ta liền biết y chưa ngủ.
Thanh niên chợt ngồi dậy, nhìn chằm chằm ngôi nhà gỗ nhỏ kia, miệng thì thầm một câu: “Dương Quá ngốc.” Âm thanh thật thấp bị gió thổi bay đi, rất nhanh liền biến mất ở trong không khí, không ai nghe thấy. Sau đó trong mắt người thanh niên hiện lên tia bất đắc dĩ, rồi y thở dài ngã người xuống mặt cỏ một lần nữa.
Người thanh niên này chính là Võ Tu Văn, từ sau lần đả thông kinh mạch trên chân, cơn đau nhức thường xuyên cảm thấy trước kia đã biến mất không thấy gì nữa. Sau đó Võ Tu Văn bắt đầu tu luyện nội công, tiến triển rất chậm rãi, nhưng Võ Tu Văn đã sớm dự liệu trước việc này, cho nên cũng không để ý lắm.
Hiện tại có một vấn đề khác khiến y rất phiền não, y tới nơi này cũng hơn ba tháng rồi, nhưng Dương Quá lại không chạm vào y. Hơn nữa, trừ bỏ vài ngày đầu tiên có hôn hôn mấy cái ra, về sau ngay cả hôn cũng không có, điều này làm cho Võ Tu Văn cảm thấy rất khó hiểu. Lúc đầu là do thân thể của y không tốt, hắn không chạm vào y, y còn có thể hiểu được, nhưng một tháng nay thân thể của y đã tốt hơn rất nhiều, nhưng ai ngờ Dương Quá vẫn không có động tác gì, liền khiến cho Võ Tu Văn cảm thấy có chút tức giận trong lòng.
Vốn nghĩ đến việc mười năm không thấy mình, Dương Quá hẳn phải khẩn cấp mới đúng, ai biết hắn lại không tỏ ra có chút dục vọng nào với mình, điều này khiến cho Võ Tu Văn không khỏi nghĩ rằng có phải Dương Quá không thích thân thể này của y, cho nên mới không hề chạm vào hay không?
Trong lòng liền có chút phiền não, còn có chút tủi thân. Cuối cùng Võ Tu Văn đứng dậy, trong mắt hiện lên tia kiên định, hướng phòng ở mà đi. Còn chưa kịp đến gần, Dương Quá đã đẩy cửa đi ra, nhìn đến Võ Tu Văn lại đây, liền đứng ở cửa chờ y. Võ Tu Văn đi tới, kéo tay Dương Quá, trực tiếp lôi kéo đến bên giường, sau đó ngồi xuống.
Y lập tức đẩy ngã Dương Quá xuống giường, thuận tiện điểm huyệt đạo của hắn. Đây là do Dương Quá hoàn toàn không phòng bị y nên y mới có thể dễ dàng thực hiện như thế, hắn nhìn thấy động tác của y cũng không có ngăn cản, chỉ nghi hoặc hỏi: “Văn nhi, sao vậy?”
Võ Tu Văn hừ một tiếng, trực tiếp cởi áo Dương Quá ra, lồng ngực rắn chắc liền lộ ra, y sờ soạng vài cái trên đó, âm thầm tán thưởng xúc cảm thật tốt, rồi nhìn thẳng vào mắt Dương Quá, đúng lý hợp tình nói: “Ta muốn bá vương ngạnh thượng cung ngươi.”
Trong mắt Dương Quá hiện lên tia kinh ngạc, sau đó lập tức biến thành ý cười, đồng thời hắn cũng cúi đầu cười, trong ngực vì thế mà hơi chấn động. Sắc mặt Võ Tu Văn biến hồng, y trừng mắt nhìn hắn, sau đó trực tiếp lột sạch quần áo trên người hắn ra, rồi ngồi trên bụng của hắn, cúi đầu xuống, hung hăng cắn một cái lên trên lồng ngực của hắn.
Nhìn dấu răng trên làn da màu đồng cổ, y cắn mạnh thêm một chút, một ít giọt máu chảy ra, Võ Tu Văn nhìn thấy lại có chút đau lòng, liền cúi đầu liếm nhẹ chỗ vết cắn. Đầu lưỡi mềm mại trên da thịt chuyển động qua lại, khiến cho ánh mắt của Dương Quá dần tối lại, cự vật dưới thân cũng bắt đầu đứng thẳng.
“Văn nhi, cởi quần áo của mình ra, để ta xem kỹ một chút.” Âm thanh Dương Quá có chút trầm thấp mang theo tia tình dục nồng đậm.
Võ Tu Văn không để ý tới hắn, trực tiếp gặm cắn trên lồng ngực của hắn, mút lấy vật nhô ra ở trước ngực Dương Quá, dùng một tay khác vuốt ve cái còn lại. Cảm giác được lồng ngực dưới thân kịch liệt phập phồng, đỉnh đầu cũng truyền đến tiếng thở dốc. Võ Tu Văn ngẩng đầu, đắc ý nhìn Dương Quá một cái.
Xoay người đưa lưng về phía Dương Quá, nhìn cự vật dữ tợn đã đứng thẳng của hắn, Võ Tu Văn dùng hai tay nắm lấy, chậm rãi cao thấp vuốt ve, y vẫn không quên chiếu cố tốt hai tiểu cầu phía dưới, sau đó y chậm rãi cúi đầu, ngậm vật trụ đã nổi gân xanh kia vào trong miệng, một giây sau y liền cảm giác được thứ trong miệng lại lớn thêm một vòng. Võ Tu Văn gian nan ngậm vào, không ngừng mút lấy, đầu lưỡi mềm mại không ngừng liếm lộng vật trụ trong miệng, tay cũng không quên vuốt ve bộ phận ở phía dưới.
Không biết qua bao lâu, miệng Võ Tu Văn đều đã tê rần, vật trụ trong miệng vẫn cứng rắn vô cùng, Võ Tu Văn có chút tức giận, hung hăng hút mạnh cái lỗ nhỏ phía trên, tay cũng tăng tốc độ di động, cuối cùng cự vật trong miệng cũng căng cứng, phun ra chất lỏng nồng đặc đắng chát, rồi mềm lại.
Võ Tu Văn còn chưa kịp ngẩng đầu lên, trên lưng liền có bàn tay đưa qua, y còn chưa kịp phản ứng, một giây sau, cả người liền ngã lên trên giường, đôi môi lập tức bị môi Dương Quá phủ lấy, đầu lưỡi nóng ướt xông vào trong, càn quét ở trong miệng Võ Tu Văn, nếm thấy hương vị đắng chát trong miệng y, ánh mắt của hắn càng trở nên sâu thêm, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của y mà trêu đùa.
Y phục của Võ Tu Văn trực tiếp bị xé xuống, thân thể trắng nõn thon dài liền lộ ra ngoài không khí. Làn da trực tiếp tiếp xúc với không khí, khiến cho Võ Tu Văn hơi co người, dù là mùa xuân nhưng thời tiết vẫn còn chút lạnh. Điều này cũng làm cho Võ Tu Văn kịp phản ứng, y đẩy Dương Quá ra, thở hào hển nói: “Ngươi… Không phải ngươi đã bị ta điểm huyệt rồi sao?”
Dương Quá nhìn y, trong mắt hiện lên ngọn lửa nóng bỏng, cười nói: “Ngươi quên ta luyện võ công gì sao?” Nói xong lại cúi đầu cắn cắn cổ Võ Tu Văn, ở trên da thịt trắng nõn liền lưu lại một dấu đỏ.
Võ Tu Văn đặt tay lên vai hắn, nhờ Dương Quá nhắc nhở y mới nhớ ra rằng hắn tu luyện Hàm Mô Công, huyệt đạo trên người đã sớm lệch khỏi vị trí ban đầu, lúc nãy mình căn bản không có điểm trúng huyệt đạo của Dương Quá. Nghĩ đến mình đã làm nhiều thứ như vậy, Võ Tu Văn liền buồn bực chôn đầu ở trước ngực Dương Quá.
“Không điểm trúng huyệt đạo của ngươi, ngươi còn để ta làm nhiều thứ như vậy, ưm…” Võ Tu Văn dùng lực đẩy ra, nghĩ tới những chuyện mình làm vừa rồi, trên mặt y liền đỏ bừng. Nghĩ tới đó, y càng dùng sức đẩy hắn ra, nhưng không nghĩ tới Dương Quá lại hung hăng mút lấy điểm nhô ra trước ngực y, đồng thời dùng một tay bắt được vật hơi đứng thẳng của Võ Tu Văn, lập tức khiến Võ Tu Văn rên rỉ ra tiếng.
Dương Quá thay phiên nhau cắn mút hai vật nhỏ nhô lên trước ngực của y, cho đến khi hai vật nhỏ ấy đều đứng lên, run nhè nhẹ trong không khí, lại có chút sưng đỏ, Dương Quá mới vừa lòng buông ra. Miệng lưỡi liền di chuyển xuống phía dưới, ở chỗ rốn của y, hắn liền mút mạnh một cái rồi mới tiếp tục di chuyển xuống dưới, sau đó hắn ngậm lấy vật yếu ớt của Võ Tu Văn. Bàn tay linh hoạt đùa nghịch hai tiểu cầu phía dưới, miệng thì ngậm lấy vật trụ mà hút lấy, đầu lưỡi thỉnh thoảng lại đảo qua đỉnh mẫn cảm yếu ớt ở phía trên.
“Ưm… ưm…” Võ Tu Văn không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ nhỏ vụn, kích thích mãnh liệt từ hạ thân truyền đến khiến đầu óc của y trở nên mơ mơ màng màng, không thể tự hỏi bất cứ chuyện gì nữa.
Khối thân thể này chưa trải qua tình dục, dưới sự trêu đùa thuần thục của Dương Quá, rất nhanh liền run rẩy vài cái, rồi bắn ra.
“A…” Võ Tu Văn nhịn không được kêu lên, trong đầu chỉ còn một mảnh trống rỗng.
Dương Quá ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ửng hồng và ánh mắt mê mang ngập nước của Võ Tu Văn, ánh mắt tối lại, hắn ngậm lấy đôi môi hơi mở ra của Võ Tu Văn, đầu lưỡi tiến vào bên trong dây dưa khuấy động. Võ Tu Văn cũng chủ động đưa đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi của hắn, hai người dây dưa, không còn chút khoảng cách nào, thẳng đến khi Võ Tu Văn sắp hít thở không thông, y mới đẩy Dương Quá ra.
Dương Quá nhẹ nhàng hôn vài cái lên khóe môi của y, sau đó nhanh chóng bước xuống giường, đi đến ngăn tủ lấy ra một cái bình màu xanh đậm rồi quay lại giường. Võ Tu Văn nhìn hắn, tầm mắt chạm nhau không có dời đi. Dương Quá đi tới, tách hai chân Võ Tu Văn ra, tiểu huyệt ở phía sau liền lộ ra. Nơi đó chưa từng sử dụng qua, màu rất đẹp. Bởi vì bị nhìn chăm chú mà khẩn trương co rút lại, ánh mắt Dương Quá càng thêm tối lại. Ngón tay mang theo chất lỏng màu xanh lá từ từ chạm vào nơi đó, đầu tiên là ở ngoài cẩn thận vuốt phẳng một hồi, sau đó mới thử đưa một ngón tay vào dò xét, cảm giác bị bao chặt khiến cho hầu kết của Dương Quá trượt lên xuống, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu nhỏ xuống.
Có chất lỏng làm ẩm, việc tiến vào cũng không quá khó khăn, nhưng khi dị vật tiến vào vẫn làm Võ Tu Văn khẽ nhíu mày, một bàn tay của Dương Quá cầm lấy vật trụ vừa phóng thích khi nãy mà mềm nhũn của y lên, thuần thục trêu đùa, thẳng đến vật trụ một lần nữa đứng lên, nhìn thấy Võ Tu Văn thả lỏng chân mày, ngón tay thứ hai mới chậm rãi tiến vào.
Phía trước được an ủi dỗ dành, phía sau ẩn ẩn trướng đau cũng có thể nhịn, rất nhanh Dương Quá liền đưa ba ngón tay tiến vào trong tiểu huyệt của y, hắn thử động đậy, thấy Võ Tu Văn không có biểu tình khó chịu mới rút ngón tay ra, sau đó đem hai chân Võ Tu Văn vòng qua lưng mình, đặt dục vọng đã sưng tấy của mình ở cửa huyệt lúc khép lúc mở kia, rồi chậm rãi đẩy mạnh vào.
Mặc dù đã có chất lỏng bôi trơn, cũng đã được khuếch trương đầy đủ, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên của khối thân thể này, cho dù Dương Quá có chậm rãi tiến vào, Võ Tu Văn vẫn nhịn không được mà sắc mặt có chút trắng bệch, dục vọng vốn đứng thẳng cũng mềm lại. Dương Quá thấy Võ Tu Văn bị đau, liền dừng lại động tác tiến vào lại.
Võ Tu Văn nhìn người phía trên, thấy mồ hôi trên mặt hắn không ngừng giọt nhỏ giọt lớn rơi xuống người mình, phía dưới lại chỉ mới tiến vào có một nửa, biết hắn nhịn rất thống khổ, trên mặt liền xuất hiện nét nhu hòa, y cười nói: “Không cần nhẫn, tiến vào đi.”
Dương Quá nhìn ánh mắt dịu dàng của người dưới thân, hắn cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi của y, đồng thời phía dưới dùng lực, hoàn toàn tiến vào trong thân thể người này. Võ Tu Văn thống khổ nhíu mày, tiếng kêu đau bị Dương Quá ngăn chặn trong miệng, nước mắt nhịn không được chảy xuống. Nhưng đau đớn lại làm cho ý thức của y vô cùng rõ ràng, người phía trên đã chiếm giữ lấy mình.
Ôm lấy người phía trên, tuy phía dưới vẫn rất đau, nhưng Võ Tu Văn vẫn dùng đầu lưỡi của mình quấn lấy, dây dưa với người phía trên. Dương Quá dịu dàng hôn người ở dưới thân mình, bàn tay thuần thục vuốt ve hạ thể đã mềm xuống của Võ Tu Văn, rất nhanh liền khiến cho vật kia một lần nữa đứng thẳng. Cảm giác được nơi đang bao lấy dục vọng của mình bắt đầu thả lỏng, hắn thử bắt đầu di chuyển ra vào bên trong tiểu huyệt, chậm rãi rời ra, rồi lại chậm rãi tiến vào.
Như thế lặp lại vài lần, Võ Tu Văn quen dần, cộng thêm với phía trước được Dương Quá thuần thục vỗ về chơi đùa, đối với động tác thong thả ở phía sau, y bắt đầu cảm thấy không đủ. Y vòng hai chân quấn chặt lấy Dương Quá, cúi đầu nói: “Nhanh một chút… Ưm…” Y vừa nói xong liền bị Dương Quá hung hăng đâm mạnh vào.
Biết Võ Tu Văn đã thích ứng, hai tay Dương Quá nắm lấy eo của y, bắt đầu mãnh liệt va chạm, rất nhanh rút ra, lại hung hăng tiến vào, mỗi một lần như thế đều tiến vào tận chỗ sâu nhất bên trong, mỗi lần như thế đều khiến Võ Tu Văn cảm nhận rất rõ ràng, vật phía trước đã không còn được vỗ về chơi đùa, những cũng không chịu cô đơn mà đứng thẳng, phun ra chút dịch lỏng màu trắng.
Cảm nhận mãnh liệt, khối thân thể này của Võ Tu Văn chưa trải việc đời vốn rất mẫn cảm, hoàn toàn không phải là đối thủ của ai đó, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, từng đợt từng đợt khoái cảm không ngừng đánh úp lại, làm cho y chỉ có thể nhìn người bên trên, hoàn toàn lâm vào trong ánh mắt cực nóng của người nọ.
Phía trước đứng thẳng không kiên trì được bao lâu, liền phun ra, chất lỏng màu trắng bắn lên bụng Dương Quá, chảy xuống phía dưới, cuối cùng chảy tới địa phương hai người đang kết hợp, dưới sự trừu sáp của Dương Quá mà phát ra âm thanh đầy hưng phấn. Đồng thời, trong hậu huyệt cũng bắt đầu kịch liệt co rút lại, mang đến cho Dương Quá khoái cảm cực lớn. Hắn nắm chặt eo Võ Tu Văn, hạ thân mạnh mẽ ra vào vài cái, cuối cùng một dòng chất lỏng nóng bỏng phun vào chỗ sâu nhất bên trong cơ thể của Võ Tu Văn.
Võ Tu Văn bị chất lỏng bắn vào bên trong cơ thể kích thích đến run rẩy, y dùng sức thở hổn hển, đầu óc thì trống rỗng. Đợi cho Dương Quá mạnh mẽ kéo Võ Tu Văn dậy, Võ Tu Văn mới theo bản năng mà vòng tay ôm lấy cổ Dương Quá, cảm giác được vật trong cơ thể lại rục rịch, y còn chưa kịp cự tuyệt, vật dưới thân đã bắt đầu mãnh liệt tiến công, đồng thời miệng cũng bị Dương Quá ngậm lấy.
Thân thể mẫn cảm rất nhanh xuất hiện một luồng khoái cảm vô tận, Võ Tu Văn dần dần không có khí lực, chỉ có thể theo động tác của Dương Quá mà không ngừng nhấp nhô. Cánh tay ôm lấy cổ Dương Quá, ngón chân mẫn cảm cuộn lại, vật phía trước không ngừng ma sát lên bụng của Dương Quá, rất nhanh liền phun ra chất lỏng màu trắng, nhưng không bao lâu sau lại run rẩy đứng thẳng. Giống như không có điểm dừng, khoái cảm vô tận khiến cho Võ Tu Văn có chút sợ hãi, y cúi đầu rên rỉ: “Chậm… Ưm… Chậm một chút…”
Ánh mắt Dương Quá nhiễm đầy tình dục, hắn ôm chặt lấy người trong lòng, rất nhanh giữ lấy người này, đầu lưỡi di động ở trên cổ y không ngừng mút vào, lưu lại những vết đỏ trên đó. Nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ của Võ Tu Văn, Dương Quá hơi thả chậm động tác một chút, lúc Võ Tu Văn thở ra lại bắt đầu va chạm mãnh liệt hơn, khiến cho thân thể Võ Tu Văn mềm nhũn ra.
Tay Võ Tu Văn vô thức nắm lấy tóc của Dương Quá, khóe mắt phiếm nước, miệng thỉnh thoảng bật ra vài tiếng rên rỉ, y chỉ cảm thấy chỗ dưới thân không ngừng bị ma sát ra vào, chậm rãi trở nên chết lặng, chỉ có lúc bị đâm vào chỗ sâu nhất mới truyền đến một trận tê dại. Không chịu nổi nữa, Võ Tu Văn bắt đầu vô thức đẩy Dương Quá ra, nhưng chút sức này quả thật sự quá nhỏ bé.
Cuối cùng, sau vài cú va chạm, Dương Quá cũng bắn ra. Mà Võ Tu Văn, dưới sự kích thích của chất lỏng nóng bỏng kia, vật phía trước sau khi run rẩy bắn ra vài giọt chất lỏng loãng, cả người liền mất đi ý thức.