"Ma Phi đã từng là Thống soái quân đội Tát Mỗ Nhĩ, chú ý, đã từng..." Tác Phỉ Á cười nói: "Chỉ có điều hắn cũng gặp phải tình cảnh giống như Phỉ Tể đại công, hắn bắt đầu già yếu, việc này có ý nghĩa lực lượng của hắn sẽ ngày càng xuống dốc. Hơn nữa, vào nửa năm trước hắn phạm phải một sai lầm trí mạng, đó là phái ra một tiểu đội tinh nhuệ do mười bảy Cực Hạn võ sĩ tạo thành, lẻn vào Sơn Đế Hầu tước lĩnh ám sát con trai trưởng của Sơn Đế Hầu tước. Kết quả đây là một cái bẫy, suốt mười bảy gã Cực Hạn võ sĩ chết trận toàn bộ, không một ai sống sót."
Đám người Lôi Mông tập trung nghe rất kỹ.
"Lần đó tổn thất quá lớn khiến cho Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước giận tím mặt, lập tức miễn trừ tất cả chức vụ của Ma Phi." Tác Phỉ Á nói: "Trước kia Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước vẫn dùng Ma Phi làm Thống soái, mặc dù Ma Phi mất đi lực lượng chiến đấu, nhưng hắn có năng lực chỉ huy ưu tú. Thế nhưng sai lầm trí mạng này đã triệt tiêu tất cả chiến công trước kia của hắn, làm mất đi Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước tín nhiệm."
"Chuyện này có liên quan gì đến Lặc Tư Bá tước?" Lôi Mông vẫn còn không rõ.
"Các ngươi có thể tưởng tượng được cảm xúc lúc đó của Võ Tôn Ma Phi không?" Tác Phỉ Á làm như không nghe thấy Lôi Mông nói, bình thản tiếp lời: "Cả đời hắn chém giết vì Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, chỉ vì sai lầm một lần đã mất đi toàn bộ vinh quang, thậm chí hắn không còn thể diện tiếp tục lưu lại Hầu tước lĩnh, bắt buộc phải ảm đạm trốn đi, quyết định rời khỏi Thủy Tinh thành. Bởi vì nơi này là tối hậu phương bên trong lãnh địa Tát Mỗ Nhĩ, hắn đã bị tuyên cáo "Ta sẽ không bao giờ cho ngươi xuất lực nữa!", các ngươi nói tâm tình Ma Phi lúc đó như thế nào?"
"Bi thương, chua xót, tuyệt vọng, có cảm giác bị vứt bỏ." Ca Đốn nói.
"Đúng." Tác Phỉ Á nói: "Chúng ta lại phân tích đến Lặc Tư Bá tước, thời gian Lặc Tư trở thành Bá tước chỉ mười mấy năm, cho đến tận bây giờ hắn vẫn không thể được toàn thể giai cấp thừa nhận, phái một gã Hào Uy Nhĩ vô năng tới đảm nhiệm chức vụ thành chủ Thủy Tinh thành đã chứng minh thuộc hạ dưới tay hắn không có bao nhiêu người hữu dụng rồi. Như vậy, một Võ Tôn bị quẳng đi và một Bá tước đại nhân vô cùng thiếu hụt nhân tài gặp nhau sẽ phát sinh chuyện gì?"
"Bọn họ sẽ lập tức trở thành bằng hữu." Ca Đốn nói: "Lặc Tư Bá tước cần danh vọng Võ Tôn Ma Phi, hơn nữa Ma Phi đã đảm nhiệm chức vụ Thống soái nhiều năm, không thể nào không có dòng chính của riêng mình. Nếu có thể mượn hơi Võ Tôn Ma Phi sẽ có ý nghĩa một nhóm võ sĩ thực lực mạnh tiến vào Bá tước lĩnh hiệu lực cho hắn. Còn Ma Phi đã bị Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước vứt bỏ, nhưng có thể được một vị Bá tước tôn trọng coi như là tạm thời an ủi tâm linh. Hơn nữa, cho dù lực lượng của hắn ngày càng suy thoái, nhưng hợp tác với một vị bá tước, hắn vẫn tin tưởng mình có thể khống chế cục diện, ít nhất không thể bị vứt đi lần nữa."
"Nếu như Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào?" Tác Phỉ Á nói: "Ta có thể nhắc nhở các ngươi một chút, tiểu đội tinh nhuệ do Cực Hạn võ sĩ tạo thành bị diệt toàn quân đã là tổn thất rất lớn, lúc đó lại thay đổi Thống soái khiến cho sĩ khí quân đội rơi xuống thêm lần nữa. Một vài Bá tước lĩnh mất đi lòng tin đối với cục diện chiến đấu bên trong lãnh địa Hầu tước, thậm chí âm thầm liên hệ tin tức với Sơn Đế Hầu tước, hi vọng sau khi Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước triệt để chiến bại sẽ được giữ lại địa vị lãnh chủ của mình. Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước hiện tại đang lâm vào tình cảnh nội ưu ngoại hoạn."
Lôi Mông có vẻ hồi hộp, tốt cho một chiêu mượn đao giết người, Võ Tôn Ma Phi đảm nhiệm Thống soái nhiều năm không chỉ có dòng chính của mình, lại còn nắm giữ rất nhiều cơ mật. Nếu để cho Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước biết Ma Phi và Lặc Tư đi lại với nhau, tất nhiên sẽ lập tức quyết định diệt trừ tai họa triệt để. Còn có thể mượn lần này cảnh cáo những Bá tước lĩnh khác. Điểm mấu chốt là ở Ma Phi và Lặc Tư đang rất cần nhau, chỉ cần bọn họ gặp mặt sẽ không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản bọn họ hợp tác. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Ngày thứ hai, trời vừa hừng đông, mọi người bắt đầu hành động. Tối hôm qua Tác Phỉ Á tường thuật rõ ràng các phương án đã được mọi người đồng ý, ngay cả Lôi Mông một lòng muốn biểu hiện cũng tìm không ra một chút tật bệnh, đừng nói tới Ca Đốn làm gì. Về phần Địch Áo, cho dù thật sự có suy nghĩ cũng sẽ không nói chính diện, hắn có thể đạp Lôi Mông, có thể đá Ca Đốn, nhưng không thể phản đối Tác Phỉ Á đang muốn đề cao hình tượng của mình. Dĩ nhiên, đây là ý nghĩ sau lưng của hai tên Lôi Mông và Ca Đốn.
Ngày hôm nay bọn họ phải xử lý rất nhiều chuyện, trước kia đám người Địch Áo không bao giờ nghĩ tới mọi chuyện sẽ phức tạp như thế, bọn họ muốn đi lúc nào thì sẽ tùy tiện gói mấy bao quần áo, sau đó rời đi là được. Nhưng sau khi đổi thành Tác Phỉ Á chủ quản tài chính tự nhiên hiện ra rất nhiều hạn chế, mà bọn họ không thể phản đối là vì những việc này lại là hạn chế rất có hiệu suất.
Đầu tiên là Tác Phỉ Á bán chiếc thuyền đi, vì muốn xuyên qua Phong Bạo Hải đi đến Thủy Tinh thành tìm Địch Áo, Tác Phỉ Á mua một chiếc thuyền sáu cột buồm ở Thánh Đế Tư thành, bây giờ chỉ mới đi được mấy ngày, thân thuyền vẫn còn đầy đủ vững chắc. Mặc dù trước mắt phải vội vã rời đi, thời gian có hạn, nhưng nhờ Tác Phỉ Á có năng lực giao tiếp tốt, cuối cùng bán ra với một giá tiền không tệ.
Đám người Địch Áo vốn định thiêu hủy mấy tờ khế đất cũng được Tác Phỉ Á bán luôn rồi, chủ yếu là bán cho mấy thương đội coi tiền như rác do Võ Tôn Ma Phi phái ra đi tiền trạm. Sau khi Tác Phỉ Á nắm giữ một số tin tức có giá trị, liền dựa vào sơ hở của đám thương nhân mà lừa gạt bán sạch đống giấy tờ nhà đất còn sót lại.
Quản sự thương đội bị Địch Áo giết chết, tất cả hộ vệ cũng chết sạch, những gã thương nhân kia lên trời không đường, xuống đất không cửa, tin tức hoàn toàn mù tịt, vô cùng mừng rỡ mua lại khế đất từ tay Tác Phỉ Á.
Lúc mới bắt đầu Ca Đốn có chút xem thường, nếu như đổi thành hắn đã sớm cướp đoạt tiền tài thương đội kia vào tay rồi. Nhưng Tác Phỉ Á không có ý định làm vậy, nàng có nguyên tắc của riêng mình, Tác Phỉ Á không cố ý nâng cao giá tiền, toàn bộ quá trình đều hoàn thành trong hoàn cảnh giao dịch công bình, công khai, công chính. Gã thành chủ Hào Uy Nhĩ từng cổ động lừa gạt, tranh giành khu vực đất đai đều có vị trí cực tốt, mười mấy tờ khế đất ở chung một chỗ chiếm diện tích lớn kinh người, tổng trị giá lại càng kinh khủng hơn nữa.
Những gã thương nhân kia bán sạch tất cả hàng hóa, thậm chí các loại phụ tùng gia truyền tùy thân cũng bán ra luôn, cũng kém một chút, cuối cùng phải đưa thêm Na Lộ, cô nàng này vốn là Vũ công cao cấp thương đội mua được ở Hầu tước lĩnh. dùng một cái thế giới khác mà nói nói, Vũ công là khởi đầu sự nghiệp, sau khi có cống hiến nhất định sẽ tiến nhập vào đoàn múa hát phục vụ cho giai cấp quý tộc sẽ biến thành Vũ nữ. Dưới tình huống bình thường, căn cứ vẻ đẹp khác nhau cùng với số lượng công việc, trong vòng một năm đến ba năm, Vũ nữ sẽ thăng cấp thành Vũ nương.
Loại công việc này phần lớn đều mang sắc thái bi kịch, bởi vì các nàng vừa bắt đầu chỉ cần có chút nhan sắc và tài năng sẽ phát triển rất nhanh, trong vòng vài năm sẽ đứng lên đỉnh cao nhất của sự nghiệp. Chẳng những thu vào cao nhất, địa vị cũng cao nhất, nhưng theo thời gian trôi qua, tuổi tác càng ngày càng cao, thu nhập và địa vị sẽ càng ngày càng thấp, cho đến lúc bị người đời quên lãng.
Sau khi hoàn thành chuyện giao dịch, song phương đường ai nấy đi, còn Ca Đốn lại giữ vững trầm mặc. Nếu như hắn xuất hiện cướp bóc tuyệt đối không có cách nào làm được sạch sẽ như thế, những gã thương nhân kia đã lấy ra đến đồng tiền cuối cùng rồi.
Tác Phỉ Á cũng lười quản những gã thương nhân kia sẽ phải chịu đựng tai họa nào ập xuống, nàng có nguyên tắc, nhưng nguyên tắc và từ thiện là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa Tác Phỉ Á còn mướn rất nhiều xe ngựa, thu mua chín xe ngựa khoáng thủy tinh thành phẩm (hàng thủy tinh đã gia công sơ qua), dù sao nhiều người cùng đi trên đường, chung quy vẫn phải tìm thân phận thích hợp để che dấu. Nếu không rất dễ dàng khiến cho người khác hoài nghi, chỉ cần vận chuyển mấy xe khoáng thủy tinh này đến mục tiêu bình yên vô sự là có thể kiếm một khoản tiền khá lớn. Lấy đầu óc của Tác Phỉ Á tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Đây chính là chỗ khác nhau giữa người với người, những khối kim tệ đặt ở trong tay đám người Ca Đốn sẽ nghĩ tới nên tiêu xài như thế nào. Nhưng Tác Phỉ Á sẽ suy nghĩ nên làm thế nào để biến thành tiền nhiều hơn.
Mặc dù Tác Phỉ Á đã sớm kết thúc một tràng đàm phán cực kỳ vang dội, nhưng từ khi mọi người thu thập xong rời khỏi Thủy Tinh thành từ cửa bắc, cho đến lúc đoàn xe hội hợp đã vào lúc xế chiều.
Đoàn xe đi theo hướng bắc, sau đó vòng qua hướng tây, di chuyển một vòng tròn lớn, cuối cùng rẽ sang hướng nam Thủy Tinh thành, dọc theo đại lộ chậm rãi đi về phía trước.
Phí Đức Sĩ dẫn nhóm võ sĩ che chở hai bên đoàn xe, đoạn này đường là trọng yếu nhất, chờ đến khi đi được vài chục dặm sẽ không có bất kỳ người nào biết được lai lịch bọn họ.