Thần Điển

Chương 88: Một khuôn mặt mới



Gã trung niên kia liếc về phía Tác Phỉ Á, nhất thời giật mình ngây người tại chỗ, thật lâu sau hắn mới thanh tỉnh, ngay sau đó ánh mắt trở nên nóng bỏng, ho khan một tiếng, nói với nữ tử ở bên cạnh: "Ngươi đã thích những món đồ này thì tùy tiện chọn đi, mua bao nhiêu cũng được."

Nữ tử kia vốn đã thất vọng, nghe thấy người trung niên thay đổi lời nói liền cao hứng hoan hô một tiếng, chạy tới gian hàng chọn lựa sôi nổi.

Ánh mắt người bán hàng rất độc, liếc thấy nhóm người này là khách hàng lớn chẳng thèm quan tâm Địch Áo và Tác Phỉ Á nữa, cho dù cô nương xinh đẹp đến mức nào cũng không thể so sánh với cơm ăn.

"Cái này bao nhiêu tiền?" Địch Áo chỉ vào con thỏ thủy tinh trong lòng bàn tay Tác Phỉ Á, lúc nãy là cố ý trêu chọc Tác Phỉ Á chơi, mặc dù người bán hàng nói không cần tiền, nhưng qua nhiều năm như vậy Địch Áo còn chưa tặng một món lễ vật nào cho Tác Phỉ Á. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cùng Tác Phỉ Á đi dạo phố, cho nên con thỏ thủy tinh này Địch Áo phải mua lại mới tốt.

"Ta đã nói là đưa cho vị cô nương này rồi, các ngươi đi thôi, không cần tiền." Người bán hàng cố nặn ra vẻ tươi cười, trong lòng chán ghét Địch Áo tới cực điểm, tên này nha, không có tiền còn bày đặt chết vì sĩ diện.

Địch Áo câm lặng tại chỗ, dân chúng nơi này đúng là thuần phác, có tiền cũng không xài được?

"Ta thấy không bằng như vậy đi, các ngươi đừng cãi cọ nữa." Gã trung niên bỗng nhiên bước tới, mở miệng nói.

Địch Áo và Tác Phỉ Á không khỏi ngẩn ra, ngay cả người bán hàng cũng không hiểu gì hết.

"Làm ăn không dễ, nhất là làm ăn vốn nhỏ, đừng có thấy vật này nhỏ, tóm lại cũng là tiền vốn." Người trung niên nói rất đúng trọng tâm, nhưng nghe vào tai lại có mùi vị bề trên: "Còn ngươi…" Người trung niên chỉ chỉ Địch Áo: "Người trẻ tuổi, làm người cần phải làm đến nơi đến chốn, không có tiền thì không cần gấp gáp, nhưng không thể ham tiện nghi, ngay cả lễ vật cho người yêu cũng mua không nổi, ngươi không cảm thấy đỏ mặt sao?"

"Ta có đỏ mặt không?" Địch Áo xoay người nhịn cười hỏi Tác Phỉ Á.

"Ngươi đâu có đỏ mặt !" Tác Phỉ Á liếc sang Địch Áo, nàng cười tươi như hoa, dáng vẻ ôn nhu làm cho những người chung quanh phải ngơ ngác.

Người trung niên kia cũng không ngoại lệ, cứ nhìn chằm chằm Tác Phỉ Á, qua một lúc sau mới ý thức được bản thân có chút thất thố, vội vàng ho khan mấy tiếng, quay đầu nói với người bán hàng: "Đồ vật vị tiểu thư này mua cứ tính vào trương mục của ta, một số tiền nhỏ ta vẫn phải có."

Nói đến hai chữ "tiền nhỏ", người trung niên rõ ràng tăng cao thanh âm, dụng ý trong đó không cần suy nghĩ cũng biết, đơn giản là muốn chê bai Địch Áo mà thôi.

Thế nhưng lòng dạ Địch Áo rất sâu, tâm tình bây giờ lại rất tốt, không thể nào chỉ vì điểm nhỏ này mà tức giận, hắn cầm lấy con thỏ thủy tinh từ trong lòng bàn tay Tác Phỉ Á, ném trở lại gian hàng: "Đi, chúng ta đến chỗ khác."

"Tốt." Tác Phỉ Á cười nói, mặc dù lúc nãy nàng biểu hiện rất yêu thích, nhưng trong đó ít nhất có năm phần là giả. Kể từ khi Địch Áo không từ mà biệt, nàng từng suy nghĩ rất nhiều lần, cho nên bây giờ mới cố gắng thay đổi bản thân. Không sai, an nguy của nàng và Địch Áo rất trọng yếu, vì thế nàng mới khổ tâm lao lực kinh doanh chuẩn bị cho tương lai, nhưng an nguy không phải là toàn bộ cuộc sống. Nàng có thể chịu được khô khan, có thể chịu được trầm muộn, nhưng Địch Áo có thể làm được không? Nếu tiếp tục như vậy, người nào có thể bảo đảm Địch Áo sẽ không rời khỏi nàng lần nữa?

Chỉ có thể nói Tác Phỉ Á hiểu lầm Địch Áo rồi, điều này cũng trách nàng, bởi vì muốn né tránh đề tài vì sao Địch Áo trốn đi. Chỉ cần sau này nàng và Địch Áo có thể hành sự cẩn thận là tốt rồi.

Người trung niên kia thấy Tác Phỉ Á muốn đi, nhất thời không còn bình tĩnh như lúc nãy biểu hiện, vội vàng đi lên một bước ngăn cản hai người, cười nói: "Vị tiểu thư này, gặp gỡ hiếm có đừng có khách khí với ta, nhìn xem còn thích thứ gì thì cứ việc nói, bao hết lên trên người của ta."

Địch Áo thở dài, lại nhìn sang Tác Phỉ Á, đúng là hồng nhan họa thủy mà. Ban đầu Ngã Lệ chọc cho bọn hắn không ít phiền toái, bây giờ Tác Phỉ Á cũng vậy.

Tác Phỉ Á khẽ chau mày, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, bản thân nàng chỉ muốn an tĩnh đi dạo với Địch Áo, tại sao hết lần này tới lần khác lại có đám người không thể nào chịu nổi nhảy ra chứ?

"Cảm ơn ý tốt của ngài, chúng ta chuẩn bị tìm một chỗ dùng bữa, không quấy rầy ngài nữa." Tác Phỉ Á vẫn còn cố gắng lần cuối cùng.

"Dùng bữa? Tốt, đúng lúc chúng ta cũng có dự định này, mọi người cùng nhau đi luôn, không phải là càng thêm náo nhiệt sao?" Tướng mạo gã trung niên này coi như đàng hoàng, nụ cười cũng rất thân thiết, nhưng ánh mắt nóng bỏng của hắn đã làm bại lộ ý nghĩ chân thực.

"Tránh ra." Địch Áo thản nhiên nói, nếu như Ca Đốn và Lôi Mông ở chỗ này nhìn thấy vẻ mặt Địch Áo, bọn họ khẳng định biết Địch Áo đang muốn làm gì.

"Làm vậy hình như không quá lễ phép thì phải? Ta đây rất thành tâm mời hai vị." Người trung niên còn đang cười nói, những võ sĩ đứng phía sau hắn lập tức im lặng xông lên. Hiển nhiên đây là cảnh cáo Địch Áo, cho dù ngươi có muốn đi hay không cũng phải đi thôi!

Lần này ngay cả Tác Phỉ Á cũng bắt đầu tức giận rồi, cho dù là đám quý tử mắt cao hơn trán trên Khắc Lý Tư bình nguyên cũng chưa từng có ai dám vô lễ với nàng như vậy.

Tác Phỉ Á giận dữ khí chất biến hóa nghiêng trời lệch đất, hai lúm đồng tiền như hoa như ngọc đột nhiên biến mất, giữa hàng lông mày hiện lên một lằn ngang tràn đầy băng hàn và kiêu ngạo.

"An tĩnh chút!" Địch Áo đột nhiên kéo tay Tác Phỉ Á, cười nói: "Có biết không? Nguyện vọng trước kia của ta là báo thù cho Khắc Lôi bá bá."

Tác Phỉ Á sửng sốt, lão quản gia Khắc Lôi gợi lên cho nàng quá nhiều ký ức. Trên thực tế, sau khi nàng hoàn toàn thi triển tài năng, hai tên ca ca của nàng trước sau thử đưa ra vài lần dò xét, nói bọn họ khi đó còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cho nên hơi bạo động, muốn dỗ dành nàng. Nhưng Tác Phỉ Á trực tiếp cự tuyệt mọi thiện ý, tình nguyện đưa mình vào hoàn cảnh sinh tồn phức tạp và nguy hiểm, nàng muốn kiên trì cho đến cuối cùng.

Rất nhiều người không thể nào lý giải được, ngay cả phụ thân Tác Phỉ Á cũng không hiểu, phải biết rằng đây chính là hai ca ca cùng cha khác mẹ của nàng.

Nguyên nhân chính là vì Khắc Lôi, cũng vì Địch Áo, Tác Phỉ Á không dám lơ là chút nào. Nếu như nàng tha thứ cho hai tên ca ca, như vậy nàng dùng cái gì để đối mặt với Địch Áo, đối mặt với mộ bia Khắc Lôi bá bá. Vì thế nàng lựa chọn cương quyết không tha thứ.

"Bây giờ, nguyện vọng của ta đã thay đổi." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Ta muốn, bảo vệ ngươi "

Mấy chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, thân hình Địch Áo bỗng nhiên biến mất, đồng thời tiếng xé gió theo đó rít lên dữ dội.

Trong chốc lát, Địch Áo đã xuất hiện ở trước mặt gã trung niên, khuỷu tay phải hất ra nện thẳng vào khuôn mặt vuông vức kia.

Có lẽ là hắn muốn dùng máu tươi để chứng thực lời thề vừa nói ra, Địch Áo đã dùng tới một kích toàn lực. Lấy lực lượng hiện tại của hắn, coi như là một đầu trâu rừng cũng sẽ bị đánh bay ra ngoài, lực lượng và tốc độ dung hợp hoàn mỹ với nhau tạo thành một bức tranh quỷ dị. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Cái đầu gã trung niên kia đầu bất chợt ngã ra sau, cả người cong lại, phần bụng giơ lên cao, đầu hắn theo quán tính đập mạnh xuống mặt đất, máu me đỏ sẫm văng ra bốn phía.

Địch Áo bộc phát lực lượng quá mãnh liệt, hai chân gã trung niên kia thậm chí còn chưa kịp rời khỏi mặt đất, trong mắt đó Địch Áo xuất ra vô số động tác mà người bình thường không thể nào thấy rõ, trong mắt bọn họ chỉ thấy thân thể gã trung niên kia bay thẳng về phía sau vẽ ra một dãy tàn ảnh.

Địch Áo không ngừng vọt tới trước, nhóm võ sĩ ở phía trước chỉ kịp đặt tay lên chuôi kiếm nhưng bộ mặt vẫn duy trì nét ngây dại.

"Phong Ưu Nhã !" Tác Phỉ Á cũng kinh ngạc, nàng cơ hồ không dám tin vào hai mắt mình.

Địch Áo đá một cước vào ngực một gã võ sĩ, trong lúc đối phương bay ngược ra sau, hắn đã nắm lấy chuôi kiếm của đối phương, tiếp theo là từng luồng kiếm quang nở rộ.

Khi Ca Đốn và Lôi Mông lần đầu tiên phát sinh xung đột với Ngải Phất Lí thì Địch Áo lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Bởi vì hắn không biết đánh nhau, cũng không muốn đánh nhau, nhưng đến lúc đội võ sĩ trị an muốn công kích hắn, hắn sẽ lập tức bộc phát toàn bộ sức mạnh vốn có.

Nói trắng ra tính cách Địch Áo là như vậy, đối phương tiến một bước, hắn có thể lùi một bước, trong mắt hắn chỉ vì tranh chấp nhỏ nhặt mà phát sinh xung đột thật sự không có ý nghĩa. Nếu đối phương lại tiến một bước, hắn sẽ lui thêm bước nữa, giữ vững khắc chế nhẫn nhịn, nhưng nếu đối thủ được thế tiếp tục tiến sát, hắn sẽ phải động thủ. Bởi vì hắn không phải mèo, không phải sói, hắn giống như một đầu sư tử chúa, hoàn toàn lười biếng động thủ với kẻ yếu, nhưng nếu bắt buộc phải xuất thủ, dù cho đối thủ chỉ là một con thỏ, hắn cũng sẽ dùng đến toàn lực.

Thật ra người hiểu rõ Địch Áo nhất trong thế giới này chính là La Y ở lại trang viên, lúc ấy Địch Áo từng nói, hắn sẽ không bao giờ lên tiếng uy hiếp ai, bởi vì làm vậy chỉ làm cho địch nhân đề cao cảnh giác.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv