Nhưng mà Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư không ngờ tới chính là hòn đá vừa xuất hiện đã lập tức nổ tung bắn ra tán loạn. Cũng may khoảng cách rất xa nên Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư vội vã lui về phía sau tránh thoát một kiếp. Nhưng hai người lại phát hiện một vấn đề, bởi vì Kiều Y Tư Đinh công kích từ xa nên lực lượng không có mạnh mẽ như bọn họ tưởng tượng.
Chẳng lẽ Kiều Y Tư Đinh cũng đã mệt mỏi? Đây là ý nghĩ chung của hai người, nhưng chỉ có thể thử nghĩ đến đó mà thôi. Tình thế không cho phép bọn họ nghiệm chứng thực tế, bây giờ cần thiết nhất là tấn công Ngã Tát Khắc. Trải qua một lần trì hoãn, nhóm địch nhân ở phía sau đã bay tới gần lắm rồi. Hai người Địch Áo không dám do dự thêm nữa, tiếp tục chia ra lướt về phía Ngã Tát Khắc, ngay từ xa đã phất tay chém ra Phá Không Trảm. Chỉ có điều Phá Không Trảm bình thường không thể công phá lĩnh vực của Ngã Tát Khắc. Đây chỉ là một lần dò xét, nếu như đánh không trúng Ngã Tát Khắc thì hai người sẽ suy nghĩ đến lộ tuyến rút lui. Nhưng thành công đánh trúng nghĩa là thực lực Kiều Y Tư Đinh không có khủng bố như bề ngoài.
Thấy bốn đạo Phá Không Trảm lóe ra ánh sáng xanh ngọc bay tới Ngã Tát Khắc. Trong tay Kiều Y Tư Đinh lại xuất hiện một tảng đá khác, sau đó nhẹ nhàng bay lên không ngăn chặn Phá Không Trảm của Á Nhĩ Duy Tư.
"Ầm ~!"
Sau một trận nổ tung kịch liệt, vô số đá vụn bắn về phía Địch Áo. Kiều Y Tư Đinh xuất thủ ngăn cản Á Nhĩ Duy Tư, lúc này khoảng trống giữa Địch Áo và Ngã Tát Khắc không có một bóng người. Vừa nhận ra cơ hội đã tới, trái tim Địch Áo khẽ co thắt một cái, chỉ cần có thể né tránh đợt công kích này, Ngã Tát Khắc đang giằng co với Đạt Tư Ngũ Đức sẽ biến thành một mục tiêu tuyệt hảo. Về phần Ngã Tát Khắc có thể quay đầu lại phản công hay không thì hắn không suy nghĩ làm gì. Nếu như Ngã Tát Khắc làm như vậy, Đạt Tư Ngũ Đức tất nhiên có thừa cơ phát động phản công lật ngược tình thế.
Thế nhưng điều kiện tiên quyết là Địch Áo có thể chống đỡ đợt công kích này của Kiều Y Tư Đinh mà không tổn hao chút gì, một khi thất bại cũng có nghĩa là tử vong ập đến.
Tới hay là không đây? Thời gian Địch Áo lựa chọn rất ngắn, đến lúc Kiều Y Tư Đinh thành công ngăn cản hoặc đánh bị thương Á Nhĩ Duy Tư, Địch Áo sẽ không còn cơ hội đột phá rào cản này nữa.
Địch Áo hít sâu một hơi quyết tâm đánh cuộc. Địch Áo tin rằng nguyên lực ẩn chứa trong đá vụn không mãnh liệt lắm, trước đó không lâu hắn đã dùng lĩnh vực của mình ngạnh kháng kích cuối cùng của một vị Thánh giả. Tính toán đơn giản thì chỉ bị thương bên ngoài mà thôi, sau khi công kích xong lấy tốc độ bạo phát của Địch Áo chạy trốn xem như không thành vấn đề.
Âm thầm tính toán được mất thoáng qua chốc lát, thân ảnh Địch Áo bất chợt gia tốc lao thẳng vào cơn mưa đá kia, quanh người hắn tỏa sáng lưu quang chói mắt đẩy nhanh tốc độ lên tới tận cùng.
Thanh âm va chạm vang lên liên tiếp, đá vụn đánh trúng màn hào quang hộ thể của Địch Áo lập tức bị đẩy ngược trở ra. Địch Áo cảm thấy vui mừng trong lòng, quả nhiên đúng như mình dự liệu, Kiều Y Tư Đinh đã không còn thừa bao nhiêu nguyên lực, vì thế buông thả bí kỹ cũng yếu đi rất nhiều.
Lúc còn chưa hoàn toàn xông qua đá vụn bay đầy trời, Địch Áo đã bắt đầu ngưng tụ một đoàn quang cầu. Ngay khi bay đến vị trí cách Ngã Tát Khắc mấy chục thước, quang cầu trên ngón tay hắn đã phình to ra bằng nửa thân người.
"Xẹt" một tiếng, Địch Áo bắn thẳng đạo quang cầu ra ngoài, lấy tốc độ cực nhanh lao tới chỗ Ngã Tát Khắc. Cho dù tên kia phản ứng như thế nào, Đạt Tư Ngũ Đức cũng có thể dựa vào cơ hội này để thay đổi hoàn cảnh xấu.
Nhưng Địch Áo không nghĩ tới chính là Ngã Tát Khắc lại nhanh chóng bỏ qua Đạt Tư Ngũ Đức, xoay người lao đến chỗ của mình. Cùng lúc đó Kiều Y Tư Đinh đang ngăn cản Á Nhĩ Duy Tư cũng vung tay lên, mặt đất bỗng nhiên nổ tung kéo theo bụi đất mù mịt phóng thẳng lên trời. Địch Áo cảm giác bên trong mảnh bụi đất này hàm chứa nguyên lực bàng bạc không khỏi hít vào một hơi lạnh. Nếu Kiều Y Tư Đinh có thể phát động thế công mãnh liệt như thế, nói cách khác hai lần công kích yếu ớt lúc nãy là do đối phương cố ý giả tạo?
Đây chắc chắn là một cái bẫy rập nhằm vào Địch Áo, bụi đất mù mịt xuất hiện ở sau lưng Địch Áo chặt đứt hoàn toàn đường lui. Còn Địch Áo cho dù né trái hay phải cũng không có khả năng thoát khỏi phạm vi Ngã Tát Khắc công kích.
Địch Áo đâu có biết mình nằm trong danh sách tất sát của Nguyệt Ảnh đế quốc, vị trí thứ nhất là Đạt Tư Ngũ Đức, còn vị thứ hai chính là hắn. Mặc dù địa vị Mạc Lâm ở trong Thần Vực cũng rất trọng yếu, nhưng so sánh với Bất Hủ truyền thừa vẫn thua kém quá xa, nhất là hậu duệ Bất Hủ truyền thừa đã thành công hoàn thành tiến hóa lần hai lại càng chênh lệch lớn hơn nữa.
Cho dù Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư không tiến hành đột kích, Ngã Tát Khắc cũng đã chuẩn bị dừng tay. Dù sao nguyên lực của Đạt Tư Ngũ Đức đã không còn dư lại bao nhiêu, cứ giao cho Kiều Y Tư Đinh xử lý là được rồi, vậy thì Ngã Tát Khắc sẽ giữ lại lực chiến đấu nhất định. Không ngờ đúng lúc đó nhìn thấy Địch Áo xuất hiện, hai người không hẹn mà cùng nhau chuyển mục tiêu công kích lên trên người Địch Áo, nhân vật số hai nằm trong danh sách tất sát hiển nhiên là ưu tiên đặc biệt, cho dù để cho Đạt Tư Ngũ Đức chạy mất cũng hoàn toàn đáng giá.
Áp lực trên người Đạt Tư Ngũ Đức chợt giảm xuống rất nhanh, nhưng còn chưa kịp vui mừng đã phát hiện Địch Áo lâm vào khốn cảnh. Hắn nhất thời tức giận gầm lên ngưng kết ra vô số Băng Tinh nhanh chóng xoay tròn, sau đó hóa thành một luồng phong bạo bao trùm lấy Hỏa Vân của Ngã Tát Khắc, thậm chí sau khi đánh tan Hỏa Vân, cơn lốc Băng Tinh này còn dư lực phóng thẳng lên trời cao. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Chỉ có điều tiếc nuối nhất là Đạt Tư Ngũ Đức đứng ở chỗ cách Ngã Tát Khắc quá xa, đến khi cơn lốc đánh trúng Ngã Tát Khắc sợ rằng đã muộn rồi. Không chừng Địch Áo đã trúng đòn biến thành một cỗ thi thể lạnh băng, Á Nhĩ Duy Tư đứng khá gần Địch Áo nhưng lại bị Kiều Y Tư Đinh kiên quyết ngăn cản trước mặt. Dù cho Á Nhĩ Duy Tư cố gắng thế nào cũng không thể đột phá Kiều Y Tư Đinh phong tỏa.
Địch Áo vội vã lách sang bên trái rồi thúc dục Phong Dực, Tật Phong Tấn Ảnh và Phong Ưu Nhã lên tới cực hạn. Nhưng mà lúc này Ngã Tát Khắc đã thành công buông thả bí kỹ, sóng lửa ngập trời trong nháy mắt tràn ngập không gian gần trăm thước vuông, nhìn tới đâu cũng chỉ có hỏa diễm bốc cháy hừng hực, hơi nóng phả vào mặt bỏng rất cực kỳ.
Biển lửa bao trùm phạm vi quá rộng nên Địch Áo mấy lần xông ra nhưng không thành công. Hắn vội vã ngưng tụ nguyên lực bên trong Đại Luân dồn vào đạo quang cầu trên tay, sau đó hung hăng bắn tới vị trí Ngã Tát Khắc đứng trong trí nhớ. Thật ra có thể đánh trúng đối phương hay không cũng không thể cải biến được kết quả, bản thân bị một vị Thần Vũ Giả dùng lĩnh vực vây khốn có thể nói là tử cục chết chắc rồi. Cho dù Địch Áo phòng ngự cường hãn đến mức nào cũng chống đỡ không được bao lâu, chẳng qua là vấn đề thời gian, chết sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng đúng lúc này, Địch Áo bỗng nhiên cảm thấy một cỗ nguyên lực dao động vô cùng quen thuộc ập tới, ngay sau đó không gian hoàn toàn yên tĩnh, im lặng tột độ.
Địch Áo ở trong biển lửa nhìn không thấy cảnh tượng phía ngoài, những người khác đứng trên chiến trường lại thấy rất rõ ràng. Một luồng thanh mang cực lớn xuất hiện ở giữa không trung không có một chút dấu hiệu báo trước, trong nháy mắt đã vượt qua quãng đường vài trăm thước chém biển lửa vây khốn Địch Áo thành hai nửa, thanh mang tiện đà xuyên qua thân thể Ngã Tát Khắc rồi mới tan biến vào trong không gian mờ ảo.
Ngay khi thanh mang lóe lên, một cỗ khổng lồ nguyên lực dao động chí cực mới phát ra chèn ép tinh thần tất cả mọi người có mặt ở đây. Sau đó, một thân ảnh chậm rãi hiện ra ở trên trời cao.
Kiều Y Tư Đinh nghi hoặc quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy rõ thân ảnh kia xuất hiện. Hai tròng mắt hắn đầu tiên là mờ đi, sau đó trái tim bất chợt co rút lại một cái, há miệng gào lên: "Ngõa Tây Lý?"
So sánh với nhau thì Ngã Tát Khắc trấn định hơn nhiều lắm, chỉ bình tĩnh lơ lửng ở tại chỗ, tựa hồ Ngõa Tây Lý xuất hiện không có tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn. Nhưng nếu dõi mắt nhìn kỹ sẽ phát hiện trên trán và cằm Ngã Tát Khắc chẳng biết từ lúc nào đã hiện ra vết máu nhàn nhạt, hơn nữa vết máu đang từ từ mở rộng ra, từ từ rõ ràng hơn, ánh mắt Ngã Tát Khắc theo đó ảm đạm mờ dần đi.
Lúc này Đạt Tư Ngũ Đức phóng ra cơn lốc Băng Tinh đã bao phủ quanh thân Kiều Y Tư Đinh, tên này đâu còn tâm tư triền đấu với Đạt Tư Ngũ Đức, vội vàng vung tay tạo ra một mảng bụi mù cuồn cuộn ngăn cản cơn lốc Băng Tinh lạnh lẽo kia. Sau đó Kiều Y Tư Đinh trực tiếp bay ra ngoài, đồng thời còn không quên nhắc nhở Ngã Tát Khắc: "Đi mau !"