Thức ăn mà người trung niên gọi được đưa lên rất nhanh. Mạc Lâm chú ý thấy người trung niên ăn không ngừng, bình thường chỉ có người đi đường vội vã mới như vậy, hơn nữa trên người hắn lộ vẻ phong trần mệt mỏi, hiển nhiên đã chạy một quãng đường rất xa tới đây.
Mạc Lâm suy nghĩ một lát rồi đi tới bên cạnh người trung niên ngồi xuống, mỉm cười hỏi: "Xưng hô thế nào?"
Người trung niên ngừng động tác, nhíu mày nhìn về phía Mạc Lâm, qua một lúc sau mới chậm rãi nói: "Có việc?" Người trung niên duy trì thần sắc cảnh giác cao độ. Bởi vì hắn hoàn toàn không cảm giác ra thực lực của đối phương, nhiêu đó đã nói rõ thực lực của đối phương vượt xa hắn.
"Là như thế này, ta cảm thấy ngài hơi quen mắt, cho nên mạo muội tới quấy rầy, ngài không để ý chứ?" Mạc Lâm ôn hòa nói.
Đám người đồng hành với Mạc Lâm kỳ quái nhìn sang bên này, không biết Mạc Lâm đang làm chuyện gì.
"Vậy khẳng định là ngài nhớ lầm." Người trung niên cười cười nói: "Chúng ta không thể nào từng gặp qua."
"Chưa chắc, ta đã đi qua rất nhiều địa phương, ví như như… Phỉ Tể công quốc."
Mạc Lâm chú ý tới khi hắn nói ra mấy chữ Phỉ Tể công quốc, người trung niên rõ ràng lộ ra vài phần kinh ngạc.
"Ngài là..." Người trung niên bây giờ đã có thể xác nhận đối phương từng thấy mình.
"Ta tên là Mạc Lâm, là trưởng lão Thần Vực. Nếu như ta đoán không lầm, ngài có phải là phụ thân của Tác Phỉ Á, Đường Ân Nam tước?" Mạc Lâm cười nói: "Thật ra lúc ở Đại công lĩnh ta đã thấy ngài, nhưng khi đó ta không thể ra mặt, cho nên chưa kịp tới cửa bái phỏng."
"Ngài quen biết Tác Phỉ Á?"
Người trung niên chính là Đường Ân, nghe được Mạc Lâm nói giật mình ngây người. Thần Vực trưởng lão? Đường Ân dĩ nhiên biết Thần Vực là tồn tại thế nào. Mặc dù Địch Áo từng đề cập tới bây giờ Sư Tâm đế quốc, Thần Vực và Thiên Không tạo thành quan hệ liên minh. Nhưng Đường Ân thật sự nghĩ không ra tại sao trưởng lão Thần Vực khách khí với mình như vậy. Phải biết rằng ở trước mặt Thần Vực, Phỉ Tể công quốc căn bản không có gì to tát. Huống chi Đường Ân chỉ là một Bá tước, chênh lệch giữa hai bên quá lớn.
Mạc Lâm nhìn vẻ mặt Đường Ân, chợt hiểu ra nói: "Địch Áo không nhắc gì với ngài sao? Ha hả, ngài còn không biết hả? Địa vị Địch Áo ở trong Thần Vực không thấp."
Đường Ân nghe mà không hiểu ra sao, Địch Áo có quan hệ với Thần Vực từ lúc nào?
Mạc Lâm cười cười nói tiếp: "Không vội, trên đường đi ta sẽ giải thích với ngài, đúng lúc chúng ta cũng đang đi ra chiến trường gặp Địch Áo." Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Đường Ân gật đầu, vội vàng lấp đầy bụng rồi đi cùng đám người Mạc Lâm nhắm hướng chiến trường. Mạc Lâm giới thiệu Đường Ân cho những người đồng hành. Sau khi biết được quan hệ giữa Đường Ân và Địch Áo, thái độ những người khác đối với Đường Ân cũng rất thân mật làm cho Đường Ân được hậu đãi mà kinh.
Dọc theo đường đi đều là Đường Ân nghe người khác nói, Mạc Lâm ăn nói vốn rất tốt. Từ từ kể lại những chuyện kinh tâm động phách Địch Áo làm trong khoảng thời gian này. Sau khi nghe tới đoạn Địch Áo đã tấn thăng lên Thánh giả, Đường Ân triệt để hết chỗ nói rồi, cái tiểu tử ngốc ban đầu ở trong trang viên một ngày không nói câu nào, thế mà trong vòng vài năm đã lột xác kinh người như thế. Nếu không phải là Mạc Lâm tự mình nói ra, sợ rằng Đường Ân không dám tin tưởng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, rốt cuộc đoàn người Mạc Lâm đã tới tiền tuyến, đám người Thi Lạc Tư và Á Nhĩ Duy Tư nhận được tin tức vội vàng chạy ra đón. Địch Áo và các nàng Tác Phỉ Á cũng đi theo phía sau. Mấy người Tác Phỉ Á đã sớm chuẩn bị hành trang xong xuôi, chỉ chờ người từ đế đô đến là các nàng sẽ rời khỏi nơi này.
Cách nhau thật xa Địch Áo và Tác Phỉ Á đã thấy được thân ảnh Đường Ân, cả hai vui mừng chạy tới, nói thật ra Tác Phỉ Á đã thật lâu lắm rồi không gặp mặt phụ thân mình.
Đường Ân mỉm cười ôm lấy Tác Phỉ Á nhào vào lòng ngực của mình, vỗ nhẹ lưng Tác Phỉ Á nói: "Đã là đại cô nương rồi còn không biết xấu hổ."
Tác Phỉ Á không nói lời nào, chỉ dùng sức cọ cọ mấy đường trên ngực Đường Ân. Nụ cười trên mặt Đường Ân nhất thời biến thành khổ sở: "Ta chỉ có một bộ đồ này sạch sẽ thôi, ngươi đừng có lau được không?"
"Hì hì, lại bị ngươi phát hiện." Tác Phỉ Á ngẩng đầu lên cười gian, trong hốc mắt vẫn còn lưu dấu nước mắt.
"Bá phụ !" Địch Áo đi tới cung kính thi lễ.
Đường Ân nhìn Địch Áo, thần sắc có chút phức tạp, có cảm khái, cũng có tán thưởng khen ngợi: "Địch Áo, ngươi làm không tệ."
"Bá phụ quá khen !" Địch Áo khiêm tốn hồi đáp, lúc này đám người Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny đi tới gần thay nhau vấn an Đường Ân.
"Đường Ân Nam tước, lại gặp mặt rồi." An Đông Ny tự nhiên bước lên chào hỏi Đường Ân.
Khuôn mặt Đường Ân chợt cứng lại, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, lại gặp mặt."
Địch Áo không đành lòng nhằm mắt quay sang nơi khác, nói chuyện kiểu này đúng là quá khô đi. Theo lý thuyết lấy tuổi tác Đường Ân không luống cuống chân tay như đám thanh niên chứ? Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Địch Áo chỉ có thể hiểu là Đường Ân khẩn trương quá độ mà thôi.
Quả nhiên Đường Ân vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả An Đông Ny cũng cảm thấy hơi lúng túng. Bởi vì nói chuyện tiến hành tới đây hiển nhiên không còn cách tiếp tục nữa, nói gì cũng không thích hợp cho lắm.
Tác Phỉ Á oán hận trợn mắt liếc sang Đường Ân, chạy tới khoác tay An Đông Ny: "Ngươi tới vừa lúc, chúng ta đang định trở về đế đô."
"Trận chiến đánh xong rồi?" Đường Ân nghe thế liền ngơ ngác, vốn là còn định biểu hiện một ít gan dạ, sáng suốt của mình cho An Đông Ny thấy, tại sao phải trở về đế đô chứ?
"Không có, dù sao người đi cùng chúng ta là được. Đúng rồi, An Đông Ny tỷ tỷ cũng theo chúng ta trở về nha !" Tác Phỉ Á vừa nói vừa khoa trương trừng mắt, hàm ý trong đó quá rõ ràng.
Tác Phỉ Á nói đến đây, An Đông Ny làm sao có thể không hiểu được, nhất thời gương mặt ửng đỏ, khẽ đẩy Tác Phỉ Á một cái, oán giận trách: "Có quan hệ gì tới ta?"
Y Toa Bối Nhĩ chạy tới ôm lấy cánh tay còn lại của An Đông Ny, cười hì hì nói: "Vậy cũng khó nói, bây giờ không có nhưng không có nghĩa là sau này không có."
"Các ngươi..." An Đông Ny cực kỳ xấu hổ, nhưng loại chuyện này hiển nhiên không có biện pháp giải thích, càng tô càng đen, chỉ có thể tạo thành hiệu quả trái ngược.
Địch Áo lo lắng cười giỡn quá mức sẽ có thể tạo ra kết quả trái ngược, kịp thời đứng ra nói: "Hãy để cho bá phụ nghỉ ngơi trước một chút rồi lên đường, ít nhất cũng phải đi dạo trong quân doanh vài vòng chứ, nếu không chẳng phải là hắn đến không một chuyến à!"
"Tốt, dù sao chúng ta cũng không vội trở về." Tác Phỉ Á lập tức đồng ý, Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny cũng giơ hai tay tán thành.
An Đông Ny triệt để hết chỗ nói rồi, ngày hôm qua Y Toa Bối Nhĩ còn ầm ĩ phải nhanh chóng trở về đế đô thư giãn tinh thần, bây giờ khen ngược, nói đổi cái là đổi ngay. An Đông Ny dĩ nhiên biết mục đích của các nàng Tác Phỉ Á, cũng rõ ràng tâm tư Đường Ân. Trên thực tế An Đông Ny không ghét Đường Ân, nếu không sẽ không chủ động tiến lên chào hỏi rồi. Chẳng qua là An Đông Ny không thể nào tiếp nhận đoạn tình cảm mới nhanh như vậy, ít nhất phải để cho An Đông Ny hoàn toàn xóa đi hình ảnh về Đặng Khẳng mới có khả năng nhắc lại chuyện này.
Mấy người Tác Phỉ Á dẫn Đường Ân trở lại quân doanh, Địch Áo lại bị Mạc Lâm gọi tới.
"Địch Áo, vị này là Thần Vũ Giả của Sư Tâm đế quốc, Bố Long Phỉ Nhĩ, mà vị là Đạt Tư Ngũ Đức của Thần Vực chúng ta, cũng là Thần Vũ Giả." Mạc Lâm giới thiệu từng người cho Địch Áo biết.
Ánh mắt của hai người dừng lại trên người Địch Áo chốc lát, sau đó liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được trong mắt đối phương sự kinh hãi. Thật ra trước khi đến đây hai người bọn họ đã ôm thái độ bán tín bán nghi. Hai mươi mấy tuổi có thể tấn thăng đến Thánh giả đúng là không thể tưởng tượng nổi. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy Địch Áo, bọn họ mới tin tưởng thì ra trên thế giới này thật sự tồn tại cái gọi là thiên tài.
Bố Long Phỉ Nhĩ và Đạt Tư Ngũ Đức cẩn thận hỏi thăm tình trạng Địch Áo. Bởi vì Địch Áo lấy thân làm mồi nên bọn họ phải hiểu rõ thực lực Địch Áo, như vậy mới có khả năng canh đúng thời cơ xuất thủ, không đến nổi dọa cho đối phương sợ quá chạy mất, bây giờ đã xuất động đội hình cường đại như vậy, nếu như để cho Khải Mạn chạy thoát thế nào cũng bị thiên đại chê cười.
Đường Ân chỉ ở quân doanh một đêm, ngày thứ hai liền đi theo đám người Tác Phỉ Á rời khỏi tiền tuyến. Sau khi tận mắt nhìn thấy chiến tranh tàn khốc, Đường Ân đã không còn ý niệm thi triển quyền cước ở trong đầu, nói đùa gì vậy, ngay cả cường giả Võ Tôn cũng khó thoát khỏi vận mệnh nằm xuống, hắn là Cực Hạn võ sĩ có thể làm gì đây?
Thế nhưng ngoài những mất mác, Đường Ân vẫn có chỗ tự hào, nếu Tái Nhân và Nhã Duy Đạt biết bây giờ Địch Áo đã là một vị Thánh giả sợ rằng nhất định sẽ kinh ngạc tột đỉnh. Đường Ân cười cười nghĩ thầm, mặc dù thực lực của mình không khá lắm, nhưng Địch Áo đã đền bù khuyết điểm này rất tốt. Đường Ân xem như là may mắn khi đưa Tác Phỉ Á đến trang viên, nếu không lấy danh tiếng ngu ngốc của Địch Áo lúc đó thì hai người căn bản không thể nào có cơ hội gặp nhau được.
Đoàn người Mạc Lâm đi tới tiền tuyến không bao lâu, quân đoàn trưởng Tạp Tư Đặc La của Nguyệt Ảnh đế quốc nhận được thông báo Khải Mạn đã cách nơi này không xa. Tạp Tư Đặc La biết rõ mục đích của Khải Mạn đến đây, cho nên không có gióng trống khua chiêng chuẩn bị nghi thức hoan nghênh, chỉ dẫn mấy quan sĩ huy cao cấp chạy tới nghênh đón.