Thú linh im lặng hồi lâu, trong giọng nói toát ra mấy phần tiêu điều mất mác: "Không có gì xa lạ cả, đúng không? Thời gian mấy trăm năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Được rồi, xem ra lần này nhất định phải thành công."
"Đúng rồi." Thú linh chợt nhớ tới một chuyện: "Ngươi có hậu nhân không?"
"Ta?" Địch Áo chần chờ một lát mới xác nhận Thú linh đang hỏi chuyện gì: "Dĩ nhiên là không, tại sao?"
"Tại sao không có?" Thú linh nhất thời nổi giận: "Kéo dài huyết mạch này xuống là chức trách của ngươi mà, có hiểu không?"
"Nhưng ta còn chưa kết hôn." Địch Áo giải thích.
"Ngươi kết hôn rồi hay chưa liên quan gì tới ta?" Thú linh tiếp tục gầm thét, chấn động khiến cho đầu tóc Địch Áo đau nhói.
Địch Áo thiếu chút nữa tức giận hộc máu, ta có đời sau hay không hình như không quan hệ gì tới lão nhân gia ngài kia mà? Nhưng lời này dĩ nhiên không thể nói ra miệng, làm vậy rất có thể khiến cho đối phương bộc phát lửa giận lớn hơn nữa.
"Không cần thiết chấp nhặt với một con yêu thú. Không cần thiết…" Địch Áo tự mình an ủi ở trong lòng mấy câu.
Nhưng Thú linh không có ý định bỏ qua cho Địch Áo: "Nói cho ngươi biết, cho dù tiến hóa thành công hay không, sau khi ngươi trở về chuyện đầu tiên cần phải làm chính là tạo ra một đống hậu nhân."
Địch Áo lần đầu nghe nói chuyện này cũng có thể bắt buộc, không nhịn được cả giận nói: "Bằng không thì sao?"
"Chỉ đơn giản ngươi là hậu duệ của chủ nhân, nối dõi huyết mạch chính là nhiệm vụ của ngươi." Lúc này Thú linh tựa hồ nghĩ ra mình nói sai lầm, lập tức bổ sung thêm một câu: "Dĩ nhiên là còn có quan hệ với An Đức Sâm, quan hệ tới Thần Vực. Tiếp tục kéo dài huyết mạch An Đức Sâm chính là trách nhiệm không thể trốn tránh, ta nói không đúng sao?"
Địch Áo vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười, nói hồi lâu thì ra Thú linh đang lo lắng huyết mạch chủ nhân bị chấm dứt ở đời hắn. Mặc dù Địch Áo không phủ nhận Thú linh trung thành đối với chủ nhân, nhưng vẫn cảm giác không hề thoải mái, chẳng lẽ ở trong mắt nó "hàng của mình" nát đến mức đó?
"Vậy ngươi hãy cầu nguyện chúng ta sẽ thắng lợi trong cuộc chiến này." Địch Áo nói không chút khách khí: "Nếu không mặc dù ta sinh hài tử nhiều cỡ nào cũng chạy không thoát vận mệnh bị đuổi giết."
Lần này Thú linh không có tranh cãi với Địch Áo, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, xương cốt từ từ khuếch tán tia sáng ra ngoài cho đến khi bao trùm cả tòa thạch thất.
Địch Áo và Lao Lạp ở trong luồng sáng đó cảm thấy cả người ấm áp, tâm tình bình thản như mặt hồ không gợn sóng.
"Ta sẽ tận lực đề cao tỷ lệ tiến hóa thành công, nhưng trước đó ta cần một lời hứa hẹn." Thú linh nói vô cùng bình tĩnh.
"Lời hứa gì?" Địch Áo hỏi.
"Đáp ứng ta tiếp tục kéo dài huyết mạch xuống, ít nhất ta sẽ có dũng khí đi gặp chủ nhân."
"Không cần ngươi nói ta cũng làm như vậy." Địch Áo nhíu chặt lông mày, tại sao nghe giọng Thú linh nói có mùi vị di ngôn trước khi chết quá vậy?
"Vậy thì tốt." Lần này Thú linh nói mang theo vài phần vui mừng.
"Qua thêm mấy phút nữa cánh cửa thời gian và không gian sẽ mở ra, đến khi đó tốc độ thời gian nơi này sẽ không giống bên ngoài. Vì thế các ngươi không cần phải lo lắng chiến tranh đang diễn ra, việc các ngươi cần làm chính là hoàn toàn thả lỏng thân thể, những chuyện khác giao hết cho ta."
Địch Áo không tự chủ ngừng hô hấp lại, chuẩn bị bắt đầu tiến hóa lần thứ hai rồi. Mặc dù Địch Áo tâm chí bền bỉ, kiên định cỡ nào cũng không thể khống chế nổi kích động trong nội tâm.
Chốc lát sau, bốn khối tinh thần hạch trên tường đồng thời phát ra quang mang chói mắt, bốn cột sáng từ từ tụ tập ngay chính giữa phòng rồi dung hợp thành một quang cầu nhiều màu sắc. Sau đó quang cầu tiện đà khuếch tán bao phủ tất cả mọi người vào trong.
Trong nháy mắt này Địch Áo hoàn toàn mất đi phương hướng, chỉ cảm giác mình chìm vào trong đại dương nguyên lực. Trước người, sau lưng, trên đầu, dưới chân tràn đầy nguyên lực sềnh sệch như thực chất. Không giống với tình trạng lúc Địch Áo được đề thăng lên đến Võ Tôn, nguồn nguyên lực này không làm cho Địch Áo cảm thấy đột ngột, mà tựa như đó là một phần thuộc về mình vậy.
Một cỗ lực lượng nhu hòa từ từ dung nhập vào trong cơ thể Địch Áo, nguồn lực lượng hoàn toàn khác với nguyên lực bốn phía. Hiển nhiên là đến từ chính Thú linh, Địch Áo không có ý kháng cự nên để tùy ý cổ lực lượng này di chuyển trong cơ thể mình.
Rất nhanh, Địch Áo cảm giác được lực lượng này xuyên qua mỗi một góc nhỏ trong cơ thể, chuyện tình kỳ dị xảy ra. Địch Áo có thể dựa vào lực lượng này "nhìn thấy" rõ ràng tình cảnh trong thân thể mình, trái tim đang đập, mạch máu đỏ hồng, thậm chí là dòng máu đỏ lòm đang chạy trong đó cũng nằm trong "tầm mắt".
Đối với Địch Áo đây là một cảm thụ hoàn toàn mới, vào lúc này hắn đã biến thành một người đứng ở bên ngoài lẳng lặng nhìn xem tình cảnh khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Nhờ cổ lực lượng kia hướng dẫn, nguyên lực ẩn chứa trong mạch máu từ từ bị hút ra, sau đó di chuyển và phân bổ vào các bộ phận. Trong quá trình này, dòng xoáy nguyên lực cũng xuất ra một lượng nguyên lực nồng đậm dung nhập vào trong quá trình vận chuyển. Cứ thế nguồn nguyên lực lần lượt xuyên qua thân thể Địch Áo mấy vòng, mỗi lần một nhanh hơn.
Không biết qua bao lâu, nguyên lực phân tán ở trong thân thể Địch Áo đã đạt đến một mức độ cực kì kinh khủng, có nhiều lần hắn cảm thấy không thể chịu nổi nữa, lực lượng áp bách như muốn nổ tung cả người ra. Nhưng loại chuyện này không có phát sinh, dần dần Địch Áo không lo lắng nữa, chỉ tập trung tinh thần xem xét tình hình diễn biến.
Rốt cuộc tình huống như thế bắt đầu thay đổi, không biết Thú linh làm gì nhưng Địch Áo cảm giác dưới chân của mình hình như có một lỗ hổng từ từ mở ra. Sau đó nguồn nguyên lực tích lũy đã lâu nhất thời trào ra ngoài cuồn cuộn như sóng biển. Không đợi đến lúc Địch Áo thở phào nhẹ nhõm, một cỗ nguyên lực khác lại từ trên đỉnh đầu rót vào người hắn. Phía dưới chân trôi đi bao nhiêu nguyên lực thì trên đầu sẽ bổ sung bấy nhiêu, không hề thua kém chút nào.
Sau đó Địch Áo nhìn sang Miêu Tử, nói cho chuẩn xác hẳn là cảm giác thấy Miêu Tử tồn tại. Bởi vì lúc này ánh mắt Địch Áo đã không thể nào nhìn xuyên thấu qua được màn nguyên lực sềnh sệch chói lòa ở bốn phía.
Tiện đà Địch Áo phát hiện chính mình và Miêu Tử đã bị dòng chảy nguyên lực liên kết lại với nhau, bên phía Miêu Tử cũng đang xảy ra chuyện đồng dạng. Thân thể cả hai giống như vật trung gian di chuyển nguyên lực vậy.
Trong lúc mơ hồ Địch Áo nghe Thú linh lẩm bẩm một câu: "Hoàn hảo, bước đầu tiên thành công. Hy sinh nhiều như vậy ngàn vạn lần không được làm cho ta thất vọng đó."
Địch Áo đang suy tư hai chữ "hy sinh" trong lời nói của Thú linh là gì, bỗng nhiên cảm giác da thịt toàn thân bị khống chế căng thẳng, cả người cắng ngắc. Sau đó Địch Áo thấy rõ ràng toàn bộ mạch máu khắp cơ thể mình đang chậm rãi thay đổi màu sắc.
Nói là thay đổi có lẽ không thỏa đáng, bởi vì Địch Áo lập tức phát hiện thật ra có sự biến chuyển đó là do mạch máu bị tia sáng kỳ lạ bao lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Tia sáng vừa xuất hiện liền bắt đầu chạy dọc theo mạch máu trong cơ thể Địch Áo. Dĩ nhiên toàn bộ quá trình vô cùng chậm chạp, nhưng Địch Áo vẫn có thể nhận ra cảm giác của mình bén nhạy hơn trước rất nhiều.
Đây chính là hai lần tiến hóa? Như vậy cuối cùng tia sáng này sẽ hội tụ ở chỗ nào? Địch Áo tò mò quan sát sự biến hóa trong cơ thể, hồn nhiên không biết thời gian đang trôi qua nhanh.
Từ lúc Thú linh mở cánh cửa thời gian và không gian ra, đến lúc cơ thể Địch Áo bắt đầu phát sinh biến hóa. Ở trong nhận thức của hắn tựa hồ thời gian đã qua rất lâu, nhưng đối với Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư chờ ở ngoài cung điện chỉ có một ngày mà thôi.
Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư đã cho người di chuyển lều trại đến gần cung điện, bây giờ đang là thời kỳ trọng yếu, bọn họ không thể để cho bất luận kẻ nào xông vào cung điện quấy rầy đến Địch Áo. Lúc trước không dám đi tới quá gần là vì lo lắng khinh nhờn Bất Hủ Vương. Còn bây giờ ngay cả cánh cửa bên ngoài cung điện cũng bị đánh nát rồi, mặc dù bên trong có một đầu Thú linh tương đối nguy hiểm, nhưng tính ra người nào cũng phải có trách nhiệm bảo hộ nơi này.
"Không nghĩ tới năm đó Bất Hủ Vương dĩ nhiên là hoàn thành tiến hóa hai lần ở trong điều kiện như vậy, xem ra là không có khả năng mở rộng cho nhiều người rồi." Mạc Lâm thở dài nói. Lúc này Mạc Lâm không biết cánh cửa thời gian và không gian tồn tại, nếu biết nhất định sẽ không thể nói như vậy. Nếu không có cánh cửa thời gian và không gian, sợ rằng năm đó An Đức Sâm làm sao thành công hoàn thành tiến hóa hai lần cho nổi? Bởi vì quá trình này thật sự là quá dài, dài đến mức có thể phát sinh rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.
"Ngài quá tham lam rồi, bản thân ta cảm thấy chỉ cần Địch Áo có thể thành công tiến hóa, chúng ta giao ra hết thảy đều không uổng phí." Á Nhĩ Duy Tư ở một bên cười nói.
Mạc Lâm cũng cười: "Ta nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì, vận khí Địch Áo luôn luôn tốt. Yêu thú có thể tự nhiên tiến hóa như Miêu Tử không phải dễ dàng tìm được, thế mà bên cạnh Địch Áo lại có một con, chẳng qua là trùng hợp hay sao? Ta không cho là như vậy."
"Ý ngài là vận mệnh?"