Lôi Mông còn muốn tiếp tục đột tiến mở rộng chiến quả, nhưng hắn vừa giơ chân lên liền cảm giác toàn thân căng thẳng. Lôi Mông quay đầu nhìn lại, thì ra là tiểu đội trưởng Lan Đức Nhĩ.
Lan Đức Nhĩ cau mày nhìn Lôi Mông: "Nơi này không là vị trí của ngươi."
Lôi Mông tự nhiên rõ ràng Lan Đức Nhĩ đang lo lắng chuyện gì, gần đây hành động ám sát càng ngày càng nghiêm trọng, tùy tiện xông vào quân trận địch nhân nguy hiểm quá lớn. Nhưng vấn đề bởi vì Lôi Mông là Địa hệ võ sĩ, không thể tiến hành công kích từ xa như các võ sĩ hệ khác. Nói cách khác, nếu Lôi Mông muốn đích thân xuất thủ giết địch, chỉ có thể cắm đầu xông lên tiền tuyến mới được.
Cách làm chính xác nhất hiện giờ chính là đứng chung một chỗ với Lan Đức Nhĩ. Để cho Lan Đức Nhĩ chịu trách nhiệm công kích, hắn ở bên cạnh hỗ trợ phòng thủ. Nhưng đây không phải là kết quả Lôi Mông muốn, vất vả lắm mới được tham gia chiến đấu lại phải làm công việc của một hộ vệ, vậy thì có khác gì lúc trước kia?
Lôi Mông mở to hai mắt mới vừa định phản bác, Lan Đức Nhĩ không cho Lôi Mông cơ hội nói tiếng nào, dứt khoát kéo Lôi Mông lui lại. Lan Đức Nhĩ là một Hỏa hệ võ sĩ vóc người khôi ngô, cho dù là hình thể hay cấp bậc cũng vượt xa Lôi Mông. Vì thế Lôi Mông không có một chút khả năng phản kháng, ngay sau đó bị Lan Đức Nhĩ kéo trở về quân trận. Lúc này những chiến sĩ khác của tiểu đoàn đã tụ lại một chỗ hỗn chiến với binh lính Nguyệt Ảnh đế quốc.
"Ta nói này Lan Đức Nhĩ, lá gan của ngươi cũng quá nhỏ đi?" Lôi Mông bình thường chung đụng với Lan Đức Nhĩ không tệ, nói chuyện không cần phải cố kỵ quá nhiều: "Bây giờ là chúng ta đã bị vây vào trong hoàn cảnh xấu, ngươi cảm thấy bọn họ ám sát chúng ta làm gì?"
"Phòng ngừa vạn nhất thôi." Lan Đức Nhĩ trả lời ngắn gọn.
"Ngươi…" Lôi Mông nhất thời chán nản, rồi lại không biết nói gì với đối phương. Hắn biết rõ tính tình Lan Đức Nhĩ, một khi tên này quyết định làm chuyện gì sẽ không bao giờ đổi ý.
Phía trước hét hò ồn ào một mảnh, từng đoàn từng đoàn quang mang đủ các sắc liên tiếp nổ tung giữa không trung. Dưới tia sáng chiếu rọi cơ hồ mỗi một phút đều có người té xuống trong vũng máu, mùi máu tanh nồng đậm dần dần lan ra mỗi một góc chiến trường.
Lôi Mông trơ mắt nhìn võ sĩ hai bên ngã xuống nhưng không thể làm gì, trong lòng tự nhiên không dễ chịu. Khi Lôi Mông cảm thấy vô cùng bực bội, từ trong quân trận Nguyệt Ảnh đế quốc bỗng nhiên lóe ra một thân ảnh màu hoàng kim.
Ánh mắt Lan Đức Nhĩ ngưng tụ lại một điểm, lập tức vung ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ tấn công về phía thân ảnh kia. Nhưng vì cục diện hỗn chiến quá rối loạn, Lan Đức Nhĩ lo lắng sẽ ngộ thương người mình, cho nên không thể phát huy ra toàn bộ lực chiến đấu. Huống chi đối phương là một vị Địa hệ Võ Tôn, dưới tình huống một chọi một rất khó phân thắng bại trong khoảng thời gian ngắn.
Người nọ ngạnh kháng Chân Hồng Chi Vũ của Lan Đức Nhĩ, vừa mới tiếp cận liền thả ra Liệt Địa Kích, kình khí gào thét ập tới, máu tươi bắn ra tán loạn. Các võ sĩ Sư Tâm đế quốc bị đánh bay ra ngoài mở ra một khoảng trốn cho hắn, cường giả Võ Tôn đánh Cực Hạn võ sĩ có thể nói là tru diệt nghiêng về một bên. Nhất là dưới tình huống hỗn chiến thế này, các võ sĩ Sư Tâm đế quốc không có cách nào tiến hành bao vây người nọ, tiểu đội do năm sáu Cực Hạn võ sĩ tạo thành không thể làm gì được đối phương.
Cho nên quan chỉ huy mỗi tiểu đoàn phải là Cường giả Võ Tôn, là để tránh khỏi xuất hiện tình hình thực lực song phương quá chênh lệch như thế này.
Bây giờ người duy nhất có thể bức lui đối phương chỉ có Lan Đức Nhĩ và Lôi Mông, nhưng nếu hai người núp ở trong quân trận chỉ có Lan Đức Nhĩ có thể công kích đối phương. Còn đối phương hoàn toàn có thể bỏ chạy trước khi nguyên lực hao hết, trong khoảng thời gian này ít nhất hắn cũng có giết chết gần trăm võ sĩ Sư Tâm đế quốc.
Lại có một gã võ sĩ bị kình khí của Liệt Địa Kích đánh bay rồi ngã đập đầu xuống đất, giữa ngực và bụng lưu lại một vết thương nhìn thấy mà giật mình, máu tươi lâm ly da thịt nát bét, còn có thể thấy cả cơ quan nội tạng ở bên trong. Gã võ sĩ giương hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời, tựa hồ không dám tin tưởng đây là sự thật. Nhìn khuôn mặt quen thuộc nằm dưới đất, trong lòng Lôi Mông ngổn ngang trăm mối, ngày hôm qua tiểu tử thật thà này tràn đầy ước mơ nói với Lôi Mông là thê tử của mình mới vừa sinh cho hắn một nhi tử. Ngay cả cái tên cho nhi tử còn chưa nghĩ kỹ, đang mong chờ chiến tranh kết thúc sẽ trở về đoàn tụ với gia đình.
Giờ phút này Lan Đức Nhĩ cũng không thể nào giữ vững trấn định được nữa rồi, nơi khóe mắt hắn co giật từng hồi. Tất cả chiến sĩ dưới trướng hắn đều cùng nhau một đường liều mạng chém giết mới tới ngày này, tình cảm giữa bọn họ đã vô cùng thân mật, thậm chí hắn có thể gọi tên từng người trong tiểu đoàn của mình. Tận mắt nhìn thấy các chiến sĩ ngã xuống, Lan Đức Nhĩ xúc động còn mạnh mẽ hơn cả Lôi Mông.
Sau một lát, Lan Đức Nhĩ và Lôi Mông đồng thời quay đầu nhìn về phía đối phương, từ trong mắt đối phương thấy được lửa giận đang bốc cháy hừng hực.
"Ta hấp dẫn sự chú ý của hắn từ chính diện, ngươi đi vòng qua từ bên kia." Lan Đức Nhĩ đầu tiên mở miệng nói: "Cẩn thận một chút, nếu như tình huống không đúng phải lập tức rút về."
Lôi Mông gật đầu nhìn Lan Đức Nhĩ, sau khi nhanh chóng chạy ra ngoài, dựa vào đám người phe mình che dấu thân hình, lặng yên lách qua hướng đối diện. Về phần Lan Đức Nhĩ nói nếu phát hiện nguy hiểm sẽ phải rút về, những lời này Lôi Mông tự động loại bỏ, gặp nguy hiểm thì thế nào? Nếu mỗi người đều lo lắng cho mình có thể chết hay không, như vậy cuộc chiến tranh này không cần thiết tiếp tục nữa. Từ trước tới giờ đều nhờ các chiến sĩ phe mình lấy mạng điền vào, lấy máu thịt ngăn cản đối phương mới làm cho đại quân Nguyệt Ảnh đế quốc đến không thể bước qua Sư Tâm đế quốc biên cảnh một bước.
Muốn trở thành cường giả chân chính trước tiên phải có cái tâm cường giả, đây là lời phụ thân Lôi Mông nói với hắn từ nhỏ, trước giờ hắn vẫn giữ gìn trong lòng không hề quên một phút giây nào.
Cái tên Địa hệ Võ Tôn thấy Lan Đức Nhĩ lao đến chỗ mình liền nhe răng cười khiêu khích, tiếp tục đánh bay hai chiến sĩ Sư Tâm đế quốc rồi mới ung dung xoay người lui về quân trận.
Lan Đức Nhĩ dừng bước, cũng âm thầm cười lạnh trong lòng, chỉ dùng thủ đoạn cấp thấp này định lừa gạt mình đi xung kích quân trận đối phương? Không khỏi quá ngây thơ rồi, không phải là ngươi lui về hay sao? Tốt lắm, bây giờ đến phiên ta hạ thủ với người của ngươi.
Lan Đức Nhĩ tận lực khống chế vô cùng chính xác, ngọn lửa linh động vòng qua các chiến sĩ phe mình, đánh lên trên người võ sĩ Nguyệt Ảnh đế quốc. Các võ sĩ đối phương đồng loạt kêu thảm té xuống, trên người bị hỏa diễm thiêu đốt lăn qua lộn lại vẫn không thể dập tắt. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hỏa hệ võ sĩ có lực sát thương hơn xa Địa hệ võ sĩ, nhất là khi đối mặt với đối thủ thua kém một cấp. Nếu đối phương để cho Lan Đức Nhĩ tùy ý giết chóc, bên phía Nguyệt Ảnh đế quốc thương vong sẽ đạt tới một con số kinh khủng.
Chỉ chốc lát sau đã có người từ trong quân trận Nguyệt Ảnh đế quốc vọt ra, quả nhiên bây giờ đến lượt bọn họ không nhịn được.
Nhưng lần này lao ra là một vị Thủy hệ Võ Tôn, tuy Lan Đức Nhĩ hơi kinh ngạc nhưng không nghi ngờ nhiều lắm. Nếu đây là một bẫy rập, vậy thì xuất hiện ở trước mặt mình hẳn là cái tên Địa hệ Võ Tôn, sau đó bày ra tư thế yếu kém rồi từ từ dụ địch dụ địch xâm nhập mới đúng. Đối phương hiển nhiên phải biết đạo lý đơn giản này.
Hai đấu hai thì phải nhìn thực lực bên nào mạnh hơn, Lan Đức Nhĩ rất có lòng tin đối với mình. Mặc dù giai vị Lôi Mông hơi thấp một chút, nhưng bí kỹ gia truyền lại có thể phát huy ra tác dụng rất lớn, nói tóm lại bên phía Lan Đức Nhĩ và Lôi Mông chiếm cứ ưu thế.
Thế nhưng Lan Đức Nhĩ vẫn cẩn thận không xâm nhập chiến đoàn quá sâu, vừa để cho Lôi Mông thuận tiện trợ giúp, vừa phòng ngừa bị võ sĩ địch nhân vây kín. Nếu nói lượng biến dẫn đến chất biến, trong vòng hỗn chiến không có bất kỳ Cực Hạn võ sĩ nào là đối thủ của Lan Đức Nhĩ, nhưng nếu bị một đám Cực Hạn võ sĩ vây quanh, Lan Đức Nhĩ cũng khó lòng xông ra ngoài trong khoảng thời gian ngắn.
Lôi Mông không có buông thả nguyên lực chiến giáp, ngay cả màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ cũng cố ý giữ ở mức mờ nhạt, nhìn qua chỉ là một Cực Hạn võ sĩ bình thường. Dĩ nhiên, nếu cường giả cùng giai chú ý quan sát vẫn có thể nhận ra thực lực chân chính của Lôi Mông. Vấn đề là nguyên lực dao động ở trên chiến trường quá mức hỗn loạn, không ai có thể bảo đảm mình cảm giác chính xác đối với từng đối thủ. Huống chi cái tên Thủy hệ võ sĩ kia dồn lực chú ý ở trên người Lan Đức Nhĩ. Lôi Mông tin tưởng mình sẽ không bị nhìn thấy trước khi chủ động ra tay tấn công.
Không lâu lắm, Lôi Mông chợt thấy một thân ảnh quen thuộc, đối phương đang cẩn thận di động tới xen lẫn trong chiến trường hỗn loạn. Người nọ hiển nhiên cũng là một gã Địa hệ võ sĩ, màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ cũng lờ mờ giống như Lôi Mông. Vì thế Lôi Mông giật mình kinh hãi, đây không phải là cái tên Địa hệ Võ Tôn kia sao? Lôi Mông có thể khẳng định mình không nhớ sai, bởi vì dung mạo tên Địa hệ Võ Tôn kia có điểm đặc thù, hai hàng lông mày rất dày, gần như là chạm vào nhau thành một đường thẳng. Cái tên này trốn ở đây định làm gì? Chẳng lẽ là đánh lén Lan Đức Nhĩ?