Hai nguyên nhân này làm hạn chế uy lực bộc phát của Lôi Quang Phong Nhận, nếu như đối phương có chuẩn bị sẽ có thể tránh thoát dễ dàng. Còn bây giờ thì lại khác hẳn, chỉ cần khoảng cách vừa đủ, ngoại trừ Phong hệ cường giả ra, những người khác cho dù muốn tránh cũng chưa chắc có thể thoát nổi. Sau này Địch Áo chiến đấu với cường giả cùng giai đã được gia tăng thêm mấy phần thắng lợi.
Ở trong soái doanh của Nguyệt Ảnh đế quốc, sắc mặt lão giả âm trầm ngồi ở sau bàn, phía dưới có mấy võ sĩ áo xám xuôi tay đứng nghiêm.
"Nhìn xem người ta làm thế nào kia kìa, không tới hai phút đã hoàn thành toàn bộ quá trình ám sát." Lão giả nhíu mày quát ầm lên: "Còn các ngươi thì sao? Các ngươi đều là thành viên tinh nhuệ nhất trong quân đoàn, không thể thua kém hai người trẻ tuổi xa như vậy chứ?"
Các võ sĩ không dám lên tiếng, bởi vì sự thật đúng là như thế. Đổi thành bất kỳ hai người nào trong bọn họ cũng không thể làm được giống như Địch Áo và Lao Lạp, đánh chết hai đối thủ đồng cấp trong nháy mắt, bọn họ nghĩ mãi nhưng không thể nào giải thích cho thông.
"Hai người kia… phải chết." Lão giả gằn giọng nói với các võ sĩ: "Bao gồm cả con yêu thú kia, chỉ cần giết chết một người trong đó, sức chiến đấu của bọn họ sẽ bị giảm đi rất lớn." Nguồn truyện: Truyện FULL
Các võ sĩ gật đầu đồng ý, trong quân đoàn đã có người đặc biệt chịu trách nhiệm phân tích lai lịch và thực lực của Địch Áo và Lao Lạp. Năng lực Lao Lạp có phần thua kém Địch Áo một chút, nhưng con yêu thú kia đã bổ sung khoản thiếu sót này rất tốt, ví như lần này Lao Lạp từ trên không trung nhanh chóng lao xuống tiến nhập chiến trường. Bởi vì trên người Lao Lạp không có nguyên lực dao động nên những người đang tập trung chiến đấu rất khó lòng phát giác Lao Lạp tồn tại. Nhưng nếu không có con yêu thú kia, Lao Lạp tuyệt đối không có cách nào di chuyển linh hoạt trên không trung như thế.
Tính cơ động cao cộng thêm lực lượng mạnh mẽ không gì không phá làm cho Lao Lạp biến thành một cỗ máy sát khí hình người. Chỉ cần bị nữ tử này cận thận tác chiến thì kết quả tuyệt đối là ác mộng. Điểm mấu chốt chính là con yêu thú kia còn có thể trở thành bức tường bảo hộ cho Lao Lạp, vì thế bọn họ muốn đánh chết Lao Lạp lại càng khó khăn.
Về phần Địch Áo làm thế nào đánh chết cường giả Võ Tôn trong nháy mắt, bọn họ vẫn chưa thể đưa ra kết luận. Hẳn là phải có một thủ đoạn bí ẩn nào đó, nhưng Địch Áo thường dùng Diễn Sinh Phong Nhận công kích đối thủ cùng lúc với Lôi Quang Phong Nhận. Cho nên bọn họ phán đoán thủ đoạn này không thể nào sử dụng thường xuyên. Suy xét từ phương diện này, Địch Áo hiển nhiên không có tính uy hiếp bằng Lao Lạp.
Từ đó Lao Lạp bị xếp hạng thứ nhất trên bảng danh sách ám sát, Địch Áo thứ hai, Miêu Tử hiển nhiên là thứ ba.
Địch Áo cũng rõ ràng mình và Lao Lạp biểu hiện sáng chói nhất định đã làm cho đối phương chú ý. Trong những ngày kế tiếp lúc hành động càng thêm cẩn thận, một kích vừa xong là lui, tuyệt đối không dây dưa chút nào. Cho dù không thể đánh chết đối phương, Địch Áo cũng không cố gắng chiến đấu. Đợi đến khi cường giả ẩn núp của đối phương chạy tới muốn vây giết thì hắn đã sớm biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Làm cho đám thích khách Nguyệt Ảnh đế quốc nhức đầu chính là hành tung Địch Áo quá phiêu hốt, có khi bọn họ cố ý bố trí bẫy rập muốn dụ dỗ Địch Áo mắc câu. Nhưng Địch Áo an nhiên xuất hiện ở một chỗ khác, vì thế bọn họ lãng phí thời gian bố trí và chờ đợi vô ích, chiến tuyến quá dài quá rộng, muốn an bày bẫy rập đủ khả năng vây giết Địch Áo và Lao Lạp đúng là cực kỳ khó khăn.
Những thích khách khác trong quân đoàn hành động không đồng nhất, Địch Áo lựa chọn mục tiêu rất tùy ý, thường thường đang truy đuổi mục tiêu bỗng nhiên thay đổi phương hướng bay sang một chỗ khác. Nói cách khác, ngay cả bản thân Địch Áo cũng không biết mục tiêu kế tiếp sẽ là ai, đám thích khách của Nguyệt Ảnh đế quốc làm sao biết trước để bố trí mai phục đây?
Khi số lượng Võ Tôn địch nhân chết ở trong tay Địch Áo và Lao Lạp càng ngày càng nhiều. Đám thích khách Nguyệt Ảnh đế quốc triển khai hành động ám sát thường xuyên hơn, trong lúc nhất thời toàn bộ cường giả Võ Tôn cũng cảm thấy bất an, tại không thể bảo đảm đánh chết đối thủ dưới tình huống, không có người nào dám dễ dàng xâm nhập vào trận địa quân địch nữa. Tối đa chỉ dẫn theo chiến sĩ triển khai đánh giết ở tuyến đầu mà thôi, chỉ cần nhận thấy tình huống không ổn là lập tức rút về hậu phương.
Một ngày nọ Địch Áo và Lao Lạp ngồi trên gò núi, nhàn nhã quan sát chiến trường phía dưới. Miêu Tử lười biếng nằm phơi nắng, há miệng ngáp dài vô cùng thoải mái. Nhìn qua thần thái hai người một thú này không hợp lắm với tình cảnh tanh máu và bi tráng ở trên chiến trường.
Ánh mắt Địch Áo quét mắt chiến trường phía tây nhằm tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, từ trước tới nay cường giả Võ Tôn của song phương đã tổn thất không ít. Dĩ nhiên, nhờ có tổ hợp Địch Áo và Lao Lạp gia tăng tỷ lệ giết chết cường giả, cho nên bên phía Sư Tâm đế quốc tổn thất ít hơn phe đối thủ. Nhưng từ trên số lượng Võ Tôn tổng thể, Nguyệt Ảnh đế quốc vẫn đang chiếm cứ ưu thế, song phương miễn cưỡng coi như là đánh ngang tay.
Hậu quả tạo thành chính là một vài tiểu đoàn ngoại trừ tiểu đội trưởng ra thì không có cường giả Võ Tôn nào khác. Địch Áo rất thích hạ thủ những mục tiêu như vậy. Trên chiến trường không tồn tại tinh thần kỵ sĩ, chỉ cần có thể giết chết đối phương chính là một lần hành động thành công rồi. Bình thường Địch Áo không bao giờ chọn Phong hệ Võ Tôn làm đối tượng, bởi vì tỷ lệ thành công quá thấp.
Rất nhanh, Địch Áo tìm được một người thích hợp, đây là một Thủy hệ Võ Tôn, cấp bậc hiển nhiên không thấp. Bởi vì gã Thủy hệ Võ Tôn này thế mà chèn ép một gã Hỏa hệ Võ Tôn, chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
Địch Áo phủi tay đứng lên, dự định quan sát thêm một hồi xem có phải là bẫy rập hay không. Đúng lúc này, ánh mắt Địch Áo trong lúc vô tình quét qua tiểu đoàn Tuyết Ny ở nơi xa, tròng mắt lập tức đọng lại.
Tiểu đoàn Tuyết Ny vào lúc này đang chiếm ưu thế rõ ràng, vì thế Tuyết Ny đứng khá gần quân trận đối phương. Địch Áo vô tình nhìn thấy có hai thân ảnh xanh nhạt từ trong quân trận đối phương lao ra, nhanh chóng lướt về hướng Tuyết Ny. Hiển nhiên đây là một trận ám sát nhằm vào Tuyết Ny.