Địch Áo không biết tại sao Quân Đồ Minh tự tin như vậy, nhưng đối với Địch Áo, cuộc chiến này là cơ hội báo thù duy nhất của hắn. Nếu ba đại thế lực liên thủ cũng không đánh lại Quân Đồ Minh, vậy thì Địch Áo tu luyện thêm mấy trăm năm nữa cũng không có hi vọng báo thù.
Cho dù không có chuyện của An Đông Ny, Địch Áo cũng đã lên kế hoạch tham chiến rồi, có thể nói An Đông Ny xuất hiện đã vô tình thúc đẩy Địch Áo tiến hành kế hoạch sớm vài ngày mà thôi.
Cho dù ngươi lên chiến trường, có thể thay đổi cái gì đây?" Vẻ mặt Hoắc Phu Mạn hơi phức tạp, ngay cả Địch Áo cũng cảm giác được cuộc chiến tranh này quá quỷ dị, hắn làm sao không nhận ra chứ? Nếu Hoắc Phu Mạn có lòng tin đánh thắng cuộc chiến này, hắn đã sớm đuổi Địch Áo ra ngoài rồi.
"Ít nhất ta đã từng cố gắng." Địch Áo bình tĩnh nói.
Hoắc Phu Mạn trầm mặc lần nữa, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi: "Nếu như ta tước mất cơ hội cố gắng của Lôi Mông, hắn nhất định sẽ oán trách ta sao?"
Địch Áo suy nghĩ một lát rồi đáp: "Thật ra bất kể ngài lựa chọn như thế nào cũng không thể coi là sai lầm, mấu chốt là ngài ôm kỳ vọng gì đối với Lôi Mông?"
"Ngươi là thuyết khách rất giỏi." Hoắc Phu Mạn nhìn viên tinh thần hạch ở trước mặt, rồi lại nhìn Địch Áo: "Nói thật lòng thì ngươi đã làm ta động tâm, nhưng ngươi vẫn nên thu thứ này lại đi. Mặc dù chỗ của ta không so được với Nguyệt Ảnh đế quốc, nhưng còn không đến mức chiếm một chút tiện nghi của ngươi."
Địch Áo giật mình, không rõ Hoắc Phu Mạn nói vậy là có ý gì, nghĩ rằng lúc nãy mình nói chưa rõ ràng nên vội vã nói thêm: "Ngài có hiểu lầm gì không? Ta muốn đổi thành tinh thần kết tinh là vì những người khác cần dùng tới, không chỉ là một mình Lôi Mông."
Hoắc Phu Mạn cười cười: "Ta biết, chỉ là mấy khối tinh thần kết tinh mà thôi. Ta không cần ngươi dùng tinh thần hạch trao đổi, ta cảm thấy hứng thú là những thứ khác."
Địch Áo há miệng cười khổ: "Không phải là ngài đánh chủ ý lên pháp môn tăng cường thực lực của Thần Vực chứ?"
"Nói chuyện với người thông minh đúng là đơn giản hơn nhiều." Hoắc Phu Mạn hài lòng gật đầu: "Chuyện này đối với ngươi không tính là khó khăn."
"Nếu như ngài muốn biết bây giờ thì phải thất vọng rồi." Địch Áo thở dài nói: "Hiện tại ta cũng không rõ ràng lắm."
"Không vội, chờ sau khi ngươi biết rõ nói lại cho ta biết là được." Hoắc Phu Mạn ung dung nói, tựa hồ không lo lắng Địch Áo có ý định quỵt nợ.
"Ngài quá tin tưởng ta rồi." Địch Áo bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chỉ cần ta biết quá trình thao tác cụ thể sẽ không giấu diếm ngài."
"Vậy là xong, ta sẽ phái người đưa tinh thần kết tinh qua."
Nói xong câu đó, Hoắc Phu Mạn cho là Địch Áo nên thức thời thối lui khỏi đại điện, nhưng trên thực tế Địch Áo chỉ thu tinh thần hạch lại, sau đó vẫn là đứng yên bất động. Căn cứ Hoắc Phu Mạn hiểu biết về Địch Áo thì hắn không phải là loại người không biết tiến thối. Hoắc Phu Mạn nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn tới Địch Áo.
"À..." Địch Áo gãi gãi đầu: "Còn có một việc..."
"Còn nữa?" Hoắc Phu Mạn vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười: "Ngươi xem chỗ của ta thành địa phương nào?"
Địch Áo ho khan vài tiếng: "Ngài cũng biết An Đông Ny quan hệ với chúng ta không tệ, vì thế chúng ta đi chiến trường nam bộ muốn dẫn nàng cùng đi. An Đông Ny là Phong hệ Võ Tôn, chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau tốt hơn."
"An Đông Ny?" Hoắc Phu Mạn cảm thấy cái tên này hơi quen tai: "An Đông Ny nào?"
"Là nữ nhi Hoắc Nhĩ Tư công tước." Địch Áo nhắc nhở.
"Hoắc Nhĩ Tư ?" Hoắc Phu Mạn rốt cục nhớ tới nghe được cái tên này lúc nào, nhất thời nghiêm mặt lại: "Lộn xộn, An Đông Ny không lâu nữa sẽ phải lập gia đình. Lúc này để cho nàng ra chiến trường? Đầu óc ngươi có phải hỏng mất rồi hay không?"
"Cho nên mới cầu ngài hỗ trợ."
"Ngươi từ bỏ ý định này đi." Hoắc Phu Mạn dứt khoát cự tuyệt, nói xong câu đó, Hoắc Phu Mạn bỗng nhiên cẩn thận đánh giá Địch Áo mấy lần, trong lòng tăng thêm vài phần hứng thú nói: "Nếu ngươi có thể cho ta lý do thích hợp sẽ có con đường thương lượng."
"Được rồi." Địch Áo bất đắc dĩ, chỉ biết nói thật tình: "An Đông Ny từng sống với chúng ta một đoạn thời gian ngắn. Phụ thân của Tác Phỉ Á… ngài hẳn là hiểu..."
"Thật?" Hoắc Phu Mạn không thể tin nổi: "Chuyện như vậy hoàn toàn có thể quang minh chính đại nói ra, tại sao phải trì hoãn đến tận bây giờ?"
"Phụ thân của Tác Phỉ Á chỉ là Nam tước. À không, bây giờ là Bá tước." Địch Áo ngượng ngùng nói: "Huống chi cũng không có cơ hội để thổ lộ, sau khi chúng ta nhìn thấy An Đông Ny thì mọi chuyện đã biến thành như vậy rồi."
"Sau đó ngươi đã nghĩ ra dùng biện pháp này ngăn cản An Đông Ny lập gia đình?"
"Bản thân An Đông Ny cũng nghĩ như vậy, nàng vốn không muốn làm đám cưới, ta làm như vậy là đang giúp nàng." Địch Áo giải thích.
"Như vậy hả?" Hoắc Phu Mạn trầm ngâm một lát, trong mắt bỗng nhiên hiện ra ý cười nồng đậm: "Được rồi, nhưng ta chỉ có thể giúp ngươi lần này, sau này lại có vấn đề gì đừng tới tìm ta nữa đó."
Địch Áo vui mừng quá đỗi, không nghĩ tới Hoắc Phu Mạn đáp ứng dễ dàng như vậy, vì thế hắn liên tục cám ơn.
Hoắc Phu Mạn tức giận phất phất tay đuổi Địch Áo ra ngoài. Ngay sau khi Địch Áo đi ra khỏi đại điện, Hoắc Phu Mạn liền nở nụ cười giảo hoạt. Nếu như phụ thân của Tác Phỉ Á thật sự ở chung một chỗ với An Đông Ny, sợ rằng người tức giận nhất không phải là Hoắc Nhĩ Tư Công tước, mà là lão gia hỏa Lan Bác Tư Bản kia. Bởi vì cứ như vậy tương đương với có hai mối quan hệ vững vàng trói buộc Địch Áo và Sư Tâm đế quốc với nhau. Hoắc Phu Mạn cực kỳ mong đợi sau khi Lan Bác Tư Bản nhận được tin tức kia sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Địch Áo chạy về nhà Lôi Mông, một nhóm người đang ngồi tụ lại một chỗ tán gẫu, đề tài đơn giản là Hoắc Phu Mạn có thể đáp ứng Địch Áo yêu cầu hoang đường này hay không. Hầu như mọi người không có hi vọng gì đối với kết quả này. Tác Phỉ Á cũng muốn ủng hộ Địch Áo, nhưng mấu chốt là ngay cả nàng không tự thuyết thục được, làm gì còn tâm tư nói chuyện phiếm.
Thấy Địch Áo đi vào, ánh mắt của mọi người tập trung lên người Địch Áo. Điều ngạc nhiên chính là Địch Áo lộ vẻ rất thoải mái, nhìn không thấy nửa điểm lo lắng, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng hiện ra một ý nghĩ, chẳng lẽ Địch Áo đã thuyết phục được Hoắc Phu Mạn?
"Kết quả thế nào?" Tác Phỉ Á là người đầu tiên đi lên chào đón.
"Đây còn phải hỏi sao? Chờ ta xử lý xong, mọi người sẽ có thể đi ra chiến trường rồi. Dĩ nhiên, An Đông Ny cũng đi cùng chúng ta." Địch Áo bình thản nói, sau đó nhìn thấy mọi người kinh hãi ngẩn ra, hắn cười cười giả lả: "Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi không hi vọng ta thành công?"
"Ngươi làm thế nào thuyết phục bá phụ ta?" Trong lòng Lôi Mông kinh ngạc đến tột đỉnh.
"Địch Áo, ngươi nói là sự thật?" An Đông Ny không dám tin tưởng điều này. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Ở trong mắt các ngươi, danh dự của ta kém đến vậy hả?" Địch Áo làm ra bộ dáng ngạc nhiên.
"Không phải... ta không có ý tứ này." An Đông Ny xấu hổ đỏ mặt, dưới tình huống bình thường, An Đông Ny sẽ không thất thố như thế. Nhưng Địch Áo mang về kết quả thực sự là nằm ngoài dự liệu của nàng, khó tránh khỏi tâm tình dao động.
"Yên tâm đi, lời nói dối rất dễ bị vạch trần, ta cần thiết lừa gạt các ngươi sao?" Địch Áo cười nói: "Tốt lắm, ta trở lại chính là thông báo cho các ngươi biết. Bây giờ ta phải đi tìm Mạc Lâm nói chuyện."
Mắt thấy Địch Áo đi ra khỏi cửa, Lôi Mông lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo kêu lên: "Này, ngươi rốt cuộc làm như thế nào thuyết phục bá phụ ta hả?" Nhưng bên ngoài đã không còn thấy bóng dáng Địch Áo.
Vợ chồng An Đức Liệt Á và Vũ Tư Đốn giương mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Nhưng hai người không có lộ ra ngoài, một lát sau, hai người lấy cớ có việc rời khỏi nhà Lôi Mông, trực tiếp đi tới Vương Cung. Mặc dù An Đông Ny là bằng hữu của bọn họ, nhưng cũng không đủ lý do để đưa Lôi Mông ra chiến trường, lúc trước bọn họ nghĩ là Địch Áo nhất định sẽ phí công mà lui, cho nên mới không ra tay ngăn cản. Nhưng bây giờ nhìn lại chuyện này không có đơn giản như bọn họ tưởng tượng.
Trong tiểu lâu, hai người Địch Áo và Mạc Lâm đang ngồi đối diện nhau.
"Muốn đám người Á Nhĩ Duy Tư trợ giúp các bằng hữu bên cạnh ngươi gia tăng thực lực?" Mạc Lâm nghi hoặc nhìn Địch Áo, căn cứ hắn hiểu biết về Địch Áo thì sẽ không dễ dàng đề ra yêu cầu quá phận thế này.
"Mặc dù đúng là có phần quá đáng, nhưng chuyện này rất trọng yếu đối với ta." Địch Áo trịnh trọng nói: "Tinh thần kết tinh thì tự chúng ta đưa ra. Nhưng ta cũng không rõ biết sẽ làm ảnh hưởng gì đến đám người Á Nhĩ Duy Tư hay không? Cho nên..."
Mạc Lâm nói với Địch Áo: "Ngươi lấy tinh thần kết tinh ở đâu? Từ chỗ Hoắc Phu Mạn?"
Địch Áo không trả lời thẳng, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ở trong mắt Mạc Lâm chẳng khác nào đã thừa nhận đáp án.
"Theo lý thuyết không tính là chuyện lớn, nhưng mà nhân số ngươi yêu cầu hơi nhiều nên sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với thực lực của đám người Á Nhĩ Duy Tư." Mạc Lâm không có dây dưa vấn đề tinh thần kết tinh, đây là một trong những nguyên nhân Địch Áo thích giao tiếp với Mạc Lâm, người này chưa bao giờ bắt buộc Địch Áo giải thích cái gì.