Địch Áo cười khổ giải thích chuyện của Đường Ân một lần, Vũ Tư Đốn giờ mới hiểu được vì sao nghe thấy tin tức An Đông Ny sắp lập gia đình, thần sắc của mấy người Địch Áo lại kỳ lạ như vậy.
"Các ngươi định làm gì?" Vũ Tư Đốn cảnh giác nhìn mấy người Địch Áo, mặc dù hắn không hi vọng thấy An Đông Ny bị gả cho người nàng không thích. Nhưng An Đông Ny là nữ nhân đã kết hôn, không còn nhiều khả năng lựa chọn. Khắc Lao Tư Hầu tước coi như là môn đăng hộ đối rồi, dĩ nhiên trong đó khó tránh khỏi gút mắt về ích lợi, nhưng đây là chuyện phần lớn mọi người không thể tránh khỏi. Ở trong mắt Vũ Tư Đốn thì kết quả này cũng không quá xấu.
"Ta đi gọi Tác Phỉ Á." Địch Áo gãi gãi đầu, không trả lời vấn đề Vũ Tư Đốn hỏi. Bởi vì hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Sau khi Tác Phỉ Á xuất hiện trong phòng, Địch Áo kể lại thêm một lần: "Chính là như vậy, vấn đề là không biết bá phụ rốt cuộc nhất thời động tâm, hay là…"
Tác Phỉ Á lập tức nóng nảy kêu lên: "Ngươi mới nhất thời động tâm đó. Phụ thân ta là loại người đó sao?"
Địch Áo trực tiếp im lặng, hỏi một chút cũng không cho? Nam nhân mà, nhất thời động tâm không phải là rất bình thường hay sao? Huống chi Đường Ân là nam nhân điển trai từng trải như thế. Dĩ nhiên suy nghĩ như thế Địch Áo tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng.
"Nếu bá phụ là thật tâm, vậy thì chúng ta nên tìm biện pháp." Địch Áo thở dài nói: "Nhưng khó khăn rất lớn."
"Khó khăn lớn? Ta thấy đầu óc các ngươi hỏng mất rồi mới đúng?" Vũ Tư Đốn không biết nên nói gì cho phải: "Các ngươi nghĩ hôn nhân là trò đùa à? Tốt, coi như các ngươi có bản lãnh phá hủy hôn sự này. Nhưng các ngươi có nghĩ tới An Đông Ny cảm thụ không? An Đông Ny được đoàn tụ với người nhà đã không dễ dàng. Nếu như lại có chuyện, các ngươi cho là nàng còn mặt mũi tiếp tục sống cùng người nhà?"
Mấy người Địch Áo nhất thời trầm mặc lại, Vũ Tư Đốn nói không sai, lời nói không dễ nghe nhưng lại là sự thật, Đường Ân chỉ là một bên tình nguyện mà thôi. Nếu bọn họ chia rẽ hôn nhân của An Đông Ny, mục đích là vì để An Đông Ny gả cho Đường Ân. Vậy thì bọn họ có khác gì Hoắc Nhĩ Tư Công?
"Ta đi tìm An Đông Ny tỷ tỷ." Tác Phỉ Á bỗng nhiên xoay người đi ra khỏi phòng.
Địch Áo vội vàng kéo Tác Phỉ Á lại: "Đợi một chút, chuyện này không thể hỏi trực tiếp."
Lôi Mông và Ca Đốn ở một bên khuyên giải Tác Phỉ Á không nên vọng động. Tác Phỉ Á nhìn bọn họ, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Các ngươi nghĩ ta muốn đi làm gì? Vũ Tư Đốn đại ca nói là phải suy nghĩ đến An Đông Ny tỷ tỷ cảm thụ. Ta chỉ muốn hỏi xem An Đông Ny tỷ tỷ rốt cuộc có nguyện ý lập gia đình với Khắc Lao Tư Hầu tước hay không? Nếu như An Đông Ny nguyện ý, như vậy ta chỉ có thể chúc phúc cho nàng, nhưng nếu An Đông Ny tỷ tỷ không muốn…"
Vũ Tư Đốn há miệng á khẩu không trả lời được, tuy chỉ thay đổi khái niệm một chút, nhưng lại làm cho hắn không có cách nào cãi lại.
Địch Áo cười khổ nói: "Tác Phỉ Á, đừng làm rộn, chuyện này không có đơn giản như vậy. Thật ra không cần nàng hỏi, nếu An Đông Ny nguyện ý lập gia đình làm gì trì hoãn tới bây giờ. Nhưng lúc này An Đông Ny đã không còn khả năng lựa chọn, trừ phi nàng dự định khiến cho Hoắc Nhĩ Tư Công tước mất thể diện lần nữa, nàng cũng hiểu điều đó có ý nghĩa như thế nào."
"Vì thể diện của Hoắc Nhĩ Tư Công tước sẽ phải hy sinh hạnh phúc cả đời của An Đông Ny?" Trên mặt Tác Phỉ Á hiện lên một tầng sương lạnh.
Địch Áo rất là nhức đầu, Tác Phỉ Á vẫn chưa thông tình đạt lý. Chẳng lẽ An Đông Ny ở chung một chỗ Đường Ân mới có thể hạnh phúc? Đáp án hiển nhiên là không ai dám bảo đảm được.
"Tác Phỉ Á, thật ra nói hy sinh là hơi quá." Địch Áo kiên nhẫn giải thích: "Hiện tại An Đông Ny không có nhiều con đường lựa chọn, hôn kỳ đã định rồi. Bây giờ An Đông Ny đổi ý chẳng khác nào buộc nàng quyết liệt với người nhà, đúng không? Ta biết nàng nghĩ cái gì, nhưng ta cảm thấy không thể ích kỷ như vậy, nếu trong lòng An Đông Ny không coi trọng người nhà, tại sao còn muốn trở về?"
"Nhưng mà..." Tác Phỉ Á không phục còn định nói gì đó, lúc này ở bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm trong trẻo: "Địch Áo nói không sai, ta quả thật có thể rời đi, nhưng làm như vậy không có ý nghĩa." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Mấy người Địch Áo ngạc nhiên quay đầu nhìn lại thì thấy An Đông Ny đang đứng ở trước cửa, im lặng nhìn mấy người bọn họ, không khỏi lâm vào tình cảnh vô cùng lúng túng.
"An Đông Ny tỷ tỷ, bọn họ nói là sự thật hả?" Y Toa Bối Nhĩ nắm tay An Đông Ny, ánh mắt quan tâm kèm theo lo lắng nhìn nàng.
An Đông Ny khẽ gật đầu, nói với mấy người Địch Áo: "Cảm ơn các ngươi quan tâm đến ta, nhưng ta đã quyết định, đến lúc đó hi vọng các ngươi có thể tham gia hôn lễ của ta."
Tác Phỉ Á vẫn chưa từ bỏ ý định, cắn nhẹ đôi môi, nhỏ giọng nói: "An Đông Ny tỷ tỷ, thật ra ngươi không cần thiết miễn cưỡng bản thân, nếu ngươi không nguyện ý lúc nào cũng có biện pháp."
"Có biện pháp gì đây?" An Đông Ny lắc đầu bật cười: "Quên đi, nếu các ngươi tiếp tục thảo luận đề tài này, ta đây sẽ suy nghĩ có nên quay về nhà hay không."
Mặc dù An Đông Ny lộ vẻ lạnh nhạt, tựa hồ không quan tâm gì đến chuyện này, nhưng Tác Phỉ Á vẫn nhìn thấy một tia bất đắc dĩ trong mắt An Đông Ny, trong lòng chợt động, hỏi dò: "Nếu quả thật có biện pháp thì sao? An Đông Ny tỷ tỷ, ta chỉ hỏi ngươi có nguyện ý hay không?"
"Tác Phỉ Á..." Địch Áo nhíu mày, An Đông Ny đã tỏ ý không muốn nghe đề tài này rồi, nhưng Tác Phỉ Á vẫn không chịu buông tha, đúng là không biết chừng mực.
An Đông Ny mỉm cười nhàn nhạt: "Mặc kệ đáp án là gì cũng không khác nhau nhiều lắm."
"Cũng chưa chắc." Tác Phỉ Á mỉm cười giảo hoạt: "Nếu như biện pháp của ta có thể làm cho ngươi không cần lập gia đình với Khắc Lao Tư Hầu tước, còn có thể được người nhà của ngươi đồng ý thì sao?"
"Cái gì?" Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Tác Phỉ Á, điều này sao có thể?
An Đông Ny ngẩn người ra, nhưng ngay sau đó lắc đầu nói: "Không thể, Tác Phỉ Á, ngươi không biết tính cách của phụ thân ta."
"An Đông Ny tỷ tỷ, bây giờ có kết luận còn quá sớm mà. Ngươi chưa thử qua làm sao biết không thể?"
An Đông Ny nở nụ cười hàm chứa sự bất đắc dĩ, nàng đã từng chống lại, thậm chí chủ động xin đến biên cảnh nam bộ tham chiến. Nhưng kết quả lại bị Hoắc Nhĩ Tư Công tước vận dụng quyền lực điều trở lại, An Đông Ny từng nghĩ tới việc rời đi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, gả thì gả vậy, gả cho ai có gì khác biệt đâu? Nếu như vì tự do mà mất đi thân nhân của mình, vậy thì An Đông Ny tình nguyện không cần tự do nữa.
Từ khi An Đông Ny bước chân vào nhà, ngay thời điểm được Hoắc Nhĩ Tư Công tước ôm vào trong lòng. An Đông Ny đã quyết định không bao giờ. làm cho người nhà thất vọng nữa.
"Tác Phỉ Á, nàng có biện pháp thật hả?" Địch Áo mở miệng hỏi, hắn biết rõ tính cách Tác Phỉ Á. Nàng đã nói như vậy khẳng định là có phần nắm chắc.
An Đông Ny ngoài miệng nói là không thể, nhưng ánh mắt không nhịn được tập trung vào người Tác Phỉ Á. Có lẽ là đang chời Tác Phỉ Á nói ra phương pháp xử lí có thể thay đổi tình cảnh của nàng.
"Đương nhiên là có rồi, thật ra chuyện này không khó giải quyết. Nếu An Đông Ny tỷ tỷ không muốn lập gia đình, còn không muốn sinh ra mâu thuẫn với người nhà, vậy thì chỉ có một biện pháp."
Thấy Tác Phỉ Á nói y như thật, Án Đông Ny rốt cục tăng thêm mấy phần hy vọng, hỏi gấp: "Biện pháp gì?"
"Trì hoãn." Tác Phỉ Á cười nói: "Chỉ cần có thể kéo dài thời gian, có lẽ bản thân Khắc Lao Tư Hầu tước không nhịn được nữa tự mình bỏ qua."
An Đông Ny còn tưởng rằng Tác Phỉ Á có biện pháp gì tốt, trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng, cười khổ nói: "Hôn kỳ đã định xong rồi, ta ở trên chiến trường bị điều trở lại, làm sao trì hoãn được?"
"An Đông Ny tỷ tỷ, ngươi có nghĩ tới không? Tại sao phụ thân ngươi có thể triệu hồi ngươi từ trên chiến trường trở về? Tất cả mọi người đều có thể làm như vậy không?"
"Bởi vì phụ thân ta có quan hệ tốt với trưởng quan Liệt Diễm quân đoàn." Nói tới đây, An Đông Ny bỗng nhiên ngừng lại, tựa hồ lĩnh ngộ ra điều gì đó.
"Xem xét kỹ lại đi, vấn đề ở chỗ này, nếu có một người quyền thế vượt qua phụ thân ngươi đuổi ngươi ra trên chiến trường thì sao? Sẽ có kết quả gì? Đoán chừng không có ai phản đối chứ? Mọi người đều biết cuộc chiến này sẽ kéo dài rất lâu, như vậy chẳng khác nào hôn kỳ kéo dài đến vô hạn?"
Địch Áo nhíu mày nói: "Tác Phỉ Á, đó không phải là biện pháp tốt, chiến tranh sớm muộn gì cũng thăng cấp, cho dù ngươi nói mấy thứ này có thể làm được. Lỡ may An Đông Ny xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn ở trên chiến trường thì làm sao bây giờ? Ngươi không có quyền lựa chọn thay cho nàng."
"An Đông Ny tỷ tỷ giống hạng người như vậy sao? Ta không có lựa chọn thay cho nàng." Tác Phỉ Á không thèm để ý tới Địch Áo, chỉ lẳng lặng nhìn sang An Đông Ny: "Ta chỉ là hi vọng An Đông Ny tỷ tỷ có thể sống những ngày vui vẻ."
Mặc dù An Đông Ny không nói gì, nhưng mỗi người đều có thể nhận ra An Đông Ny đã động tâm. Một lúc lâu sau, An Đông Ny rốt cuộc mở miệng nói: "Mặc dù ta không thích chiến tranh, nhưng nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện trở lại chiến trường."