Khố Kỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện, từ lúc gặp mặt đến bây giờ Dĩ Đạt đã mấy lần nhắc nhở bản thân mình nê suy nghĩ làm thế nào để sống sót. Dựa vào thân phận và địa vị Dĩ Đạt không thể nào đặc biệt chạy tới đây để báo tin cho mình đơn giản như vậy. Nhất định là dụng ý sâu hơn ở bên trong. Mặc dù không cách nào xác định mục đích thật sự của Dĩ Đạt, nhưng Khố Kỳ mơ hồ cảm thấy trong chuyện này rất có thể đang ẩn tàng một cơ hội thay đổi vận mệnh của mình.
Nghĩ tới đây, Khố Kỳ ngược lại khôi phục sự bình tĩnh như trước, vẻ mặt thành khẩn nói: "Dĩ Đạt thúc thúc, hẳn là ngài cũng biết ngoại trừ ngài ra, ta cơ hồ không quen biết với người nào ở trong Thần Vực. Vì thế bây giờ chỉ có ngài mới có thể giúp ta."
Từ Dĩ Đạt vẻ mặt trên nhìn không ra có bất kỳ khác thường, chẳng qua là mỉm cười lẳng lặng nhìn Khố Kỳ: "Ngươi nghĩ muốn ta giúp ngươi cái gì đây?"
"Ta muốn sống sót." Khố Kỳ trả lời đơn giản và trực tiếp.
Dĩ Đạt trầm mặc một hồi, sau đó thu hồi nụ cười lại, trầm giọng nói: "Mặc dù rất khó khăn nhưng không phải là không có hi vọng. Khố Kỳ, thật ra bản thân ta hi vọng ngươi mới là Bất Hủ truyền thừa thật sự. Đối với cái tên Địch Áo đột nhiên nhô ra kia, ta không nghĩ là một tên đã ẩn núp hai mươi mấy năm sẽ tạo ra tác dụng gì lớn đối với Thần Vực."
Thần sắc Khố Kỳ lập tức biến thành mừng rỡ, nói gấp: "Dĩ Đạt thúc thúc, ta nên làm thế nào?" Trên thực tế, trong lòng Khố Kỳ đang âm thầm cảnh giác, rõ ràng là Dĩ Đạt đã sớm có biện pháp giải quyết tình cảnh lúng túng hiện tại của mình, nhưng vẫn kéo dài cho đến bây giờ mới tiết lộ. Tất nhiên có mục đích nào đó, nhưng Khố Kỳ cũng biết rõ trên đời này không cóbữa cơm miễn phí, phải chấp nhận trả giá để giải quyết vấn đề sinh tử của mình. Cho dù Dĩ Đạt đề ra điều kiện hà khắc cỡ nào, hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt nhảy xuống.
"Việc ngươi cần phải làm rất đơn giản." Dĩ Đạt nhẹ nhàng cười cười: "Làm như chưa có chuyện gì phát sinh là tốt rồi, ngươi, ngươi vẫn là Bất Hủ truyền thừa duy nhất."
Khố Kỳ nhất thời nghi ngờ hỏi lại: "Ta? Nhưng mà ngài đã nói ta chỉ là thế thân cho Địch Áo."
"Nhưng thân phận ngươi vẫn còn tại đó." Dĩ Đạt cắt ngang lời Khố Kỳ: "Nếu như không có Địch Áo xuất hiện, cho dù là Lan Bác Tư Bản đại nhân cũng không dám ra mặt chỉ trích ngươi là đồ giả. Bởi vì làm vậy không có ý nghĩa chút nào, Thần Vực cần có Bất Hủ truyền thừa tồn tại."
Khố Kỳ hít sâu một hơi, hắn đã rõ ràng Dĩ Đạt muốn làm gì rồi, chỉ có điều hắn vẫn không dám tin tưởng. Kể từ khi Bất Hủ Vương An Đức Sâm vẫn lạc đến nay, mỗi một đời huyết mạch Bất Hủ truyền thừa đều được Thần Vực bảo vệ cẩn thận. Bây giờ, Dĩ Đạt lại muốn bóp chết hi vọng của Thần Vực?
Khố Kỳ dĩ nhiên không có ý nghĩ tốt đẹp chính là Dĩ Đạt làm mọi việc vì hắn. Mặc dù không rõ nguyên nhân trong đó, nhưng Khố Kỳ có thể khẳng định Dĩ Đạt nhất định có âm mưu. Nếu không sẽ không mạo hiểm như vậy, bởi vì một khi chuyện này bị bại lộ, Dĩ Đạt không thể nghi ngờ sẽ bị tất cả thành viên Thần Vực phỉ nhổ.
Cố gắng đè nắn khiếp sợ xuống tận đáy lòng, Khố Kỳ làm bộ như nghe không hiểu ý Dĩ Đạt: "Nếu Địch Áo nhảy ra chỉ trích ta thì làm sao bây giờ?"
"Nếu để hắn nhảy ra trước, dĩ nhiên ngươi chỉ có một con đường chết." Dĩ Đạt híp mắt lại, nhả ra từng chữ một: "Giữa ngươi và hắn chỉ có một người có thể sống sót, ngươi hiểu ý của ta không?"
Khố Kỳ nhất thời thất kinh: "Vậy phải làm sao bây giờ? Dĩ Đạt thúc thúc, ngài cũng biết ta căn bản đánh không lại cái tên Địch Áo kia, nhưng nếu hắn không chết, ta đây sẽ gặp nguy hiểm."
Dĩ Đạt nở nụ cười trúng ý, đây chính là nguyên nhân hắn tìm đến Khố Kỳ. Hắn không muốn sau khi mạo hiểm diệt trừ Địch Áo, kết quả lại mất quyền khống chế Khố Kỳ, cho nên hắn mới nói với Khố Kỳ nhiều như vậy. Mục đích chính là áp đặt Khố Kỳ tự động nhảy vào trong tay mình.
"Khố Kỳ, trong lòng ta ngươi có phải là Bất Hủ truyền thừa hay không cũng không trọng yếu, ngươi đã gọi ta một tiếng thúc thúc, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết oan ức như thế." Dĩ Đạt giả bộ buồn bã, thở dài một hơi thật sâu: "Cho nên ta đành phải mạo hiểm thử một lần xem sao."
Mặc dù trong lòng Khố Kỳ cực kỳ khinh bỉ, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt: "Dĩ Đạt thúc thúc, ngài đối xử với ta quá tốt. Ta thề từ nay về sau, cho dù Dĩ Đạt thúc thúc muốn ta làm gì, ta cũng lập tức đi làm không chút e ngại."
Dĩ Đạt mỉm cười thỏa mãn: "Cũng không có nghiêm trọng như ngươi nói, dù sao ta nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên. Khố Kỳ, chuyện này không cần ngươi lo lắng, cứ làm như chưa hề phát sinh gì cả. Trước kia làm gì thì bây giờ tiếp tục làm y như vậy, đúng rồi, nhớ kỹ một điểm, chuyện ngày hôm nay ta nói với ngươi không thể để cho bất luận kẻ nào biết."
"Yên tâm đi, Dĩ Đạt thúc thúc, ta sẽ không nói cho ai đâu." Khố Kỳ gật đầu bảo đảm.
Trong một khu nhà thường dân cách trang viện Lôi Mông không xa, trạch, Dĩ Đạt một mình một người lẳng lặng ngồi ở trên ghế, mặt lạnh như băng.
Ám sát Bất Hủ truyền thừa chân chính không thể nghi ngờ là hạ hạ kế, nhưng Dĩ Đạt đã không có sự lựa chọn nào khác. Một khi Lan Bác Tư Bản lợi dụng Địch Áo dựng hoàng kim chiến kỳ lên cũng có nghĩa là công sức bọn họ cố gắng nhiều năm sẽ như nước chảy về biển.
Thật ra việc Dĩ Đạt cần phải làm cũng không khác gì Lan Bác Tư Bản, đồng dạng là muốn thay đổi tình cảnh hiện tại của Thần Vực. Mấu chốt là quyền chủ động nắm giữ ở trong tay bên nào màthôi.
Dĩ Đạt vốn muốn dựa vào thân phận Khố Kỳ để được phần lớn thành viên Thần Vực chấp nhận, ngay từ mười mấy năm về trước Dĩ Đạt đã bắt tay vào làm chuyện này rồi. Hắn vẫn luôn cố ý bồi dưỡng quan hệ với Khố Kỳ, nhưng ngay khi hắn cảm thấy thời cơ đã gần chín mùi, Địch Áo lại đột ngột xuất hiện làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch.
Bết bát hơn chính là vào lúc này Nguyệt Ảnh đế quốc phát động chiến tranh, vô tình thúc đẩy Lan Bác Tư Bản quyết định bắt đầu quá trình chỉnh hợp Thần Vực. Mặc dù lực lượng Nguyên lão hội sau lưng Dĩ Đạt chiếm cứ một phần trọng yếu, nhưng còn chưa đủ trình độ để chống lại Lan Bác Tư Bản. Thế nhưng, cũng may những năm gần đây danh vọng Lan Bác Tư Bản đã hạ xuống rất thấp, muốn chỉnh hợp tất cả lực lượng của Thần Vực lại chung một chỗ, mặc dù Lan Bác Tư Bản cường thế cũng phải dựa vào danh nghĩa Bất Hủ truyền thừa mới có thể làm được.
Cho nên chỉ cần thành công diệt trừ Địch Áo, trên thế giới này chỉ còn lại mỗi Khố Kỳ là người mang huyết mạch Bất Hủ truyền thừa mà thôi. Đến khi đó, Lan Bác Tư Bản cũng không cócách nào thay đổi kết quả, bởi vì Thần Vực cần Bất Hủ truyền thừa duy trì, cho dù chỉ là trên danh nghĩa.
Đây là một chiêu cờ hiểm, một khi thành công Lan Bác Tư Bản sẽ không còn cách nào khống chế bọn họ. Trừ phi Lan Bác Tư Bản chấp nhận tổn thất cực lớn khi nội chiến phát sinh. Trên thực tế, cho dù là đám người Dĩ Đạt hay là Lan Bác Tư Bản cũng không dám cho ra quyết định hoang đường trong cục diện nhạy cảm như hiện tại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Nói ra có vẻ quá phức tạp, thật ra không nằm ngoài hai chữ quyền lực. Dĩ Đạt bất mãn phương pháp bảo thủ của Lan Bác Tư Bản, cho là Thần Vực nằm trong tay Lan Bác Tư Bản chỉ có thể tiếp tục yên lặng đi xuống cho đến lúc tiêu vong. Còn Lan Bác Tư Bản lại cho rằng bây giờ thối lui là vì tích trữ lực lượng để sau này tiến công mạnh mẽ. Tín niệm song phương khác nhau từ đó sinh ra vấn đề tranh đoạt quyền lực, đây mới là nguyên nhân căn bản làm cho nội bộ Thần Vực mất đoàn kết.
Dĩ nhiên, đối với phương án xử lý Địch Áo, bên phía Dĩ Đạt cũng có một vài người phản đối. Dù sao Địch Áo mới thật sự là Bất Hủ truyền thừa, cho dù bọn họ ôm thái độ hoài nghi đối với khả năng huyết mạch Bất Hủ truyền thừa thức tỉnh, nhưng không thể phủ nhận được một điều, đó là Bất Hủ truyền thừa đã được các bậc tiền bối thế hệ trước gửi gắm toàn bộ hy vọng. Dĩ Đạt thuộc về hàng ngũ những người hoài nghi kiên quyết nhất, vô cùng khinh thường cái gọi là huyết mạch giác tỉnh, Bất Hủ truyền thừa? Nếu như Bất Hủ truyền thừa thật sự có thể giác tỉnh, Thần Vực làm sao luân lạc tới tình cảnh này? Thế giới này cuối cùng vẫn phải dựa vào quả đấm nói chuyện, thay vì ký thác hi vọng vào Bất Hủ truyền thừa hư vô mờ mịt, tại sao không mài lưỡi kiếm trong tay cho sắc bén hơn một chút?
Mặc dù Dĩ Đạt đi chuyến này không được mọi người đồng ý, nhưng Dĩ Đạt lại cảm thấy không có gì lớn. Sau khi Địch Áo chết thì bọn người kia chỉ có thể tiếp nhận kết quảmà thôi. Mấu chốt là phải làm cho gọn gàng, không thể bị bắt được nhược điểm. Nếu không Dĩ Đạt hoàn toàn có thể tưởng tượng ra những lão già thành tinh kia sẽ bán hắnđi không chút ngần ngại. Dù sao không có người nào chịu không nỗi tiếng xấu mưu sát Bất Hủ truyền thừa.
Cửa viện bị đẩy ra, một gã võ sĩ lắc mình đi vào trong, xuyên qua sân viện tiến vào phòng Dĩ Đạt.
"Đại nhân." Gã võ sĩ xuôi tay đứng ở trước mặt Dĩ Đạt: "Mọi chuyện đã chuẩn bị tốt."
Dĩ Đạt gật đầu: "Có nắm chắc không?"
"Ngài yên tâm, ta điều tra cẩn thận rồi. Những điều Lan Đức Nhĩ nói là thật, mấy ngày trước Mạc Lâm trưởng lão đã đi gặp Địch Áo." Gã võ sĩ thấp giọng nói: "Ta đã phái người lưu ý Lan Đức Nhĩ, một khi có dị động sẽ lập tức truyền tin về."