Thần Điển

Chương 425: Thu hoạch không ngờ



Y Toa Bối Nhĩ không khỏi nghi ngờ nhìn tới Cổ Lạp Gia Tư, bia đỡ đạn? Có ý gì đây?

Khuôn mặt già của Cổ Lạp Gia Tư đỏ lên: "Ta chỉ sợ ngươi thương tổn nha đầu này."

"Ngươi nói là ta hiểu lầm?" Địch Địch cười lạnh nói: "Để cho nha đầu kia đi tới đây."

"Ngươi đáp ứng dạy nàng?" Cổ Lạp Gia Tư cảm thấy ngoài dự liệu, sớm biết dễ dàng như vậy mình cần gì phải chọc giận đối phương.

"Có dạy hay không là chuyện của ta, quan hệ gì tới ngươi? Hoặc là bảo nàng tới đây, hoặc là các ngươi cùng nhau cút đi." Địch Địch nói cực kỳ lạnh nhạt.

Y Toa Bối Nhĩ ngơ ngẩn nhìn quanh, rồi lại nhìn Cổ Lạp Gia Tư ở bên cạnh, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Nha đầu, đi qua đi, không cần phải sợ nàng, nàng chỉ ăn nói hơi chua ngoa nhưng tâm đậu hủ. Đừng thấy ngoài miệng hung dữ như thế mà sợ, ngươi sẽ không bị gì đâu." Cổ Lạp Gia Tư an ủi Y Toa Bối Nhĩ.

Y Toa Bối Nhĩ âm thầm hít sâu một hơi đi tới từng bước. Mặc dù từ sâu trong nội tâm thì Y Toa Bối Nhĩ không muốn làm chuyện này lắm, nhưng nàng lại càng sợ đối phương tức giận, cho nên không có sự lựa chọn nào khác.

Đi thẳng đến phía trước tường băng, Y Toa Bối Nhĩ mới dừng lại.

"Ngươi chỉ là Quang Mang võ sĩ?" Thanh âm ngạc nhiên của Địch Địch vang lên.

Khuôn mặt Y Toa Bối Nhĩ chợt đỏ ửng, thấp giọng đáp: "Vâng."

"Cừu Đức Nhĩ đã dạy ngươi?" Địch Địch lại hỏi.

Y Toa Bối Nhĩ gật đầu: "Vâng."

"Ngoại trừ "vâng" ra, ngươi còn biết nói chữ khác không?" Địch Địch tựa hồ không nhịn được: "Quên đi, nếu Cừu Đức Nhĩ đã dạy ngươi, vậy thì ngươi đánh vỡ bức tường băng này đi."

"Địch Địch, ngươi quá khi dễ người ta đi? Nàng chỉ là Quang Mang võ sĩ, làm sao làm được chuyện đó?" Có lẽ là vì đóa Băng Hoa vẫn còn ở trên không trung, Cổ Lạp Gia Tư không dám xông tới, đứng ở rất xa hô lớn.

"Nếu nàng không thể làm được cho thấy rõ Cừu Đức Nhĩ dạy nàng vô ích rồi. Căn bản không đáng giá lãng phí thời giờ của ta." Địch Địch thản nhiên nói: "Bắt đầu đi."

Y Toa Bối Nhĩ nhất thời dâng lên lòng háo thắng, không phải chỉ là một bức tường băng hay sao? Có cái gì mà không được ? Nhưng khi Y Toa Bối Nhĩ duỗi ngón tay ra chạm vào mặt băng mới phát hiện bức tường băng này không giống bình thường. Toàn bộ bề ngoài tường băng bóng loáng giống như mặt gương, không tìm được nửa điểm tỳ vết. Trên thực tế tuyệt đại đa số mặt băng không thể bóng loáng đến trình độ này, quả thực giống như bị người ta mài dũa tỉ mỉ vậy.

Hơn nữa nhiệt độ bức tường băng không quá thấp, điều này nói rõ khi đối phương tạo ra tường băng không có sử dụng quá nhiều nguyên lực. Bên trong tường băng tựa hồ còn có một luồng sương mù quay cuồng lưu động, Y Toa Bối Nhĩ cực kỳ hồ đồ, chẳng lẽ bức tường băng này rỗng ruột?

Nghĩ như vậy, Y Toa Bối Nhĩ theo bản năng giơ tay lên gõ gõ phía trên mặt băng, người nọ nhíu mày nói: "Tiểu nha đầu, thứ ngươi thấy bên trong không phải là sương mù, dòng chảy lưu động đó cũng đồng dạng là băng."

Băng? Băng cũng có thể lưu động? Y Toa Bối Nhĩ không thể nào tin tưởng được lời của đối phương, chỉ có điều ngại hỏi lại lần nữa nên cau mày đau khổ suy nghĩ bản thân mình sẽ dùng phương pháp gì để phá vỡ tường băng.

Thấy Y Toa Bối Nhĩ lâm vào trầm tư, thời gian quá lâu vẫn không có phản ứng, Địch Địch nói: "Xem ra ngươi không có lĩnh ngộ được điều Cừu Đức Nhĩ đã dạy. Vì vậy cho dù ta chịu dạy ngươi, ngươi vẫn không thể nhận được lợi ích gì từ chỗ của ta, ngươi trở về đi thôi."

Cổ Lạp Gia Tư ở phía xa cũng thở dài, vốn hắn nghĩ là dưới tình huống Địch Địch biết được Cừu Đức Nhĩ đã dạy Y Toa Bối Nhĩ, nhất định sẽ không chịu thua chiếm đoạt người học viên này để chứng tỏ bản lãnh. Nhưng hắn không ngờ Địch Địch lại dùng phương thức khảo nghiệm quỷ quái này làm khó người ta, đây không phải là đùa giỡn sao? Hắn tình nguyện tin tưởng mặt trời mọc từ phía tây chứ không bao giờ tin một Quang Mang võ sĩ có thể phá vỡ tường băng do Địch Địch tạo ra.

Y Toa Bối Nhĩ cắn chặc đôi môi, Địch Địch càng nói như vậy nàng lại càng không chịu thua. Bất kể kết quả như thế nào, chung quy vẫn phải thử một lần mới biết được, ngay cả dũng khí làm thử cũng không có, vậy thì bản thân mình không bằng trở lại Thánh Đế Tư học viện yên lặng làm tiểu thư sống qua ngày cho rồi.

Y Toa Bối Nhĩ chú ý tới Địch Địch nhắc tới chuyện Cừu Đức Nhĩ từng dạy mấy lần, nói cách khác ở trong những thứ Cừu Đức Nhĩ dạy cho nàng nhất định là có phương pháp phá vỡ mặt băng này.

"Là cách nào đây?"

Y Toa Bối Nhĩ cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, bỗng nhiên một bức họa dừng lại trong đầu nàng. Đó là con quay hoàn toàn do nước tạo thành, tốc độ cực kỳ chậm chạp nhưng lại có lực lượng xuyên thấu một cây đại thụ. Y Toa Bối Nhĩ dĩ nhiên không có hy vọng xa vời mình có thể làm được như vậy, nhưng bức họa này cung cấp cho nàng một ý nghĩ tốt.

Y Toa Bối Nhĩ từ đó phân tích ra hai tin tức, thứ nhất là mũi nhọn trên đầu con quay, thứ hai chính là con quay không ngừng xoay tròn. Làm như vậy mới có thể lợi dụng lực lượng xoay tròn xuyên thấu thân đại thụ.

Mặc dù lấy thực lực hiện tại của Y Toa Bối Nhĩ không có cách nào khống chế đến trình độ tinh tế như vậy, nhưng chỉ làm cho Băng Trùy xoay tròn bay ra ngoài vẫn còn có hy vọng. Chỉ cần ở thời điểm buông thả thay đổi góc độ là có thể đạt tới mục đích này, còn tốc độ xoay tròn dĩ nhiên không thể nào so sánh với Cừu Đức Nhĩ được. Thế nhưng hoàn toàn có thể dùng số lượng để bù đắp khuyết điểm này.

Một quả Băng Trùy không thể phá vỡ tường băng, vậy thì buông thả mười quả, mười quả không được thì một trăm. Y Toa Bối Nhĩ nhớ lại trước khi chia tay Cừu Đức Nhĩ nói một câu. Trên cõi đời này không có bí kỹ bỏ đi, chỉ có người không biết sử dụng mà thôi. Ánh mắt nàng dần dần trở nên kiên định, mặc dù mình chỉ tu luyện vài loại bí kỹ, nhưng cũng không thể nói rằng mình không làm được, tới đâu hay tới đó vậy.

Y Toa Bối Nhĩ lui về phía sau mấy bước, đứng ở vị trí cách tường băng mười thước thì ngừng lại, khoảng cách này có thể để cho Băng Trùy bay một đoạn một thời gian ngắn mới đánh vào tường băng. Làm thế sẽ gia tăng một chút lực lượng, hơn nữa Y Toa Bối Nhĩ nắm chắc ở khoảng cách này sẽ đánh chính xác vào cùng một vị trí.

Y Toa Bối Nhĩ giơ tay lên thả ra một quả Băng Trùy, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng cố gắng làm cho Băng Trùy xoay tròn nên sau khi Băng Trùy rời tay lập tức bay lệch phương hướng, không có đánh trúng vị trí nàng nhắm tới, nhất thời trong mắt không khỏi lộ vẻ thất vọng.

Cổ Lạp Gia Tư ở nơi xa đã không đành lòng nhìn nữa rồi, dứt khoát nghiêng đầu qua một bên. Nếu như dùng Băng Trùy trình độ này có thể phá vỡ tường băng của Địch Địch, hắn làm gì bị nữ nhân này rượt chạy khắp nơi?

Nhưng Y Toa Bối Nhĩ không có bỏ cuộc, dù sao đã chuẩn bị tốt tinh thần đánh lâu dài, chỉ sai sót một lần không thể nói lên điều gì.

Quả Băng Trùy thứ hai thoát khỏi đầu ngón tay Y Toa Bối Nhĩ bắn nhanh về phía tường băng, lần này điểm rơi phi thường chính xác, một tiếng "ba" giòn vang, quả Băng Trùy nổ tung thành vô số điểm sáng nhỏ. Nhưng bức tường băng không có xuất hiện nửa điểm sứt mẻ.

Quả Băng Trùy thứ ba, thứ tư, thứ…

Y Toa Bối Nhĩ càng đánh càng thuần thục, lực đạo Băng Trùy xoay tròn từ từ gia tăng. Mặc dù biên độ nhỏ đến mức có thể không cần tính, nhưng trong lòng Y Toa Bối Nhĩ đã rất thỏa mãn, bởi vì điều này chứng tở nàng bắt đầu tiến bộ.

Về sau Y Toa Bối Nhĩ đã hoàn toàn quên mất mục đích của mình, nàng không suy nghĩ đến phải làm sao để phá vỡ tường băng. Chỉ không ngừng buông thả từng quả Băng Trùy công kích vào mặt tường băng, hưởng thụ cảm giác tiến bộ từng chút một, nàng hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới mơ hồ đó.

Không biết qua bao lâu, Địch Địch ở bên kia tường băng bỗng nhiên mở miệng nói: "Được rồi."

Y Toa Bối Nhĩ như từ trong mộng mới tỉnh, mở to mắt nhìn kỹ tường băng cách đó không xa. Kết quả làm cho nàng vô cùng thất vọng, bức tường vẫn trơn nhẵn như cũ, không hề thấy một chút tỳ vết nào. Y Toa Bối Nhĩ khẽ thở dài, xem ra nãy giờ mình cố gắng vẫn không thể thành công.

"Không cần ủ rũ như vậy." Địch Địch ở bên kia tường băng bỗng nhiên cười nói: "Trên lý luận ngươi đã làm được."

Y Toa Bối Nhĩ ngẩn ra, đây là ý gì? Song khi ánh mắt Y Toa Bối Nhĩ rơi vào tường băng lần nữa mới phát hiện tường băng đã thay đổi chút ít so với trước. Mặc dù bức tường vẫn còn đầy đủ, nhưng luồng sương mù ở trong tường băng rõ ràng mỏng manh hơn rất nhiều. Chẳng lẽ không phải là Băng Trùy của mình không tạo thành tổn hại đối với tường băng, mà là bị luồng sương mù này âm thầm tu bổ?

Cổ Lạp Gia Tư ở phía xa trợn mắt nhìn một màn này, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình. Đây là phương pháp ngu nhất hắn từng nhìn thấy, nhưng hắn phải thừa nhận biện pháp này đúng là hữu hiệu.

Nếu như Y Toa Bối Nhĩ có đầy đủ nguyên lực thì đánh vỡ tường băng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

"Vào đi." Trên tường băng bỗng nhiên mở ra một lối đi thông dành cho một người, đứng ở góc độ Y Toa Bối Nhĩ dễ dàng nhìn thấy trong viện là một lão phu nhân đầu tóc hoa râm, khóe mắt và đuôi lông mày trải rộng mấy hàng nếp nhăn đều đặn. Không giống như hình dạng lão thái bà mặt mày âm trầm mà Y Toa Bối Nhĩ tưởng tượng lúc trước, giờ phút này lão phu nhân đang mỉm cười bộ dạng rất là hiền lành.

Y Toa Bối Nhĩ đi vào trong viện, đến bây giờ nàng vẫn không dám tin tưởng bản thân mình thật sự làm được?

Địch Địch phất phất tay, bức tường băng lại trở về hình dạng hoàn hảo vô khuyết, cánh cửa phòng cũng chậm rãi khép lại. Cổ Lạp Gia Tư cười cười thoải mái, mặc dù thái độ Địch Địch đối với hắn trước sau vẫn ác liệt như cũ. Nhưng đóa hoa băng trên không trung giờ phút này đã biến mất, ít nhất nó cho thấy tâm tình Địch Địch bây giờ cũng không tệ lắm.

Cho dù là Cừu Đức Nhĩ hay Địch Địch, Y Toa Bối Nhĩ đều rất quý trọng cơ hội lần này, cố gắng nhớ kỹ từng lời, từng động tác của bọn họ. Vì thế Y Toa Bối Nhĩ không phát hiện thời gian trôi qua rất nhanh, có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng thật sự tập trung làm một việc đến mức đó.

So sánh xuống, cuộc sống của Địch Áo tương đối nhàm chán, căn nhà đầy tro bụi đã được hắn dọn dẹp sạch sẽ. Nếu đổi lại một chỗ khác, Địch Áo còn có thể tranh thủ tu luyện nhưng ở chỗ này hắn không dám. Một khi bị người ta phát hiện bí mật dòng xoáy nguyên lực trong cơ thể hắn, hậu quả sẽ rất khó lường. Cho nên Địch Áo đành phải hết nằm lại ngồi, có khi ra ngoài đi dạo cho hết thời gian nhàn rỗi.

Lao Lạp lại rất biết điều nằm úp sấp ở một bên, hết nháy mắt lại nhìn chằm chằm Địch Áo. Trong tình hình bình thường, bất kỳ ai bị nhìn chăm chú như vậy sẽ cảm giác không thoải mái, nhưng Địch Áo căn bản không có biện pháp gì với Lao Lạp, lại không thể hạ quyết tâm quát mắng nàng, chỉ có thể bất đắc dĩ làm như không thấy.

Đợi đến ngày thứ hai, Địch Áo vẫn không thấy thân ảnh Y Toa Bối Nhĩ nên bắt đầu lo lắng. Dĩ nhiên hắn không biết Y Toa Bối Nhĩ đi đường rất xa mới tới cái thôn kia. Mặc dù trong lòng lo lắng nhưng ngoại trừ đợi chờ ra, Địch Áo không thể làm gì được.

Sáng sớm ngày thứ ba, Địch Áo rốt cuộc nghe thấy tiếng bước chân từ nơi xa vọng lại, vội vàng đứng dậy đi ra khỏi phòng. Lao Lạp còn buồn ngủ cũng đi theo sau Địch Áo, sau nữa là Miêu Tử, nhìn qua giống như hai cái đuôi nhỏ của Địch Áo vậy.

Đưa Y Toa Bối Nhĩ trở lại vẫn là cái người khô gầy tên là Cổ Lạp Gia Tư.

"Ta đã trở về." Từ vẻ mặt Từ Y Toa Bối Nhĩ là có thể nhìn ra được chuyến đi này khẳng định nàng thu hoạch cực kỳ hài lòng.

Địch Áo gật đầu, quan sát Y Toa Bối Nhĩ cẩn thận, bộ dạng vẫn y như trước kia, ngay cả y phục cũng không có thay đổi. Nhưng không biết tại sao Địch Áo lại cảm thấy Y Toa Bối Nhĩ đã có biến hóa rất lớn, dĩ nhiên không phải là chỉ phương diện dung mạo, mà là khí chất toàn thân.

Nói đến vấn đề khí chất cần phải có thời gian dài bồi dưỡng, không thể nào thay đổi một sớm một chiều được. Cho dù một tên ăn mày mặc trường bào quốc vương cũng không thể nào che dấu bản chất của hắn. Nhưng chỉ mới mấy ngày không gặp, Y Toa Bối Nhĩ đã làm cho Địch Áo có cảm giác khác hẳn hoàn toàn. Nếu như nói trước kia Y Toa Bối Nhĩ là một nữ tử tính cách tinh quái, vậy thì giờ phút này trong mắt nàng đã có thêm mấy phần hàn khí.

"Tốt lắm, các ngươi trở về thôi, trên đường cẩn thận một chút." Giọng nói của Cổ Lạp Gia Tư cũng ôn hòa hơn nhiều.

Địch Áo nghi ngờ nhìn tới Cổ Lạp Gia Tư, rồi lại nhìn thoáng qua Y Toa Bối Nhĩ. Phân tích từ góc độ nào đó, tên này cũng không giống như là người dễ nói chuyện, vì sao thái độ biến chuyển lớn như vậy? Hay là nói mị lực của Y Toa Bối Nhĩ phát triển quá nhanh?

"Nhìn cái gì vậy?" Đối với Địch Áo, Cổ Lạp Gia Tư không có khách khí như thế, trợn mắt lên thật to nói: "Có phải là muốn lưu lại quét dọn phòng thêm vài lần không?"

Địch Áo trực tiếp im lặng, ta chọc giận ngươi khi nào chứ? Thật ra hắn cũng lười so đo với Cổ Lạp Gia Tư, hoặc có thể nói là không có tiền vốn để so đo. Dù sao thực lực của đối phương còn tại đó, hai bên chênh lệch một trời một vực, không thể nào so sánh nổi.

"Đi thôi." Địch Áo xoay người chuẩn bị dẫn Y Toa Bối Nhĩ rời đi, lúc Lao Lạp quay đầu đi, Cổ Lạp Gia Tư bỗng nhiên mở miệng nói: "Chờ một chút."

"Có việc?" Địch Áo quay đầu lại nhìn Cổ Lạp Gia Tư, tên già này không phải lại nghĩ tới chuyện mấy ngày hôm trước chứ? Nói gì thì ngươi cũng lớn tuổi như vậy rồi, lòng dạ có thể rộng rãi hơn một chút không, làm gì mà thù dai ghê vậy?

Nhưng mà Cổ Lạp Gia Tư không có nhìn Địch Áo, ánh mắt rơi vào trên người Lao Lạp: "Tiểu nha đầu, Tây Côn Đức là gì của ngươi?"

Cổ Lạp Gia Tư vừa nói câu này ra khỏi miệng, Lao Lạp phảng phất như một con mèo nhỏ bị chấn kinh, trong nháy mắt dựng đứng người lên, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng như dã dã, hai cái quyền sáo chẳng biết lúc nào đã đeo vào trong tay.

Miêu Tử và Lao Lạp tâm ý tương thông, lập tức vỗ cánh bay lên tạo thế với Lao Lạp, một trái một phải nhìn chằm chằm Cổ Lạp Gia Tư, tựa hồ chốc lát sau sẽ lập tức bộc phát tấn công dồn dập vậy.

Lúc này Địch Áo cực kỳ sợ hãi đưa tay qua giữ lấy Lao Lạp, muốn đem Lao Lạp giấu đến phía sau mình, nhưng không nghĩ tới Địch Áo lại không thể di động nàng. Hai chân Lao Lạp y như là mọc rễ trên mặt đất, lấy khí lực Địch Áo lại không thể kéo nàng lùi về nổi, hắn đành phải bước tới che chắn phía trước Lao Lạp, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hòa nhã nhất: "Nha đầu này ngay cả nói cũng không rõ, ngài không cần thiết hù dọa nàng làm gì."

Y Toa Bối Nhĩ nhìn thấy tình cảnh như thế vội vàng sóng vai đứng cùng Địch Áo, chẳng qua là sau khi chứng kiến thực lực của Cừu Đức Nhĩ và Địch Địch. Y Toa Bối Nhĩ rõ ràng Cổ Lạp Gia Tư mạnh mẽ đến cỡ nào, không chỉ là Cổ Lạp Gia Tư, tính toàn bộ người trong thôn, chỉ cần tùy tiện đi ra một người là bọn họ trực tiếp giơ tay đầu hàng luôn cho khỏe.

Một khi xung đột bộc phát, Cổ Lạp Gia Tư tuyệt đối có thể giết chết bọn họ trong nháy mắt, nhưng Y Toa Bối Nhĩ lại không có nửa điểm do dự.

Cổ Lạp Gia Tư vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười, nghiêm mặt quát lên: "Các ngươi nghĩ là ta định làm gì? Tránh ra."

"Không được!"

Địch Áo âm thầm trả lời trong lòng, nhưng ngoài mặt im lặng không lên tiếng, bởi vì hắn không hề có ý định tránh ra.

Cổ Lạp Gia Tư thở dài bất đắc dĩ, thế nhưng tâm tình hiện tại của hắn tương đối tốt. Nếu như là Địch Địch đứng ở chỗ này, chỉ sợ đã sớm đã đánh bay hai tên che trước mặt này rồi, làm gì rảnh rỗi nói nhảm với Địch Áo.

"Không phải ai cũng có tư cách sở hữu vật này." Cổ Lạp Gia Tư chỉ chỉ về phía Miêu Tử đang nhe răng gầm gừ đe dọa: "Không phải là hậu duệ trực hệ của Tây Côn Đức thì không thể nào dùng nó làm Thủ hộ thú."

Địch Áo và Y Toa Bối Nhĩ quay sang nhìn nhau, trong lòng một bụng nghi ngờ: "Tây Côn Đức là ai?"

"Vậy thì phải hỏi tiểu nha đầu phía sau ngươi rồi."

Địch Áo chợt nhớ tới lai lịch Lao Lạp, rồi lại nhìn Miêu Tử đang bay giữa không trung, mơ hồ đoán ra sự tình đại khái. Chỉ là vì muốn ổn thỏa hai bên nên Địch Áo hỏi dò: "Như vậy ngài có quan hệ gì với Tây Côn Đức?"

"Ta có quan hệ cái rắm gì với hắn?" Cổ Lạp Gia Tư cực kỳ buồn bực, không nhịn được nữa nói: "Ta chỉ từng nghe nói về hắn, nghe nói đến loại Thủ hộ thú này nên hơi ngạc nhiên mà thôi."

Địch Áo âm thầm thở phào một hơi, nhìn bộ dáng đối phương không có liên quan gì tới Tây Côn Đức, vậy thì dễ xử. Nếu không có đoán sai, Tây Côn Đức hẳn là trưởng bối Lao Lạp, nếu không Lao Lạp không thể nào làm ra phản ứng như lâm đại địch này.

Địch Áo xoay người nhẹ giọng nói với Lao Lạp mấy câu, Lao Lạp mới từ từ thanh tĩnh lại, thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào trên người Cổ Lạp Gia Tư, thể hiện rõ ý tứ cảnh giác mười phần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Cổ Lạp Gia Tư rõ ràng không có định lực ưu tú như Địch Áo, hắn bị Lao Lạp nhìn chằm chằm một hồi liền nhíu mày nói: "Nha đầu này có bị bệnh gì không?"

Địch Áo cười khổ nói: "Ta không rõ ràng lắm ngài nói Tây Côn Đức đến tột cùng là ai, nhưng mà Lao Lạp xem như không có thân nhân."

"Cái gì?" Vẻ mặt Cổ Lạp Gia Tư rất là khiếp sợ: "Tây Côn Đức đã chết?"

Địch Áo gãi gãi đầu: "Hẳn là vậy, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng là lúc nàng đang bị bộ tộc võ sĩ đuổi giết. Nếu trường bối của nàng còn sống đoán chừng sẽ không xuất hiện chuyện như vậy."

Cổ Lạp Gia Tư lâm vào trầm mặc, Địch Áo không rõ ràng Tây Côn Đức là ai, nhưng hắn biết rất rõ. Cường giả được xưng là Thái Dương Bất Lạc (mặt trời vĩnh viễn không lặn) của Thủ hộ giả nhất tộc mà cũng chết?

Lấy cảnh giới Địch Áo tự nhiên không thể nào hiểu nổi tâm lý Cổ Lạp Gia Tư, nghe được tin một người còn cường đại hơn mình nhiều lần đã chết. Cho dù là địch nhân, Cổ Lạp Gia Tư cũng không sinh ra một chút đắc ý, bởi vì hắn đã không còn hi vọng tấn chức lên Thần Vũ Giả, sớm muộn gì cũng đi lên con đường kia.

"Các ngươi đi thôi." Cổ Lạp Gia Tư lộ vẻ chán nản phất phất tay.

Sau khi cáo từ Cổ Lạp Gia Tư, mấy người Địch Áo bước lên con đường trở về. Trên đường đi, Địch Áo hỏi tình cảnh phụ đạo, Y Toa Bối Nhĩ không có giấu diếm nửa điểm, nghe tới toàn thôn đều là lão nhân, Địch Áo quả thật bị dọa khiếp sợ tới cực điểm. Tử Vong Chi Ca học viện mà lại ẩn giấu lực lượng khổng lồ như vậy, cho dù những người đó đã đi vào quá trình già yếu, nhưng cổ lực lượng này tuyệt đối không thể coi thường.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv