"Cửa mở rồi." Bên trong truyền tới thanh âm một lười biếng, nghe có vẻ người này còn trẻ tuổi. Địch Áo và Y Toa Bối Nhĩ nhìn nhau một cái rồi trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng rất rộng rãi, ngoại trừ một cái bàn và một cái ghế ra thì không còn bài biện thứ gì khác. Ngồi sau cái bàn lớn là một người thanh niên chừng hai mươi tuổi, đang cắm cúi đọc cuốn sách thật dày.
Người trẻ tuổi ngẩng đầu lên nhìn hai người, ánh mắt dừng lại trên mặt nhiều hơn Y Toa Bối Nhĩ vài giây, nhưng chỉ vài giây mà thôi. Sau đó lại dời ánh mắt vào cuốn sách như cũ: "Các ngươi đi nhầm phòng, học bộ ở lầu hai."
Địch Áo hơi kỳ quái, đi ra ngoài nhìn kỹ một chút, đúng là phòng một bên trái mà? Vì thế hắn vào lại trong phòng nói: "Nơi này không phải là phòng xin phụ đạo chuyên môn hả?"
"Ừ?" Người tuổi trẻ kia rốt cuộc bỏ cuốn sách xuống bàn, nhìn hai người Địch Áo rất chăm chú: "Các ngươi muốn xin phụ đạo chuyên môn?"
"Không phải chúng ta, là nàng." Địch Áo chỉ chỉ Y Toa Bối Nhĩ.
Người tuổi trẻ kia vẫn còn không thể tin nổi: "Các ngươi xác định muốn xin phụ đạo chuyên môn? Dùng một vạn học phần?"
Địch Áo âm thầm thở dài ở trong lòng, hắn thật sự là lười giải thích một chuyện quá nhiều lần: "Cái phụ đạo này có phải đã hủy bỏ không?"
"Hủy bỏ? Không không, dĩ nhiên là không." Người trẻ tuổi cũng cảm thấy bản thân hơi thất thố, ngại ngùng cười cười nói: "Bởi vì trước giờ chưa từng có người nào tới đây xin phụ đạo, cho nên ta mới thấy kỳ quái. Dĩ nhiên, ta còn rất khâm phục đối với dũng khí của các ngươi."
Địch Áo cảm thấy dở khóc dở cười, chuyện này có quan hệ gì tới dũng khí?
Quy trình xác nhận rất đơn giản, chính là dùng một vạn học phần đổi lấy một tấm thiết bài màu đen (thẻ bài bằng sắt) trong tay người tuổi trẻ kia, thời gian không tới mười giây là hoàn thành quy trình. Thế nhưng, khi người tuổi trẻ kia mở cái hộp ở trên tủ ra, Địch Áo cố ý nhìn vào bên trong thì thấy chỉ có một tấm thiết bài. Hiển nhiên, khi Tư Thản Sâm viện trưởng quy định thiết lập này không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống xin phụ đạo chuyên môn số lượng lớn.
Tiếp theo, người tuổi trẻ kia lại lấy ra một tấm bản đồ ở góc khác đưa cho Địch Áo: "Đi tìm địa phương có dấu hiệu như trên bản đồ, nơi đó sẽ có người chờ các ngươi, chẳng qua là..." Nói còn chưa dứt lời, người tuổi trẻ kia bắt đầu ấp a ấp úng.
"Chỉ là cái gì?" Địch Áo hỏi.
"Ta sợ nói ra sẽ đả kích nhiệt tình của các ngươi." Người tuổi trẻ kia nói: "Hẳn là sẽ có người ở đó chờ các ngươi, nhưng đã lâu như vậy … nên không ai dám bảo đảm."
"Cũng phải thử xem cái đã." Địch Áo dùng khẩu khí nửa thật nửa giỡn nói: "Thế nhưng, nếu quả thật tìm không được người, các ngươi cần phải trả lại học phần cho ta, nếu không đây chính là lừa gạt trắng trợn đó."
"Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên." Người tuổi trẻ cũng cười: "Thật ra viện trưởng đại nhân thiết lập quy định này rất đơn giản, chỉ là vì khích lệ các học viên phấn đấu tu luyện cho tốt mà thôi. Chúng ta lấy học phần của các ngươi có ích lợi gì chứ?"
Địch Áo mở bản đồ nhìn mấy lần, nói: "Cứ như vậy đi, cám ơn ngươi."
"Không cần khách khí, chúc các ngươi may mắn." Người tuổi trẻ kia nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dấu hiệu trên bản đồ cách vị trí học bộ Tử Vong Chi Ca cực kỳ xa xôi, chỗ đó nằm ở phương bắc. Địch Áo đi ra ngoài quan sát thì thấy có ba con đường cách xa nhau, ngoài ra còn có một con sông khá rộng. Địch Áo đoán chừng ít nhất cũng hao phí thời gian sáu, bảy ngày mới tới đó được.
Trước quay về khu năm mươi mốt nói chuyện với đám người Tác Phỉ Á. Địch Áo Y và Toa Bối Nhĩ chuẩn bị một ít đồ vật, hai người sẽ lên đường vào sáng sớm ngày thứ hai. Vốn là Lôi Mông và Ca Đốn cũng muốn đi theo nhưng thạch động chỉ còn lại Tuyết Ny và Tác Phỉ Á. Địch Áo rất không yên lòng nên bảo bọn họ ở lại, nhưng vẫn còn một vấn đề là cô nam quả nữ đi chung với nhau, mặc dù Tác Phỉ Á không có bất kỳ dị nghị, nhưng hắn hơi lo lắng. Suy đi nghĩ lại cuối cùng quyết định dẫn Lao Lạp và Miêu Tử đi theo.
Trên đường đi bình an vô sự, mặc dù Mê Ngữ sâm lâm đã bị Tử Vong Chi Ca học viện biến thành nơi ở của các loại yêu thú biến dị, nhưng lãnh địa yêu thú đều có quy luật, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể dễ dàng tránh né đám yêu thú.
Buổi trưa ngày thứ năm, một hồ nước lớn yên tĩnh xuất hiện ở trước mặt Địch Áo và Y Toa Bối Nhĩ.
"Sắp đến rồi." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Dưới chân núi bên kia hồ sẽ có người đón chúng ta."
"Ngày này cũng đến." Y Toa Bối Nhĩ thở dài dằng dặc, nhưng lời nói của nàng hoàn toàn không giống như Địch Áo.
Địch Áo cười cười nhìn mặt hồ trong xanh như ngọc bích, còn có vài bụi cỏ mọc ở chung quanh. Hơn một năm trôi qua, trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng kết giao được những bằng hữu tốt. Ngõa Tây Lý lão sư, Ngã Lệ, tiểu An Kỳ Nhi, Đường Ân, An Đông Ny …v...v Không biết bây giờ bọn họ thế nào, có lẽ khi hắn nhớ tới đối phương, bọn họ cũng đang nhớ tới bản thân hắn.
Dùng hai canh giờ Địch Áo và Y Toa Bối Nhĩ vòng qua hồ nước đi tới dưới chân núi, dấu hiệu được đánh dấu trên bản đồ nằm ở gần đó. Bọn họ phát hiện một gian nhà gỗ, nhưng bên trong nhà phủ đầy rêu xanh, còn có bệ cửa sổ, cái bàn, cái ghế dính đầy tro bụi. Tìm hồi lâu chỉ có thể thấy vài bộ quần áo treo trong tủ và vài dĩa thức ăn rửa nát, ngoài ra không còn gì cả.
"Quên đi, Địch Áo, chúng ta trở về thôi." Y Toa Bối Nhĩ thấp giọng nói: "Không có nghe bọn họ nói sao? Đã qua bao nhiêu năm chưa từng có người nào xin quá phụ đạo chuyên môn, có thể đã sớm hủy bỏ rồi."
Địch Áo không nói gì, chậm rãi đẩy cửa đi ra ngoài. Thật ra hắn biết Y Toa Bối Nhĩ không phải là người dễ dàng bỏ qua, đơn giản chỉ là vì đau lòng học phần, cho nên mới vẫn do dự, đụng tới thời điểm khó khăn dĩ nhiên là muốn quay đầu lại.
"Trước tiên chia nhau ra tìm xem sao." Địch Áo nói.
"Tìm?" Y Toa Bối Nhĩ ngắm nhìn bốn phía, cười khổ nói: "Địa phương lớn như vậy, chúng ta làm sao tìm?"
"Ta có phương pháp ngốc." Địch Áo cười cười quái dị: "Che lỗ tai của ngươi lại."
"À?" Mặc dù Y Toa Bối Nhĩ không biết Địch Áo định làm gì, nhưng vẫn nghe lời che kín lỗ tai.
Địch Áo hít sâu một hơi, tiếp theo hô lớn một tiếng như như thiên lôi oanh đỉnh: "Có... người… không..." Một cổ khí tức mãnh liệt lấy thân thể Địch Áo làm trung tâm lan tràn ra bốn phía, nhờ thế thanh âm Địch Áo vang ra cực xa, ngay cả mặt hồ và bụi cỏ, chim thú trong rừng cũng bị kinh động. Thậm chí là sơn cốc ở phương xa cũng truyền về thanh âm miên man không dứt.
Y Toa Bối Nhĩ thả tay xuống, vỗ vỗ miệng của mình: "Ôi trời, không ngờ cái miệng của ngươi lớn như vậy."
"Ta còn có thể la lớn hơn nữa đó." Địch Áo vừa nói vừa quan sát bốn phía, một lúc lâu sau hắn bắt đầu thất vọng, chung quanh không có một chút phản ứng.
"Quên đi, Địch Áo, nơi đây căn bản không có người." Y Toa Bối Nhĩ nói.
"Lăn... ra… cho …ta …" Địch Áo lại hô lên rung trời lần nữa.
"Địch Áo, đừng phá nữa, chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một ngày, sau đó trở về thôi." Y Toa Bối Nhĩ cười khổ nói: "Căn bản không thể nào có người." Y Toa Bỉ Nhĩ vừa nói vừa đánh giá bốn phía, đột nhiên khóe mắt phát hiện thứ gì vội vàng quay đầu lại thì thấy một thân ảnh đến gần như quỷ mị.
Y Toa Bối Nhĩ còn không kịp lên tiếng cảnh báo, nhân ảnh kia đã rơi vào phía sau Địch Áo.
"Cút… ra…" Địch Áo phát ra tiếng hô lần thứ ba, tiếng hô mới vừa truyền đi hắn đã nghe thấy Y Toa Bối Nhĩ hét lên: "Địch Áo..."
Địch Áo vội vàng quay đầu lại, bỗng nhiên phát hiện một khuôn mặt khô gầy đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình. Hơn nữa khoảng cách quá gần, chóp mũi hai người cơ hồ muốn đụng vào cùng nhau. Địch Áo kinh hãi theo phản xạ có điều kiện nhảy lùi ra sau.
"Hai tên ngốc này, các ngươi chán sống rồi hả? Chạy đến nơi đây hô to gọi nhỏ cái gì đó?" Người nọ lạnh lùng nói.
"Ta tới xin phụ đạo." Địch Áo lập tức móc ra tấm thiết bài từ trong lòng ngực, trải qua Ngõa Tây Lý đặc huấn, hắn đã có cảm giác cực mạnh. Cho dù là cường giả Võ Tôn cũng không thể đến gần hắn dễ dàng như thế. Hơn nữa còn có khả năng làm cho hắn không hề phát giác, giờ phút này Địch Áo cực kỳ kinh hãi, chẳng qua là hắn che dấu tâm tình của mình rất tốt mà thôi.
Người nọ nghi ngờ nhận lấy thiết bài trong tay Địch Áo, quan sát một hồi lâu mới nhìn về phía Địch Áo lần nữa. Chẳng qua là sắc mặt vẫn không có hòa hoãn xuống: "Có cái này cũng không thể đại biểu ta sẽ tha thứ cho ngươi cả gan vô lễ."
"Chuyện này …" Địch Áo có chút lúng túng nói: "Chúng ta tưởng rằng nơi này không có người."
"Đúng vậy, tiên sinh." Y Toa Bối Nhĩ thấy không khí không ổn, vội vàng nói tiếp: "Chúng ta chuẩn bị quay trở về."
"Lý do này không tốt, không thuyết phục được ta." Sắc mặt người nọ vẫn lạnh như băng.
Địch Áo cười khổ nói: "Tiên sinh, ngài hẳn là có thể lý giải tâm tình của chúng ta. Lúc nghe người khác nói từ khi Tử Vong Chi Ca học viện sáng lập tới nay chưa bao giờ có học viên xin phụ đạo đặc biệt. Bọn họ còn khuyên ta không đáng giá làm thế, nhưng chúng ta cho là nếu Tư Thản Sâm viện trưởng đại nhân định ra phụ đạo đặc biệt nhất định là có ý nghĩ của riêng mình. Chúng ta tin tưởng tiếp nhận sự dạy dỗ của đạo sư thần bí cực kỳ trọng yếu, thậm chí là có thể biến chuyển cả vận mệnh. Nhưng mà chúng ta đến nơi này lại phát hiện không có người nào, đúng là làm cho người ta vô cùng thất vọng, tâm tình trở nên không tốt. Vì thế ta hét lên để phát tiết một chút, tiên sinh, dù sao chúng ta cũng là người trẻ tuổi nên dễ vọng động, hi vọng ngài có thể tha thứ chúng ta thất lễ."
"Tiểu tử giảo hoạt, căn cứ kinh nghiệm của ta những tên thường xuyên nói mình là người dễ dàng vọng động, thường thường đều là duy nhất hạng người cứng đầu không bao giờ vọng động." Người nọ cười lạnh một tiếng, mặc dù giọng nói của hắn vẫn lộ vẻ không hữu hảo, nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn hơn nhiều. Sau đó cúi đầu nhìn xuống tấm thiết bài màu đen, một lúc lâu mới khẽ thở dài: "Đúng vậy, quả thật đã rất lâu rất lâu không có ai tới."
"Đó là do bọn họ ngu xuẩn." Địch Áo vội vàng nói: "Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy tác dụng của mảnh vỡ tinh thần nên dùng học phần đổi lấy. Nhưng lại không biết rằng trên thế giới này có nhiều thứ trân quý hơn mảnh vỡ tinh thần nhiều lắm."
"À? Đó là cái gì?"
"Thí dụ như nói kinh nghiệm, giáo huấn của các bậc tiền bối, còn có phương diện lĩnh ngộ nguyên lực." Địch Áo một mực cung kính nói: "Mảnh vỡ tinh thần mặc dù trân quý nhưng cũng có giới hạn, mà những thứ này đều là bảo vật vô giá."
"Ha hả." Người nọ phát ra tiếng cười khô khốc, sau đó nhìn sang Địch Áo: "Là ngươi muốn tiếp nhận phụ đạo?"
"Không, không phải là ta." Địch Áo nhìn về phía Y Toa Bối Nhĩ: "Là nàng."
Người nọ ngẩn ra, hai hàng lông mày khẽ cau lại, nhanh chóng lộ ra thần sắc thất vọng, sau đó nói với Y Toa Bối Nhĩ: "Tốt, đi theo ta."
"Y Toa Bối Nhĩ, không nên quá khẩn trương." Địch Áo mỉm cười nói với Y Toa Bối Nhĩ: "Ta ở chỗ này chờ ngươi."
"Ngươi cho rằng bản thân ngươi không có chuyện làm?" Người nọ hừ lạnh một tiếng: "Đi quét dọn gian phòng sạch sẽ."
Địch Áo ngây dại, gian phòng kia đã rất lâu không có người ở lại, coi như là phế tích cũng được rồi, có cần phải quét dọn không?
"Hừ?" Người nọ nhíu mày, liếc sang một cái sắc lẻm.
"Không thành vấn đề." Địch Áo lập tức đáp ứng.
Y Toa Bối Nhĩ lần đầu tiên thấy Địch Áo biểu hiện biết điều như thế, không khỏi che miệng cười trộm.
Người nọ liếc sang Y Toa Bối Nhĩ, đột nhiên hỏi: "Nàng là tiểu tình nhân của ngươi?"
"Không phải, không phải." Y Toa Bối Nhĩ vô cùng xấu hổ, cố gắng khoát tay phản bác.
"Nàng là bằng hữu tốt nhất của hôn thê ta." Địch Áo giải thích, đồng thời trong lòng cảm thấy kỳ quái, tiếp nhận phụ đạo chính là Y Toa Bối Nhĩ, vậy thì Y Toa Bối Nhĩ phải làm chủ sự mới đúng. Cách đối phương nói chuyện hình như xem hắn quan trọng hơn thì phải?
"Bằng hữu tốt nhất của hôn thê? Ha hả !" Người nọ cười rộ lên lần nữa, tựa hồ hắn rất ít khi cười, cho nên tiếng cười có vẻ khô cứng khó nghe.
Địch Áo và Y Toa Bối Nhĩ đều lộ vẻ lúng túng, không biết nên nói tiếp thế nào cho phải.
"Đi theo ta." Người nọ vừa dứt lời liền xoay người đi về phía sườn núi, Y Toa Bối Nhĩ vội vàng theo sau.
Đợi đến lúc người nọ biến mất, Địch Áo mới thở phào nhẹ nhỏm. Thánh giả nha a! Có lẽ sau khi lên cấp Võ Tôn mình còn có thể chạy trốn nếu gặp lại hắn, nhưng trước lúc đó mình không có một chút hi vọng. Đối phương dùng một đầu ngón tay cũng dễ dàng giết chết mình, có lẽ đây là nguyên nhân người nọ lười so đo, xác thực hơn thì đó là khinh thường.
Giống như bây giờ mà lao ra một Thiên Phú võ sĩ khiêu khích Địch Áo, hắn sẽ cảm thấy không biết nên khóc hay cười, cũng rất khó động đến cái gọi là sát tâm, Bởi vì cả hai vốn không cùng một cấp bậc.
Thế nhưng phòng vẫn phải quét dọn, đây là báo ứng dành cho hắn. Lao Lạp đứng ở một bên nháy mắt tò mò nhìn Địch Áo làm việc, vẻ mặt tựa hồ rất kỳ quái, tại sao lại quét nhà làm gì?
Địch Áo quay đầu nhìn thoáng qua Lao Lạp, không nhịn được thở dài trong lòng, nha đầu này vốn không thể trông cậy được.
Trong khi Địch Áo cố gắng "làm việc", Y Toa Bối Nhĩ đi theo người kia bước lên một con đường hẹp quanh co. Nàng không biết đi bao lâu, chỉ biết chân mình càng lúc càng đau, hai chân nhức nhối rã rời, hồ nước phía sau đã hóa thành một tấm kính nhỏ xíu.
Nhưng Y Toa Bối Nhĩ cũng hiểu đây là cơ hội hiếm có, vẫn cắn răng đau khổ chống chọi, không dám mở miệng oán trách nửa câu.
Lúc ngày sắp biến thành tối thì một thôn xóm phong cách cổ xưa hiện ra trong mắt Y Toa Bối Nhĩ. Trong thôn có vài thân ảnh đi qua đi lại, nàng cơ hồ không thể tin được vào mắt mình, địa phương vắng vẻ cỡ này cũng có thôn?
Khi nàng đến gần thôn kia, một cỗ không khí tiêu điều không nhìn thấy nhưng có thể cảm ứng được ập tới. Không khí này không liên quan gì tới trời chiều, đơn giản là vì trong thôn toàn là những gian phòng ốc cổ xưa và lão nhân.
Trước kia ở tại Khắc Lý Tư bình nguyên, Y Toa Bối Nhĩ từng du ngoạn đến vài thôn làng ở gần Thánh Đế Tư thành, cơ hồ thôn xóm nào cũng có một vài tiểu hài tử gương mặt ngây thơ, vui vẻ đùa bỡn. Nhưng nơi này không thấy một đứa con nít nào, toàn bộ đều là người già.
Tâm tình Y Toa Bối Nhĩ chợt trở nên khẩn trương, từ lúc nàng bước vào thôn xóm, tầm mắt mấy lão nhân đều chuyển tới, dính chặt vào người của nàng. Lại phối hợp thêm bầu trời dần tối đi, thôn xóm tiêu điều, còn có những khuôn mặt hiện đầy tang thương kia làm cho Y Toa Bối Nhĩ có cảm giác mình vừa bước vào quỷ vực.
"Vì sao mang người ngoài tiến vào?" Một lão nhân mới vừa ra khỏi phòng dùng giọng nói không vui hỏi.
"Nàng tới tiếp nhận phụ đạo." Người hướng dẫn Y Toa Bối Nhĩ trả lời.
"Phụ đạo?" Lão nhân vừa hỏi lập tức trợn tròn mắt kinh ngạc.
Một trận xao động nhanh chóng lan tràn xung quanh mấy lão nhân. Y Toa Bối Nhĩ cảm giác những ánh mắt kia càng thêm cổ quái, dĩ nhiên tâm tình của nàng càng thêm khẩn trương.
"Nha đầu này là học viên đầu tiên tới tiếp nhận phụ đạo, ta chuẩn bị chiếu cố cho nàng." Người hướng dẫn Y Toa Bối Nhĩ vào thôn nói: "Trước hết để cho Cừu Đức Nhĩ dạy nàng mấy môn trụ cột, sau đó đưa nàng qua chỗ Địch Địch."
"Ngươi xác định muốn đưa nàng đến chỗ Địch Địch?"
"Ở trong nhóm chúng ta, có Thủy hệ võ sĩ nào tốt hơn Địch Địch không?"
"Nhưng nàng…" Lão nhân kia muốn nói lại thôi.
Người hướng dẫn Y Toa Bối Nhĩ phất tay áo tiếp tục đi về phía trước, đi tới bên cạnh một tòa viện nhỏ trong thôn, trực tiếp đẩy cửa bước vào. Mặc dù sân trong viện rất lớn nhưng bố trí lại đơn giản, chỉ có một cái hồ nước nhỏ, ở giữa đặt vài hòn đá hình thù kỳ lạ.
"Cừu Đức Nhĩ." Người nọ Y kêu lên.
Cửa phòng mở ra, một lão nhân khô gầy bước ra đảo ánh mắt quét qua người Y Toa Bối Nhĩ.
"Y Toa Bối Nhĩ đúng không? Không nên nghỉ ngơi, trực tiếp bắt đầu đi." Người nọ thản nhiên nói: "Phải biết rằng ngươi chỉ có thời gian một ngày."
"Được." Y Toa Bối Nhĩ gật đầu: "Ta nên xưng hô ngài như thế nào?"
"Xưng hô như thế nào có trọng yếu không?" Người hướng dẫn Y Toa Bối Nhĩ nhíu mày, không khách khí nói: "Nếu như ngươi muốn lãng phí thời gian cho việc không có ý nghĩa này. Vậy thì ta khuyên ngươi trở về đi thôi."
"À..." Y Toa Bối Nhĩ xoay lưng lại len lén nhăn nhó lỗ mũi, không nói thì thôi, có cần phải hung dữ như vậy không?
"Ngồi xuống." Người hướng dẫn Y Toa Bối Nhĩ chỉ tay xuống chỗ gần hồ nước, Y Toa Bối Nhĩ biết điều ngồi xuống cạnh đó.
"Cừu Đức Nhĩ, đây là học viên tới tiếp nhận phụ đạo." Người nọ nói: "Trực tiếp bắt đầu, chớ nói nhảm, tiểu nha đầu có thể giao ra một vạn học phần để tiếp nhận phụ đạo không phải là chuyện dễ dàng. Có trời mới biết nàng đã hạ xuống bao nhiêu quyết tâm, nếu như lần này làm cho người ta thất vọng, ta dám cam đoan sau này bảm đảm không còn người đến."
Lão nhân được gọi là Cừu Đức Nhĩ phản ứng có vẻ chậm chạp, Y Toa Bối Nhĩ ngồi xuống đã lâu hắn mới phát ra trầm thấp tiếng cười, chậm rãi đi tới ngồi xuống vị trí đối diện Y Toa Bối Nhĩ.
"Ngươi là Quang Mang võ sĩ?"
"Là Quang Mang võ sĩ cấp chín." Y Toa Bối Nhĩ nói.
Người hướng dẫn Y Toa Bối Nhĩ cười một tiếng khinh thường: "Lấy số tuổi của ngươi mà chỉ là Quang Mang võ sĩ cấp chín, thật sự không biết ngươi đến đây làm gì. Tiểu nha đầu mang theo Thiểm Báo kia còn có thực lực mạnh hơn ngươi."
"Ta làm sao có thể so sánh với nàng?" Y Toa Bối Nhĩ không phục nói: "Nàng ta không cần tu luyện."
"Ta dĩ nhiên biết nàng là người của Thủ hộ giả nhất tộc."
Y Toa Bối Nhĩ không chú ý tới lúc người nọ nhắc tới Thủ hộ giả, trong mắt toát ra một cảm xúc phức tạp, tựa hồ đang nhớ lại điều gì đó.
Lão nhân Cừu Đức Nhĩ không vui ngẩng đầu nhìn thoáng qua người nọ, sau đó lại chuyển tầm mắt lên trên người Y Toa Bối Nhĩ: "Mặc dù ngươi chỉ là Quang Mang võ sĩ, chưa chắc có thể lĩnh ngộ lời ta nói. Nhưng ta dạy cho ngươi sẽ không giữ lại, có thể nhớ kỹ bao nhiêu phải dựa vào chính bản thân ngươi."
"Vâng." Y Toa Bối Nhĩ gật đầu, mau chóng ngồi lại nghiêm chỉnh, làm ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.