Mấy ngày kế tiếp đám người Tác Phỉ Á đều ở trong thạch động tu luyện, Địch Áo đem phần lớn học phần đổi thành mảnh vỡ tinh thần tạm đủ cho bọn họ sử dụng. Trên căn bản ngoại trừ thời gian ngủ ra, luồng sáng nguyên lực trong thạch động cơ hồ chưa bao giờ tắt.
Phổ Lai Tư tới chơi thấy đám người Ca Đốn tu luyện quá chăm chỉ nên nói chuyện với Địch Áo vài câu đơn giản rồi vội vã cáo từ. Bởi vì trước đó hắn đã khuyên can rất nhiều lần, bảo đám người Địch Áo đổi học phần thành mảnh vỡ tinh thần để tăng cường thực lực của mình lên nhanh hơn, hiện tại hắn đã thấy nên tương đối hài lòng.
Phổ Lai Tư không thể ngờ được đám người Địch Áo căn bản không thiếu mảnh vỡ tinh thần, mảnh vỡ tinh thần cực phẩm mang từ Khắc Lý Tư bình nguyên ra không có tiêu hao bao nhiêu. Hơn nữa, bọn họ còn có tinh thần kết tinh và tinh thần hạch, nếu lấy ra hết một lần đoán chừng sẽ hù dọa Phổ Lai Tư ngu rớt ngay tại chỗ.
Để cho Địch Áo động tâm nhất là hao tốn một vạn học phần đổi lấy đạo sư thần bí Tử Vong Chi Ca học viện chỉ dạy. Một vạn học phần không phải là con số nhỏ, cơ hồ tương đương với thời gian một năm của mỗi học viên làm nhiệm vụ cực khổ, đó là không đổi bí kỹ, không đổi mảnh vỡ tinh thần. Đây cũng là nguyên nhân Địch Áo ngắm nghía đến phần thưởng cuộc tranh tài sắp tới, hắn đang cần học phần. Đổi lấy mảnh vỡ tinh thần chỉ là vì không muốn lộ vẻ quá đặc thù, hắn muốn cấp cho người khác một ấn tượng, bọn họ giống với những học viên khác ở trong học viện.
Học viện chậm chạp không có tiến hành bù đắp sai sót, dù sao vẫn chưa tới thời gian nhận nhiệm vụ tiếp theo nên đám người Địch Áo không hề gấp gáp. Huống chi thân phận Lôi Mông còn tại đó, cho dù học viện bỏ qua toàn bộ học viên cũng không thể bỏ qua Lôi Mông được.
Nhưng mà bản thân Lôi Mông đã sớm không nhịn được nữa, từ sâu trong nội tâm Lôi Mông rất có một ít cảm giác về sự ưu việt, thân phận chính là một phương diện. Lôi Mông lúc nhỏ đã gặp qua Tư Thản Sâm viện trưởng, có tầng quan hệ này tồn tại nên Lôi Mông nghĩ rằng: "Cho dù nhà ngươi không chiếu cố gì thì thôi, nhưng cũng không thể rắp tâm đẩy chúng ta vào trong hố lửa chứ?"
Vì thế Lôi Mông cảm thấy rất cần thiết phải tìm Tư Thản Sâm viện trưởng nói chuyện một chút. Dĩ nhiên, loại chuyện này không thể để cho người khác biết, nếu không sẽ đưa tới một đống phiền phức không đáng có.
Ngày nọ, Lôi Mông lấy cớ đi tới phòng ăn "cải thiện cuộc sống", nếu như là lúc bình thường nhất định sẽ có người đi theo, hoặc là không tán thành …vân …vân, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều nắm chắc thời gian tu luyện. Vốn không có người nào nguyện ý rút r thời gian ra cải thiện cuộc sống gì gì đó. Địch Áo khuyên nhủ mấy câu, thấy thái độ Lôi Mông rất kiên quyết đành phải bỏ qua ý định. Dù sao Lôi Mông đã là Cực Hạn võ sĩ cấp hai rồi, trong vòng mấy tháng có thể tấn thăng lên cấp ba là được, hoàn toàn không thành vấn đề.
Thành công giấu diếm đám người Địch Áo len lén chạy ra ngoài, Lôi Mông đã tính toán kỹ lưỡng trong lòng, tâm tình rất tốt đi tới khu vực phòng ở của nhóm đạo sư. Thật ra Lôi Mông không có hoàn toàn nói dối, hắn vẫn phải đi phòng ăn, mùa đông ở Mê Ngữ sâm không thấy một quả trái cây nào, thời gian dài ăn toàn thịt động vật, hết nướng rồi lại nướng, khác nhau ở chỗ thay đổi loại thịt mà thôi. Nhưng trăm thứ cũng quay về một loại, không thể nào thoát khỏi phạm vi thịt nướng. Lôi Mông thậm chí có cảm giác thịt trên người mình đã tản mát ra mùi vị khét lẹt rồi.
Đứng ở trong viện, Lôi Mông nhìn xem khí trời đã là xế chiều, đi tới phòng ăn trước hay là tìm lão gia hỏa Tư Thản Sâm kia? Lôi Mông do dự một hồi trong lòng đã có quyết định, trước tiên đi tìm Tư Thản Sâm. Lỡ may lão gia hỏa kia thiện tâm bộc phát mời hắn ăn một bữa bữa tiệc lớn thì sao? Chẳng phải là kiếm lời một bữa?
Bởi vì đã tới một lần nên Lôi Mông không cần tìm người hỏi thăm, quen việc dễ làm một đường đi thẳng tới trước cửa phòng Tư Thản Sâm. Cánh cửa bị hắn "không cẩn thận" đập hư đã đổi một cái mới tinh, mặc dù vẫn là cánh cửa gỗ nhưng thoạt nhìn cũng có vẻ nặng nề lắm. Hẳn là bền chắc hơn trước kia nhiều. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Lần này Lôi Mông vô cùng cẩn thận, không có trực tiếp đi tới gõ, mà đi qua đi lại hai bên cửa quan sát một phen. Quả nhiên vị trí bên phải khung cửa có gắn một sợi dây tinh tế mỏng manh, màu sắc giống cánh cửa y như đúc. Nếu không nhìn kỹ căn bản không phát hiện ra được.
"Hừ hừ..." Lôi Mông âm thầm cười lạnh trong lòng, ta cũng biết là tình huống như thế, lần trước căn bản không có dùng khí lực nhưng cánh cửa tự nhiên hỏng mất. Xem ra lão gia hỏa Tư Thản Sâm kia cố ý dùng thủ đoạn hại người. Đoán chừng mặc kệ là ai tới gõ cũng chỉ có một kết quả mà thôi.
"Lão đầu đúng là tính trẻ con không giảm mà." Lôi Mông bĩu môi: "Cái trò này lúc lão tử bảy tuổi đã chơi chán rồi, còn định hãm hại ta? Không có cửa đâu!"
Lôi Mông tràn đầy tự tin gỡ bỏ sợi dây mỏng manh kia, trong suy nghĩ của hắn thứ này tương tự với một loại tín hiệu. Nhưng chốc lát sau, toàn bộ cánh cửa "nặng nề" ở trước cặp mắt không dám tin tưởng của Lôi Mông chậm rãi nghiêng dần, sau đó đập mạnh xuống đất phát ra tiếng nổ cái đùng.
"Ta... trời đất?" Lôi Mông há to miệng ngây người, quả thực không thể tin nổi cảnh tượng bản thân hắn mới vừa nhìn thấy, ngươi không phải là muốn đùa chết ta đi?
Không biết từ nơi nào chợt có mấy học viên chạy ra vây Lôi Mông vào giữa, bộ dạng vô cùng căm phẫn lớn tiếng quát: "Ngươi muốn làm gì?"
Lôi Mông theo bản năng giơ tay lên muốn phân rõ phải trái với đối phương. Nhưng lúc này mới phát hiện trong tay mình chỉ có một đoạn sợi dây, về phần công cụ phát tín hiệu gì gì hoàn toàn không thấy.
Một người cao lớn trong nhóm đánh giá Lôi Mông mấy lần, bỗng nhiên nhíu mày nói: "Ngươi là Lôi Mông phải không? Lần trước chính là ngươi phá cửa phòng viện trưởng?"
Lôi Mông rất muốn nói lần này và lần trước không có quan hệ gì tới hắn, lần trước lão tử gõ vài cái cánh cửa mới ngã, lần này chỉ mới đụng tới sợi dây, còn chưa động tới cánh cửa nữa... Nhưng trong lòng Lôi Mông rất rõ ràng, cho dù nói ra cũng không có người tin tưởng, cánh cửa dày như vậy, ít nhất cũng nặng mấy trăm cân, vì sao có thể bị một sợi dây bằng sợi tóc kéo ngã?
"Đi theo chúng ta một chuyến." Học viên cao lớn nhíu mày nói: "Đừng tự cho mình có chút bối cảnh là có thể muốn làm gì thì làm trong Tử Vong Chi Ca học viện. Nói cho ngươi biết, thân phận của ngươi ở bên ngoài hoàn toàn không có giá trị trong học viện."
"Bối cảnh lão tử có thể hù chết ngươi đó." Lôi Mông tức giận mắng thầm: "Không phải là cửa nhà ngươi, ngươi nổi giận cái gì? Dù có muốn vuốt đuôi ngựa lão già Tư Thản Sâm kia cũng không cần tích cực như vậy chứ?"
Nhưng chuyện này dù sao cũng là Lôi Mông đuối lý, hắn không có thói quen dùng bối cảnh ép người, không ngừng giương mắt nhìn quanh sân xem xét tình hình, động tĩnh lớn như vậy, lỗ tai lão nhân gia ngài có đầy cức ráy cũng phải nghe thấy chứ? Chỉ cần Tư Thản Sâm ra mặt, đuổi những học viên này đi tự nhiên là chuyện rất đơn giản.
Nhưng sự thật để cho Lôi Mông thất vọng, trong sân hoàn toàn im ắng không có nửa điểm thanh âm, chẳng lẽ Tư Thản Sâm không có ở đây? Hỏng rồi…
"Không phải là ngươi định ép chúng ta động thủ ở chỗ này chứ?" Học viên cao lớn lạnh lùng nhìn tới Lôi Mông: "Thuận tiện nói cho ngươi biết, chịu trách nhiệm tuần tra nơi này đều là học viên bộ cao cấp."
Đây quả thực là uy hiếp trắng trợn rồi. Lôi Mông bắt đầu hối hận tại sao lại chạy đến đây một mình, nhưng hiện tại đã quá trễ rồi. Năm gã học viên bộ cao cấp, Lôi Mông không có một chút phần thắng, dĩ nhiên ỷ vào Địa Long Thủ Hộ có lẽ có thể kiên trì một đoạn thời gian ngắn, thế nhưng làm vậy cũng không có ý nghĩa, kết quả cũng vậy mà thôi.
"Chuyện này hình như có chút hiểu lầm." Lôi Mông cười cười giả lả, nói: "Thật ra ta có quen biết với Tư Thản Sâm viện trưởng."
"Đó là chuyện của ngươi, không có quan hệ gì tới chúng ta." Học viên cao lớn không nhịn được cắt ngang lời Lôi Mông.
"Đừng nói nhảm nữa." Một học viên khác càng thêm trực tiếp, nhìn bộ dạng có vẻ hi vọng Lôi Mông lựa chọn không hợp tác.
Lôi Mông đảo cặp mắt trắng dã, làm gì gớm vậy? Không phải là một cánh cửa nát thôi sao? Định đem chuyện này ra làm cớ à? Thế nhưng trong lòng rất bất mãn, Lôi Mông cũng đành phải biết điều đi theo người ta, liên tục đập phá cánh cửa nhà Tư Thản Sâm viện trưởng hai lần. Có thể nói là sự kiện khai sáng lịch sử của Tử Vong Chi Ca học viện, tin tưởng nhất định có rất nhiều người khát vọng đánh Lôi Mông ngã xuống đất, sau đó dẫm chân lên người hắn, ngẩng đầu hô to công lý là đây.
May là Tử Vong Chi Ca học viện không cho phép tư đấu, Lôi Mông lần đầu tiên cảm thấy học viện quy định vô cùng hợp lý. Nếu không, có lẽ mấy tên này vì vuốt đuôi Tư Thản Sâm sẽ đánh hắn một bữa mập mình, rồi mới áp giải đến chỗ đạo sư học viện.
Sau khi mấy học viên bộ cao cấp dẫn Lôi Mông rời đi, trong viện im ắng bỗng nhiên truyền ra tiếng cười rất nhỏ: "Không cần thiết trêu chọc hắn như vậy chứ? Cẩn thận sau này hắn hiểu ra sẽ tìm ngươi lão gia hỏa này tính sổ."
Ở trong phòng, một người trung niên dáng vẻ bệnh hoạn và đồng bạn ngồi ngay ngắn trên ghế, đối diện hai người là một vị lão nhân mặc áo vải. Nhìn thoáng qua thì bộ y phục này cũ nát lắm rồi, có nhiều chỗ thậm chí trắng bạc lớp vải.