Thật ra Địch Áo chỉ lợi dụng khí tức dao động của bản thân thả ra Diễn Sinh Phong Nhận và giữ xoay tròn xung quanh thân mình, chỉ mong đạt tới khả năng thương tổn lớn nhất. Nhưng làm như vậy tốc độ nguyên lực tiêu hao cũng gia tăng lên gấp bội, cũng may hắn nội tình của hắn vượt xa đám người Lôi Mông. Cho dù nguyên lực tiêu hao nhanh hơn một chút, hắn sẽ là người chiến đấu đến cuối cùng, dĩ nhiên nếu kết quả đó thật sự xảy ra cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Phòng tuyến lần lượt thành lập lại lần lượt hỏng mất, bọn họ đau khổ kiên trì đến mức sinh ra ảo giác đàn Ba Nhĩ Khắc Cự Thử đông đen kia chính là ác linh đang cắn nuốt nguyên lực của bọn họ, dìm bọn họ vào trong thống khổ tột cùng.
Ca Đốn thả ra biển lửa bắt đầu mất ổn định, đàn Ba Nhĩ Khắc Cự Thử vẫn điên cuồng nhào đầu về phía trước, phạm vi Hỏa Thịnh Yến bao phủ nhanh chóng rút gọn lại. Những con Cự Thử ở đầu dùng thân thể của mình dập tắt hỏa diễm, chốc lát sau Ca Đốn liều mạng giải phóng Hỏa Thịnh Yến mở rộng phạm vị, cố hết sức ngăn trở đàn chuột. Nguyên lực của hắn đến lúc này đã gần cạn kiệt rồi, tiếp tục kiên trì không tới hai phút, sắc mặt Ca Đốn đã tái nhợt, thân thể khẽ run rẩy, chỉ là vì hắn bị biển lửa bao phủ nên những người khác không nhìn thấy bộ dạng của hắn.
Người thứ nhất kiệt lực rất có khả năng là Y Toa Bối Nhĩ, nàng đã bất chấp giá nào rồi. Hoàn toàn bỏ qua không buông thả Băng Bích, lệ thuộc vào Tác Phỉ Á và Tuyết Ny bảo vệ, nàng liều lĩnh dốc toàn lực phóng thích khí lạnh tới trước. Thế nhưng, tuy Ba Nhĩ Khắc Cự Thử không phải là yêu thú biến dị cao cấp nhưng cũng có lực phòng ngự tương đối, khí lạnh chỉ có thể tạm thời đông cứng lại, không thể thương tổn chúng nó chút nào. Huống chi, lúc một nhóm Cự Thử bị đông cứng thì phía sau còn có cả đống ào tới như sóng thủy triều, làm cho tất cả cố gắng của Y Toa Bối Nhĩ đều hóa thành bọt nước.
Lao Lạp chiến đấu rất bền bỉ, đáng tiếc là nàng phát huy ra tác dụng kém nhất. Mặc dù mỗi lần nàng vung một quyền, đá một cước là có thể nhẹ nhàng giết chết một con Cự Thử. Nhưng đối mặt với đàn chuột hằng hà sa số thế này, hành động này chỉ như lấy muối bỏ biển mà thôi.
Tiểu Miêu Tử quanh quẩn trên đầu đàn chuột dùng đuôi trùy quật, dùng cánh cắt, thậm chí lao xuống mạnh mẽ va chạm tàn sát từng nhóm Cự Thử. Nhưng lực sát thương của nó cũng chỉ có hạn.
Ban đầu Địch Áo và Ca Đốn bộc phát toàn lực tạo thành huyễn tượng tựa hồ bọn họ có thể kiên trì đến thắng lợi cuối cùng. Nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ từ từ tỉnh lại, từ từ tuyệt vọng.
Người duy nhất có lòng tin chính là Địch Áo, nếu Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn phái người đến Tử Vong Chi Ca học viện trông nom Lôi Mông, tuyệt đối không có khả năng nhìn của bọn họ bị toàn diệt ở chỗ này.
Đau khổ kiên trì hơn mười phút, Ca Đốn khống chế Hỏa Thịnh Yến đã cực kỳ ảm đạm, phạm vi bao phủ giảm xuống còn bảy, tám thước. Thân thể hắn lúc này đã mềm nhũn, hai chân lảo đảo, đàn chuột thừa thế tràn tới gần hơn, vì thế áp lực bên phía đám người Tác Phỉ Á mỗi lúc một gia tăng.
Y Toa Bối Nhĩ đã vô lực buông thả bí kỹ, nguyên lực hao tổn gần như bằng không, nàng chỉ có thể lắc lư lảo đảo đi theo bên cạnh Tác Phỉ Á và Tuyết Ny, chậm chạp lui về phía sau.
Tác Phỉ Á và Tuyết Ny buông thả tường băng vốn có thể giữ vững thêm vài giây, nhưng bây giờ mới vừa thành hình là sụp đổ toàn diện trong nháy mắt. Loại tường băng này đã không còn một chút tác dụng, nguyên lực giảm thấp kịch liệt làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy lực bí kỹ. Các nàng kiên trì đến bây giờ chỉ dựa vào một tia cố chấp mà thôi.
"Địch Áo, đi nhanh." Tuyết Ny dùng khí lực không nhiều lắm la lớn: "Mang theo Lao Lạp rời đi."
"Địch Áo, đừng lo cho chúng ta, đi mau." Lôi Mông cũng hối thúc.
Người duy nhất có thể cảnh báo Địch Áo không thể nghi ngờ chính là Tác Phỉ Á, nhưng nàng vẫn luôn ngậm miệng không nói. Bởi vì nàng biết, nếu như nàng thật sự lên tiếng bảo Địch Áo rời đi, hắn ngược lại không bao giờ chịu đi.
Địch Áo không nói gì, hắn dùng hết mọi lực lượng trong người không ngừng phóng thích Diễn Sinh Phong Nhận. Bây giờ hắn đã thành chủ lực chính, nhưng số lượng đàn chuột trước mặt vẫn còn quá đông, chú ý được mặt đông thì phải bỏ qua mặt tây. Mới vừa xông qua trợ giúp Ca Đốn thì bên phía Tác Phỉ Á đã bị đàn chuột bao vây, mới vừa xông về cứu các nàng Tác Phỉ Á ra ngoài, Hỏa Thịnh Yến của Ca Đốn lại bị đàn chuột xung kích tắt ngấm, hắn lại phải lập tức chạy ngược về.
Đúng lúc này, ước chừng có hai mươi mấy bóng người từ một hướng khác nhanh chóng tiếp cận chiến trường, Thương Nam từ xa xa truyền đến: "Địch Áo, không cần phải sợ, chúng ta đã đến."
Trước hết tiến vào chiến trường là hai tên Phong hệ võ sĩ, bọn họ áp sát đám người Địch Áo cực nhanh, siết chặt vòng vây đàn Ba Nhĩ Khắc Cự Thử ở chung quanh.
Tiếp theo là năm, sáu Hỏa hệ võ sĩ, bọn họ không nóng lòng trợ giúp Địch Áo, mà phóng ra bí kỹ chia đàn chuột thành hai nhóm. Ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ hợp lại thành một bức tường kín kẽ ngăn chặn bước tiến của đàn chuột.
Chạy tới cuối cùng là Địa hệ và Thủy hệ võ sĩ, mọi người cùng nhau xuất lực giết sạch một nhóm Ba Nhĩ Khắc Cự Thử rất nhanh. Sau đó bọn họ lập tức phóng tới trước trợ giúp đồng bạn.
Trong lúc nhất thời tình thế đã chuyển nguy thành an, đám người Lôi Mông và Ca Đốn chẳng quan tâm nhiều, dứt khoát ngồi xuống mặt đất chất đầy máu thịt nhơ nhớp thở hồng hộc. Ngay cả mấy nữ tử Tác Phỉ Á cũng không để ý đến hình tượng, mệt mỏi rã rời ngồi bệt xuống, khác biệt duy nhất là các nàng tìm địa phương tương đối sạch sẽ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Hai mươi mấy Cực Hạn võ sĩ tạo thành tường đồng vách sắt ngăn cản đàn Cự Thử, lực chiến đấu và sĩ khí tăng cao vô cùng, đàn chuột từ từ lâm vào hoàn cảnh xấu không thể tiến thêm một bước. Chỉ qua một đoạn thời gian ngắn ngủi, Thương Nam dẫn theo các bằng hữu triển khai phản công thần tốc.
Chỉ mỗi Địch Áo là còn khả năng giữ vững thái độ bình thường, dĩ nhiên hắn không gia nhập chiến đấu, Diễn Sinh bí kỹ và Lôi Quang Phong Nhận thuộc về bí mật của hắn. Trong lúc cấp bách cần bảo vệ Lôi Mông, hắn không có biện pháp ẩn giấu bản thân, hiện tại cứ để cho Lôi Mông cam tâm tình nguyện phối hợp diễn chức đội trưởng. Nếu không người ta sẽ cảm thấy khó hiểu, hắn không muốn lộ ra bí mật của mình, dù chỉ một ít.
"Mụ nội nó, lão già Tử Thản Sâm kia." Thanh âm Lôi Mông gầm lên như sấm, lúc này hắn mệt mỏi muốn chết rồi, nằm ở trên cỏ không thể động đậy một đầu ngón út: "Chờ ta trở về sẽ tìm hắn tính sổ."
"Xong rồi." Ca Đốn nằm ở bên cạnh Lôi Mông, đúng lúc nghe thấy Lôi Mông: "Đừng rước lấy phiền phức cho chúng ta nữa được không? Nếu không phải ngươi đập bể cửa phòng của viện trưởng đại nhân, tại sao chúng ta có thể đụng tới nhiệm vụ biến thái thế này chứ?"
"Có thể trách ta sao?" Lôi Mông muốn nhảy dựng lên, nhưng cảm giác cảnh tượng trước mắt biến thành màu đen, thân thể mềm nhũn lại ngã xuống đất, lầm bầm: "Vẫn là bằng hữu tốt."
Địch Áo cười cười, hắn không có nhờ Thương Nam tiếp ứng là vì chỉ cần Lôi Mông gặp phải nguy hiểm chân chính tự nhiên có người nhảy ra. Thương Nam có ý tốt ngược lại làm cho thất vọng.
Chỉ dùng mười mấy phút, chiến đấu phía trước đã chuẩn bị kết thúc rồi, đàn chuột lúc nãy không ai chống đỡ nổi đã biến thành thi thể chất đầy khắp núi đồi, từng dòng máu tươi đỏ lòm chảy xuôi trong bụi cỏ hợp thành mấy con suối nho nhỏ. Thương Nam đã lui ra khỏi chiến đấu, mang theo mấy người bằng hữu đi tới.
"Vì sao các ngươi tới đây?" Địch Áo tiến lên nghênh đón, mặc dù vận dụng lực lượng trong vòng xoáy nguyên lực quá nhiều. Vào lúc này Địch Áo có cảm giác thoát lực, nhưng tổng thể vẫn tốt hơn đám người Ca Đốn và Lôi Mông nhiều, ít nhất còn có thể hoạt động bình thường.
Thương Nam liếc nhìn đám người Lôi Mông nằm trên mặt đất thở hồng hộc như trâu, rồi nhìn lại Địch Áo, trong mắt lộ vẻ tán thưởng không cần che dấu: "Chúng ta đúng lúc đến khu phụ cận tìm ít đồ, phát hiện bên này hỏa diễm ngất trời nên chạy tới xem thế nào, không nghĩ tới là các ngươi."
Địch Áo im lặng nghĩ ngợi, thật sự trùng hợp nhỉ? Có lẽ Thương Nam lo lắng Địch Áo gặp chuyện không may, tìm cớ đi ở sau bọn họ. Địch Áo dĩ nhiên sẽ không để lộ điểm này, chỉ mỉm cười nói: "Nhờ có các ngươi đã ở gần đây mới kịp thời chạy tới, bằng không chúng ta không đối phó nổi đàn Ba Nhĩ Khắc Cự Thử này. Lần trước là Hỏa Long Tích Dịch, lần này là Ba Nhĩ Khắc Cự Thử, không biết nhóm đạo sư trong học viện tại sao luôn đưa ra tài liệu không chính xác thế nhỉ?" Thương Nam gãi gãi đầu, chuyện liên quan đến học viện hắn cũng không tiện nói gì, dù sao còn có những người khác.
"Loại chuyện này thỉnh thoảng mới phát sinh, có rất ít người liên tục gặp phải hai lần."
"Xem ra vận khí của chúng ta không tệ, xác suất thấp như vậy cũng bị chúng ta gặp phải." Địch Áo cười cười tự giễu, sau đó hỏi: "Bình thường học viện sẽ xử lý chuyện này thế nào?"
"Để ý làm gì?" Thương Nam hơi nghi ngờ, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra: "Ngươi nói là tình báo sai lầm phải không? Hẳn là bồi bổ lại một ít học phần, hoặc là tài vật gì đó, ta cũng không rõ ràng lắm."
"Tài vật?" Lúc này đến phiên Địch Áo sợ run rồi, tài vật ở trong Tử Vong Chi Ca học viện có ích lợi gì? Không bao giờ có học viên liều mạng đạt được học phần rồi đi trao đổi với kim tiền.
Thương Nam hiển nhiên đã đoán được suy nghĩ trong lòng Địch Áo, mỉm cười nói: "Nếu như là bởi vì học viện thất ngộ dồn học viên vào chỗ tử vong, bọn họ không thể nào bỏ mặc được. Nói thế nào cũng nên bồi bổ lại cho người ta."