Trong lúc Phổ Lai Tư thăm dò tin tức Ba Nhĩ Khắc Cự Thử ở chung quanh không chú ý tới có một cặp mắt đang âm thầm theo dõi hắn, nhất cử nhất động của hắn đều rơi vào trong mắt người khác.
Trong thạch động khu bốn mươi chín, vẫn là Đạt Nhĩ Sâm và người nọ đang ngồi đối diện nhau.
"Đạt Nhĩ Sâm, hôm nay Phổ Lai Tư đã đến khu cao cấp."
"Không có ích lợi gì, hắn nhất định sẽ thất vọng." Đạt Nhĩ Sâm cười cười nói: "Đừng có nhìn bộ dạng suốt ngày hiền lành cười nói, tuy hắn sẽ làm chúng ta hơi phiền phức. Nhưng so sánh quan hệ thì hắn còn kém xa lắm."
"Làm như vậy có đáng giá không?" Người nọ không hiểu lắm vấn đề này, muốn để cho những người ở khu cao cấp thống nhất ý kiến, Đạt Nhĩ Sâm nhất định phải trả giá cực cao.
"Có đáng giá hay không còn phải xem kết quả mới được." Đạt Nhĩ Sâm thản nhiên nói: "Nếu như ta có được Hỏa Hống Thú, như vậy hết thảy những thứ đã giao ra đều đáng giá. Nhưng nếu không được, vậy thì cứ xem như là vận khí quá tệ đi."
"Ta đến bây giờ vẫn không thể hiểu rõ rốt cuộc Hỏa Hống Thú có ích lợi gì đối với ngươi? Nghe nói là thú cưỡi thích hợp Hỏa hệ võ sĩ, nhưng dù thế nào cũng chỉ là một đầu thú cưỡi mà thôi, nó có bao nhiêu tác dụng với ngươi chứ?"
"Ngươi không phải là Hỏa hệ võ sĩ dĩ nhiên không có cách nào hiểu điểm trọng yếu của Hỏa Hống Thú. Tóm lại lần này ta xem như là tình thế bắt buộc." Đạt Nhĩ Sâm vẫn không có ý định nói thật, không phải tất cả mọi người đều rõ ràng Hỏa Hống Thú có nguyên lực tràng đặc thù. Rất may mắn là trong một lúc vô tình Đạt Nhĩ Sâm lại biết được chuyện này, từ đó về sau hắn bắt đầu để ý tin tức về Hỏa Hống Thú. Đáng tiếc là Hỏa số lượng Hống Thú quá rất hiếm, bình thường sinh sống ở vùng trung tâm sa mạc. Đạo sư chịu trách nhiệm săn thú của Tử Vong Chi Ca học viện không thể nào tốn thời gian, phí sức lực chạy tới đó tìm kiếm Hỏa Hống Thú, bọn họ có rất nhiều chuyện trọng yếu hơn cần phải làm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Cho nên vừa thấy mấy người Địch Áo xuất hiện, Đạt Nhĩ Sâm đã quyết định chủ ý phải thu Hỏa Hống Thú vào tay, đây là điểm mấu chốt hắn có thể lên cấp Võ Tôn hay không.
Mấy người Địch Áo đang chờ đợi tin tức từ Phổ Lai Tư, từ vẻ mặt của đạo sư truyền đạt nhiệm vụ. Trực giác Địch Áo mách bảo rằng nhiệm vụ lần này sợ rằng còn khó hơn cả Băng Diễm Hổ, cho nên nhất định phải tìm hiểu rõ ràng đặc tính sinh sống của Ba Nhĩ Khắc Cự Thử, cùng với kỹ năng thiên phú của chúng nó là gì.
Hai ngày sau, thân ảnh Phổ Lai Tư xuất hiện trước cửa động khu năm mươi mốt của đám người Địch Áo.
Nhìn bộ dạng Phổ Lai Tư lộ vẻ tiều tụy thất vọng, mấy người Địch Áo nghi ngờ liếc nhìn nhau, đáp án đã viết ở trên mặt Phổ Lai Tư rồi. Không trách được thái độ cái tên Đạt Nhĩ Sâm kia cứng rắn như vậy, thì ra chỉ có mỗi mình hắn biết được tin tức Ba Nhĩ Khắc Cự Thử.
Quả nhiên đúng với mấy người Địch Áo phỏng đoán , Phổ Lai Tư tiến vào lấy làm xấu hổ, thấp giọng nói: "Ta đã hỏi rất nhiều người, nhưng bọn họ đều nói không rõ ràng chuyện này, ta cũng đi qua khu cao cấp rồi, nhưng mà..."
"Phổ Lai Tư, ngươi đã tận lực rồi, tất cả mọi người đều thấy ở trong mắt, không sao, cùng lắm chúng ta tự mình đi xem là được. Chỉ lãng phí thêm thời gian vài ngày mà thôi, không có gì lớn cả." Địch Áo cười an ủi.
"Đành phải vậy thôi." Phổ Lai Tư thở dài một hơi rồi nói: "Nhưng ngươi phải cẩn thận đó, ta sẽ tận lực tìm người hỏi thăm chuyện này. Thật là uá kỳ quái, vì sao lại không có người nào biết về Ba Nhĩ Khắc Cự Thử? Đây là nhiệm vụ thuộc về học viên cao cấp cơ mà, về tình về lý phải có người từng tiếp xúc mới đúng."
Thấy bộ dạng Phổ Lai Tư ảo não tựa hồ ái ngại vì không có nghe được tin tức gì cho đám người Địch Áo. Bọn họ cũng có chút cảm động, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người nhiệt tâm như thế. Nhất là dưới tình huống không biết rõ thân phận thật sự của bọn họ, phần tâm ý này lại càng hiếm có.
Đưa tiễn Phổ Lai Tư rời đi, Địch Áo thu thập đơn giản vài thứ rồi mang theo thức ăn và nước trong bắt đầu tiến vào Mê Ngữ sâm lâm. Bởi vì Địch Áo chỉ đi dò đường, quan sát tập tính và kỹ năng của Ba Nhĩ Khắc Cự Thử rồi trở về. Vì thế lần này Tác Phỉ Á không đòi đi theo, đàng hoàng ở lại tập trung tu luyện.
Lộ trình thi hành nhiệm vụ này rất xa, lấy tốc độ Địch Áo cũng phải đi suốt hai ngày mới đến gần khu vực Ba Nhĩ Khắc Cự Thử hoạt động.
Mắt thấy chuẩn bị tiếp cận mục tiêu, Địch Áo tìm bắt Dã Thố làm một bữa ăn ngon. Những ngày kế tiếp đoán chừng rất khó lòng được ăn món ngon, quan sát tập tính yêu thú là một việc rất nguy hiểm. Đã cần phải quan sát chứng tỏ là hoàn toàn không biết gì về loại yêu thú này, rất khó đoán trước sẽ phát sinh chuyện gì trong quá trình dò xét. Cũng may phương diện ẩn núp hắn đã được Ngõa Tây Lý giáo huấn đầy đủ. Mặc dù Địch Áo không thể làm được hoàn mỹ như lão sư của mình, nhưng dùng để đối phó yêu thú xem như là dư sức.
Vào mùa này, Dã Thố ẩn núp ở trong hang động, cửa động thường thường dùng cỏ dại che lại, cần phải cẩn thận tìm kiếm mới có khả năng phát hiện.
Một bộ hài cốt động vật xuất hiện ở trước mặt Địch Áo, hắn chỉ nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục tìm kiếm. Nhưng không lâu lắm, Địch Áo lại phát hiện hai bộ hài cốt, chuyện này thì không bình thường rồi. Nếu như là thi thể rửa nát, Địch Áo còn có thể tiếp nhận, thi thể yêu thú rửa nát phong hoá đến mức chỉ còn lại bộ xương trắng hếu ít nhất cũng phải trải qua thời gian mấy năm. Hơn nữa, mấy bộ hài cốt này quá đầy đủ, thoạt nhìn không giống như bị giết chết, mà giống như là tử vong tự nhiên.
Thế nhưng yêu thú trong rừng rậm có tỷ lệ tự chết quá nhỏ, cho dù là yêu thú cao cấp cũng như thế. Một khi chúng nó bắt đầu già yếu, lực lượng càng lúc càng suy thoái không đủ để kinh sợ yêu thú chung quanh, qua không bao lâu sẽ bị yêu thú chủng loại khác tìm đến giết chết và ăn thịt.
Địch Áo ngồi xổm người xuống cẩn thận quan sát hai bộ hài cốt, xương cốt bóng lóng y như được dùng dao cạo hết thịt và bàn chải chà rửa qua vậy. Hoàn toàn không thấy một miếng thịt nho nhỏ nào, Địch Áo lại đưa tay đặt xuống mặt đất phía dưới bộ hài cốt rồi đưa lên mũi ngửi, trong đất bùn sềnh sệch vẫn tản ra mùi huyết tinh. Địch Áo nhíu mày, kết quả rõ ràng là hai con yêu thú này bị giết chết.
Ngoại trừ loài kiến ăn thịt người trong trí nhớ Địch Áo ra, hình như không có loại động vật nào có thể xử lý thức ăn sạch sẽ như vậy. Chẳng lẽ nơi này cũng có loài vật này? Địch Áo đứng lên tiếp tục tiến vào sâu trong rừng, cho dù gặp được kiến ăn thịt người cũng không cần phải lo lắng. Địch Áo rất có lòng tin đối với tốc độ của mình.
Khi Địch Áo từ từ xâm nhập vào trong, hài cốt yêu thú hiện ra càng lúc càng nhiều, mỗi một bộ đều sạch sẽ, trơn láng tới cực điểm. Địch Áo không hề dừng bước, cho dù quan sát nữa cũng không thể phát hiện cái gì, nơi này rõ ràng đã bị loài yêu thú nào đó càn quét qua. Dã Thố vốn không có năng lực công kích đoán chừng không thể nào có may mắn thoát khỏi.
Đúng lúc này, từ trong rừng bỗng nhiên truyền đến thanh âm gặm nhấm rất nhỏ, ánh mắt Địch Áo ngưng tụ lại lắng tai nghe một hồi, sau đó chậm rãi bước đến gần nơi thanh âm truyền đến. Động tác Địch Áo rất nhẹ nhàng, không dám phát tiếng động nhỏ nào.
Đại đa số yêu thú cảm giác phi thường nhạy cảm, nhất là yêu thú sống dưới đất, trên căn bản đều có bản lãnh thông qua mặt đất chấn động để xác định phương vị địch nhân. Vì thế Địch Áo phải biết rõ ràng rốt cuộc là loại yêu thú nào mới có thể quyết định, trước đó không thể xem thường được. Hắn không có bản lãnh gặp ai đánh không nổi thì chạy trốn như Lao Lạp, lỡ may phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì chính hắn khóc cũng không kịp.
Cẩn thận thì không sợ sai lầm, Địch Áo dùng thời gian mười mấy phút mới nhìn thấy bộ thi thể động vật ở xa xa, đây là một con Dã Trư bình thường. Sở dĩ Địch Áo không dám xác định là bởi vì cỗ thi thể kia đã hoàn toàn biến dạng, chỉ có hai cái răng nanh to lớn trên đầu giúp cho Địch Áo đoán ra thân phận của nó. Chung quanh thi thể có mấy con yêu thú đen thui cắm đầu nhai thịt.
Thị lực Địch Áo rất tốt, từ xa vẫn có thể thấy những con yêu thú đen thui kia ăn uống như thế nào chúng nó không dùng răng cắn xé thi thể Dã Trư, mà lại vươn một cái ưỡi thật dài ra, trên đầu lưỡi trải một lớp thịt nham nhám, sắc bén rất dày. Mỗi lần hạ xuống là có thể cuốn lấy một mảng thịt lớn trên thi thể Dã Trư, mang theo miếng thịt máu tươi lâm ly chui tọt vào trong miệng.
Địch Áo nhất thời hiểu ra tại sao những bộ hài cốt lúc trước đều bị xử lý sạch sẽ như vậy, loại yêu thú không biết tên này có phương thức ăn quá kinh khủng rồi. Nhưng đây là phương thức hữu hiệu nhất Địch Áo từng thấy qua, cái đầu lưỡi kia chẳng những mềm mại, mà còn có đầy vết nhám sắc bén. Nếu như số gai thịt trên đó cứng rắn hơn một chút, Địch Áo thậm chí hoài nghi rằng ngay cả xương cốt cũng không còn dư lại.
Một con yêu thú trong đó tựa hồ ăn uống rất phấn khởi, ngẩng đầu lên kêu rít liên hồi, hai cái răng nanh to lớn dựng thẳng lên trời, cái cả cằm cũng bị che lại, ở giữa còn có một khe hở rất rộng, nếu nhìn kỹ sẽ có thể nhìn thấy cái mồm đỏ lòm bên trong đó.