Thần Điển

Chương 386: Đắc thủ



"Làm sao giúp?"

"Tiểu gia hỏa kia có thể là do không tìm được vị trí trứng Hỏa Long Tích Dịch." Người trung niên mặc trường bào nói: "Chúng ta đánh nhau quấy rối một trận hù dọa toàn bộ Hỏa Long Tích Dịch chạy trốn, hắn có thể đi ra ngoài kiếm tiện nghi."

"Tại sao lại phải đánh với ngươi?" Người trung niên dáng vẻ bệnh hoạn vội vàng lắc đầu: "Ta có biện pháp khác."

"Bởi vì ngươi mới vừa nói ta ngốc." Người trung niên mặc trường bào cười cười gian xảo: "Hơn nữa, ta thích đơn giản."

Đã là giữa đêm, Địch Áo vẫn đang núp trong rừng rậm yên lặng chờ đợi cơ hội, đột nhiên một cổ áp lực cường đại từ phương xa nhanh chóng đến gần. Hắn ngẩng đầu nhìn lại thì trợn mắt kinh hãi, một ngôi sao băng to chừng mười mấy thước đang bay về phía hắn, quang mang chói mắt cơ hồ nhuộm bầu trời thành một mảnh đỏ bừng.

Đây là cái gì? Thật sự là sao băng? Nguồn: http://thegioitruyen.com

Đàn Hỏa Long Tích Dịch ở trên sườn núi cảm ứng được uy áp liền biểu hiện y như bầy heo rừng lúc trước. Chúng nó sợ hãi bỏ chạy tán loạn, yêu thú biến dị phi thường nhạy cảm đối với nguyên lực mạnh yếu, bọn chúng biết rõ ràng nếu bị lực lượng này đánh trúng sẽ lập tức biến thành tro bụi nên không có con nào dám quay đầu nhìn lại, co bốn cẳng tận lực bò đi càng xa càng tốt.

Địch Áo lập tức bị hấp dẫn nhìn về phía một góc sườn núi, nơi đó lộ ra mấy quả trứng trắng noãn, thì ra Hỏa Long Tích Dịch cái ấp trứng ở dưới thân thể, khó trách hắn tìm mãi không được, cũng khó trách những con Hỏa Long Tích Dịch đó không đi kiếm ăn, chỉ chờ đồng loại mang thức ăn đưa đến tận miệng.

Ngôi sao băng bay xẹt qua sườn núi, Địch Áo chẳng quan tâm quá nhiều, lập tức lao ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất phóng thẳng tới sườn núi. Mặc dù ngôi sao băng này tương đối cổ quái, nhưng hiện tại là cơ hội duy nhất của hắn, trước tiên nắm bắt cơ hội cái đã, những thứ khác để sau hãy tính.

Chỉ dùng hai mươi giây Địch Áo đã xông lên sườn núi, tùy tiện nhặt mấy quả trứng Hỏa Long Tích Dịch. Hắn không dám trì hoãn một giây nào, vội vã quay đầu chạy xuống núi, lúc này ngôi sao băng đã bay qua rất xa, đàn Hỏa Long Tích Dịch khôi phục lại bình tĩnh quay trở về sườn núi, chúng nó đã nhận ra có nhân loại xuất hiện, tất cả liền tức giận lớn tiếng gầm thét. Mấy chục quả hỏa cầu cực lớn phóng thẳng lên cao tỏa sáng cả màn đêm. Từ trên một phương diện nào đó, đàn Hỏa Long Tích Dịch buông thả hỏa cầu cũng có chức năng như pháo sáng, thân ảnh Địch Áo lập tức bị bại lộ ra ngoài.

Địch Áo đã được chứng kiến xạ trình kinh khủng của Hỏa Long Tích Dịch, cũng rõ ràng nếu không rời khỏi phạm vi tòa núi nhỏ thì vẫn nằm trong phạm vi công kích của Hỏa Long Tích Dịch. Hắn nào dám trì hoãn ở đó, liên tục buông thả Phong Ưu Nhã gia tăng tốc độ lên tới cực hạn.

Kèm theo một trận gào thét khủng khiếp, đàn Hỏa Long Tích Dịch phát động công kích lần nữa, nhưng lần này đã có mục tiêu rõ ràng. Địch Áo thậm chí có thể nghe thấy tiếng xé gió của vô số hỏa cầu ở phía sau lao tới, vừa cấp tốc chạy đi vừa quay đầu nhìn lại thì thấy mấy chục quả hỏa cầu cực lớn ập xuống. Hỏa Long Tích Dịch hiển nhiên có năng lực tính toán cự ly xuất sắc, hơn nữa phân công cũng rất rõ ràng, điểm rơi của những quả hỏa cầu này vừa vặn ngăn cản tất cả các hướng. Cho dù Địch Áo là vọt tới trước hay là né tránh hai bên trái phải đều có khả năng bị đánh trúng.

Mục đích của đàn Hỏa Long Tích Dịch rất rõ ràng, đó là buộc Địch Áo phải lui về phía sau. Địch Áo liếc ra sau trong chớp mắt đó cũng thấy đầu Hỏa Long Tích Dịch đang đắc ý bò nhanh dưới mặt đất.

Địch Áo không hề muốn phát sinh "tiếp xúc thân mật" với tên gia hỏa hai lần tiến hóa này. Nhưng muốn tránh thoát cơn mưa công kích dày đặc như thế, hiển nhiên không phải là chuyện dễ dàng. Địch Áo tính toán rất nhanh, lui về sau là tuyệt đối không được, ai biết cái tên gia hỏa khủng bố kia có năng lực đặc thù gì chứ? Hắn đành phải nhắm mắt đánh cuộc một lần, bản thân có thể tiến thối tự nhiên ở trong Chân Hồng Chi Vũ của Võ Tôn Ma Phi. Địch Áo tin tưởng mình cũng có thể xông qua bức tường hỏa cầu phong tỏa của Hỏa Long Tích Dịch, cho dù bị thương cũng đáng giá. Đầu Hỏa Long Tích Dịch xanh lục kia thấy Địch Áo không có ý định lui về sau lập tức gia tăng tốc độ, nhưng tốc độ bò của nó không thể nào vượt qua Địch Áo. Không đợi nó chạy tới, trong nháy mắt Địch Áo đã tiến hành xê dịch nhanh chóng mấy lần, thoát ra khỏi hàng rào hỏa cầu phong tỏa. Dĩ nhiên Địch Áo cũng phải bỏ ra cái giá khá lớn, Hỏa Long Tích Dịch thả ra hỏa cầu quá lớn, lực sát thương mạnh mẽ không cần bàn cãi, Địch Áo không có bao nhiêu không gian tránh né nên bị dư ba nổ trúng mấy phát, cánh tay áo bên trái đã bị đốt thành tro bụi để lộ ra một mảng da thịt nám đen phía dưới.

Lúc này Địch Áo đã chạy ra khỏi phạm vi chân núi, chỉ cần vọt vào khu rừng trước mắt, đàn Hỏa Long Tích Dịch sẽ không thể khóa chặt thân ảnh Địch Áo nữa. Con Hỏa Long Tích Dịch xanh lục tựa hồ cũng ý thức được điểm này, mở cái miệng to như chậu máu gầm thét một tiếng, đàn Hỏa Long Tích Dịch đồng thời thả ra một loạt hỏa cầu, lần này chúng nó phóng ra hỏa cầu to hơn và nhanh hơn trước đó vài phần.

Địch Áo không còn kịp suy nghĩ phía sau đã xảy ra chuyện gì, mục tiêu trước mắt chính là phải tiến vào rừng rậm. Phong Ưu Nhã buông thả không có gián đoạn giúp thân hình Địch Áo thấp thoáng len lỏi xuyên qua màn lửa ngập trời. Khi Địch Áo còn cách rừng rậm mấy chục thước, trong lòng hắn bỗng nhiên có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, cảm giác tới quá đột ngột nên Địch Áo cơ hồ là theo bản năng ngã lăn xuống đất, lực quán tính cường đại kéo thân thể Địch Áo trợt đi trên mặt đất một quãng khá xa.

Chốc lát sau, một đạo hỏa trụ (cột lửa) to bằng thùng nước hiện ra ngay vị trí Địch Áo vừa đứng rồi nhanh chóng lướt tới trước, nơi nó đi qua lập tức đốt cháy toàn bộ cây cối thành tro bụi. Địch Áo có cảm giác không chịu nổi, mặc dù không bị đánh trúng nhưng chỉ hơi nóng ập vào mặt cũng khiến cho Địch Áo cảm giác phía sau lưng đau rát từng đợt, không cần nhìn xem Địch Áo cũng rõ ràng nơi đó khẳng định đã là một mảnh khét lẹt rồi.

Địch Áo bị thương không chỉ ở phần lưng. Mặc dù chỉ trượt đi dưới mặt đất trợt một đoạn rất ngắn, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh nên những tảng đá nho nhỏ bên dưới biến thành lưỡi dao sắc bén cắt thân thể Địch Áo ra mấy chục vết thương lớn nhỏ.

Địch Áo không có thời gian quản thân thể đau đớn, bởi vì lúc này đàn Hỏa Long Tích Dịch vừa bắn ra thêm một loạt hỏa cầu khác bay đến trên đầu hắn. Địch Áo bỗng nhiên ngã xuống làm động tác của hắn chậm lại ảnh hưởng đến phán đoán của đàn Hỏa Long Tích Dịch, phần lớn hỏa cầu đập vào mặt đất phía trước mặt Địch Áo, chỉ có số ít hỏa cầu bay không chính xác mới lao xuống chỗ Địch Áo. Nếu như Địch Áo không cảm giác được nguy hiểm và lập tức cho ra quyết định kịp thời, bây giờ sợ rằng hắn đã biến thành một cỗ thi thể rồi. Cho dù hắn có thể tránh thoát đạo hỏa trụ uy lực vô cùng cường hãn kia, dưới tình huống nguy ngập đó hắn cũng không thể nào né tránh cơn mưa hỏa cầu ập tới sau này.

Địch Áo nhẹ nhàng tránh khỏi mấy quả hỏa cầu lẻ tẻ, sau đó thân hình lao thẳng tới xông vào trong rừng rậm. Đến lúc này Địch Áo mới phát hiện đạo hỏa trụ kia cường đại đến mức nào, trong rừng đã bị nó mở ra một lối đi khá rộng nhìn không thấy điểm cuối.

Sợ rằng Võ Tôn thi triển bí kỹ cũng không có trình độ như thế này, yêu thú tiến hóa hai lần quả nhiên đều là chủng loại quái vật biến thái tới cực điểm. Trong lòng Địch Áo cảm thấy rất may mắn lúc nãy không có lựa chọn vọt thẳng tới trước, mà chạy xéo qua một hướng khác. Bởi vì hắn rõ ràng đầu Tích Dịch xanh lục kia không có ý định từ bỏ ý đồ.

Mắt thấy Địch Áo vọt vào trong rừng rậm, con Hỏa Long Tích Dịch thủ lĩnh tức giận tới cực điểm, cái miệng rộng điên cuồng lay động phóng ra từng đạo hỏa trụ nóng rực. Đáng tiếc bây giờ nó đã không nhìn thấy thân ảnh Địch Áo, lần này công kích chỉ thuần túy là hả giận mà thôi.

Rừng rậm bị ngọn lửa hừng hực đốt cháy tưng bừng, ánh lửa ngất trời chiếu sáng trong màn đêm rất bắt mắt. Phía trước cửa thạch động, đám người Tác Phỉ Á mang vẻ mặt phức tạp nhìn ánh lửa ở phía xa xa, trong lòng lo lắng không dứt.

Vốn là tất cả mọi người không có đặt nhiệm vụ lần này ở trong lòng, ngay cả những con Đường Lang kinh khủng trước kia cũng không thể lưu lại Địch Áo, có gì để lo lắng nữa chứ? Nhưng Địch Áo đi lâu quá vẫn không trở lại cho thấy là có vấn đề phát sinh, cho đến khi ánh lửa xuất hiện, tâm tình mọi người thoáng cái cực kỳ khẩn trương, hiển nhiên là bên đó đã bắt đầu chiến đấu.

"Mặc dù ta không có ý gì, nhưng ta nghĩ mình nên đi xem tình hình thế nào, các ngươi thì sao?" Ca Đốn cười cười bất đắc dĩ, nhìn về phía mọi người.

"Ta thấy dù có đi cũng vô dụng, nếu như Địch Áo không thể giải quyết vấn đề, ngươi nghĩ là chúng ta có thể làm được?" Lôi Mông vỗ vỗ bả vai Ca Đốn nói: "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ta tin tưởng Địch Áo sẽ không có việc gì."

"Ta cũng tin tưởng như vậy." Trong lòng Tác Phỉ Á hiển nhiên lo lắng hơn bất kỳ người nào, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như đã định liệu trước: "Bây giờ không làm chính là đang ủng hộ Địch Áo. Dĩ nhiên không thể đại biểu sau này cũng không làm gì, đoạn thời gian sau này, các ngươi cũng nên suy nghĩ tìm cách đề cao thực lực của mình. Ta đoán Địch Áo hẳn là không có việc gì, các ngươi đã nhìn thấy tốc độ Đường Lang biến dị, ta không tin còn có chủng loại yêu thú tốc độ nhanh hơn chúng nó."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv